Yêu Giả Vi Vương

Chương 102: Q.3 - Chương 102: Linh mạch phun trào




Vù vù vù!

Mắt con hải thú đỏ ngầu. Nó không ngừng phát ra những tiếng kêu kì quái. Tiêu Lãng thông qua Thảo Đằng ra lệnh cho nó, nhưng nó hoàn toàn không nghe theo, phóng về phía trước cắn xé một con hải thú khác.

- Tình huống thế nào?

Tiêu Lãng và Thanh Minh liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều bắt đầu cảm thấy kinh sợ. Ruốt cuộc hải vực gần đó làm sao vậy? Vì sao hải thú đều bạo động như vậy?

- Đi!

Tiêu Lãng không chút do dự, bởi vì phía xa đã có vài con hải thú cường đại vọt về phía bên này. Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma. chợt quát một tiếng. Hai tay hắn trực tiếp xé rách thân thể hải thú bắn ra ngoài.

Thanh Minh theo sát phía sau. Tu Di Giới lóe lên, chiến xa Thiên Cơ lập tức xuất hiện. Hai người vọt vào chiến xa. Chiến xa lập tức phát ra một lồng ánh sáng. Tiêu Lãng khống chế chiến xa phóng về phía mặt biển.

Càng trong biển sâu, hải thú càng nhiều. Nếu muốn chạy thoát thân chỉ có thể bỏ chạy lên phía mặt biển.

Vèo!

Một cái đuôi lớn với vảy màu đen che kín từ đằng xa quét tới, đập trúng chiến xa. Chiến xa bị đánh bay đi mấy ngàn mét. Trên đường còn đập trúng một con hải thú.

- Chuyện này... Tiểu Lãng Lãng, chiến xa này của ngươi là bảo vật gì vậy? Ngay cả bị công kích cường đại cũng không có chuyện gì?

Thanh Minh nhìn thấy liền sợ hết cả hồn. thời điểm đuôi của con hải thú với hình dáng rắn biển đập tới, hắn còn tưởng rằng mình chắc chắn phải chết. Hiện tại hắn lại hoàn toàn không có chuyện gì? Thậm chí thân thể của hắn còn không chút dao động.

- Thanh Minh đại nhân, đại nhân đừng hỏi nhiều như vậy. Đại nhân lập tức phóng huyền khí ra, truyền vào chiến xa, cho chiến xa hấp thu năng lượng!

Trên mặt Tiêu Lãng đầy vẻ ngưng trọng, ánh mắt quét ra xung quanh. Sau khi căn dặn Thanh Minh một chút, Tiêu Lãng tiếp tục khống chế chiến xa phóng về phía mặt biển.

Đám hải thú phía dưới bạo động càng lúc càng lợi hại. Nếu như chiến xa bị đập phá, hai người khẳng định chỉ có một con đường chết.

Thanh Minh sửng sốt, vội vàng thử phóng huyền khí ra ngoài. Kết quả huyền khí vừa tụ lại trong lòng tay, đụng vào chiến xa, huyền khí trong thân thể lập tức giống như nước chảy ra, bị chiến xa hấp thu hết.

Trong lòng hắn kinh hãi, nhưng không tiện hỏi nhiều. Hắn chỉ có thể đem huyền khí mình khổ cực tu luyện được, để chiến xa không ngừng hấp thu.

Ầm!

Một con hải thú nhìn giống như một con khỉ, dùng cái đầu va chạm mãnh liệt lên chiến xa. Chiến xa vừa bị đập bay ra ngoài, bên kia lại một con hải ngư răng nhọn dài khoảng mấy chục mét, mắt đỏ ngầu vọt tới, tiếp tục đánh chiến xa bay ra ngoài.

Khắp nơi đều là hải thú. Tất cả đều có mắt huyết hồng. Xem ra tất cả đã đánh mất linh trí, chỉ biết điên cuồng công kích.

Chiến xa bị đập tới ném lui. Cũng may thời gian trước Tiêu Lãng đã truyền vào chiến xa rất nhiều huyền khí, giờ phút này Thanh Minh lại không ngừng truyền huyền khí vào, năng lượng đủ.

Mà lực phòng ngự của chiến xa hết sức nghịch thiên. Nhiều hải thú công kích như vậy, nó hoàn toàn không có chuyện gì.

Một đường va chạm như vậy, rốt cuộc chiến xa đã lên tới ngoài khơi, bay lên bên trong không trung.

Kết quả, vừa ra khỏi mặt biển, Tiêu Lãng lại phát hiện một chuyện càng bi kịch hơn. Bốn phương tám hướng đều có vô số võ giả đang phá không vọt về phía này. Tuy rằng sương mù dày ngăn cản tầm mắt, nhưng những tiếng xé gió bay tới của bọn họ lại cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa từ bốn phía truyền đến từng tiếng quát lớn đầy hưng phấn.

- Hơn một ngàn năm, linh mạch trong biển Thần Hồn lại phun trào. Ha ha ha!

- Lại có thể là linh mạch phun trào sao? Ha ha, lần này không biết có thể phun trào ra bao nhiêu huyền thạch? Nếu như để ta chiếm được một viên huyền thạch Thiên phẩm thì đúng là phát tài!

- Mọi người chú ý, cẩn thận hải thú công kích. Toàn đoàn cẩn thận kẻ địch công kích. Chờ đợi linh mạch phun trào!

- Người của gia tộc Bắc Cung tới. Mọi người cẩn thận!

- Người Dạ gia nghe đây, đừng tới gần Phi Tuyết gia chúng ta, bằng không giết chết không cần luận tội!

Từng tiếng cười lớn, tiếng quát lớn vang lên. Tiêu Lãng dựa vào những tiếng nói đó đại khái có thể cảm ứng được có người ở xung quanh lần lượt chiếm bốn phương hướng. Mà hắn dường như đang ở giữa những người đó...

Tiêu Lãng nhớ lại địa đồ. Dường như hải vực chỗ này thực sự trung tâm của bốn hải đảo. Hắn nói thầm một tiếng xúi quẩy. Mắt hắn lóe lên, bắt đầu cân nhắc.

Linh mạch phun trào? Sẽ phun huyền thạch ra sao?

Nghĩ tới lời những đoàn người kia nói, thân thể Tiêu Lãng chấn động. Nhưng giờ phút này hắn làm sao có thể suy nghĩ được tới huyền thạch. Người từ bốn hướng đang không ngừng đến gần. Nếu bị phát hiện, xem như hắn xong đời. Hắc Ưng đảo cách bên này cũng không xa lắm. Nếu như người Hắc Ưng đảo thỉnh cầu người của các hải đảo gần đó cùng đuổi bắt, vậy càng nguy hiểm hơn...

Hắn cắn răng một cái, lại khống chế chiến xa phóng xuống dưới biển. Tuy rằng dưới biển có vô số hải thú, nhưng chúng đều mất đi linh trí, sẽ không đến mức tất cả đều công kích chiến xa. Đi dưới biển hắn còn có thể thoát được một mạng.

Nước biển đã biến thành màu huyết hồng. Đám hải thú phía dưới đang cắn xé lẫn nhau thành từng đoàn. Chúng điên cuồng công kích lẫn nhau. Cá voi răng nhọn, báo biển da hổ, sư tử biển ba mắt, rắn biển có sừng, con hào mắt đỏ, mực kịch độc. Các loại hải thú với hình thù kỳ quái cái gì cần có đều có. Còn có rất nhiều hải thú với hình thù kỳ quái tới mức Tiêu Lãng căn bản cũng không nhìn ra là gì. Có hải thú phát ra ánh sáng, có hải thú phun ra khói đen. Thậm chí có cả hải thú bắn ra gai nhọn.

Dưới biển vô cùng hỗn loạn. Nhưng chính bởi vì hỗn loạn, Tiêu Lãng mới may mắn hiện tại còn sống sót.

Chiến xa va chạm một giống, giống như một bóng cao su bị ném hết bên này tới bên khác, vẫn một đường phóng xuống phía dưới. Bốn phía đều hải thú. Tiêu Lãng cũng hoảng không lựa chọn đường nữa. Nơi nào hải thú cấp bậc thấp, nơi nào hải thú ít, hắn liền phóng về bên đó.

Trên mặt biển có mấy vạn võ giả cũng không lao xuống biển. Điều này khiến Tiêu Lãng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều nghĩ đến dưới biển hỗn loạn như vậy, những võ giả kia cũng không dám xuống để chịu chết!

Thanh Minh tích lũy huyền khí lâu như vậy, đã truyền vào chiến xa hết một nửa. Tiêu Lãng không bảo hắn dừng lại, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục truyền vào. Cũng may có Thanh Minh ở đây, bằng không cho dù Tiêu Lãng vừa trốn vừa truyền huyền khí vào, sợ là chiến xa sẽ lập tức tiêu hao hết năng lượng.

- Ừm? Không tốt, phía trước có ba con hải thú vô cùng cường đại đang hỗn chiến!

Con ngươi của Tiêu Lãng đột nhiên co lại. Tuy rằng nước biển đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, phía dưới có khí tức khủng bố của ba con hải thú cực lớn.

Tiêu Lãng đang muốn quay đầu lại, một cái đuôi rộng mấy trăm mét đã quét ngang qua đây. Chiến xa lập tức bị đập bay. Lồng ánh sáng bên ngoài khẽ run lên. Rõ ràng công kích này bá đạo vô cùng.

Vèo!

Chiến xa lập tức bay sang một bên. Trong lòng Tiêu Lãng vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn. Sau đó hắn lại lập tức điều khiển chiến xa ngừng lại. Con mắt hắn đột nhiên sáng ngời.

Bởi vì hắn nhìn thấy một con hải thú thân thể cực lớn dài mấy ngàn mét, lại đang lăn lộn mấy lần trong biển. Sau đó nó rơi xuống phía dưới. Khí tức chậm rãi biến mất!

Con hải thú cường đại đã chết? Mắt hắn lóe lên. Hắn có một chủ ý. Hắn chiến xa quay đầu lại, lao nhanh về phía thi thể của con hải thú cực lớn kia.

Vèo!

Thảo Đằng nhanh như tia chớp bắn ra, hóa thành hư ảnh một đường chui vào bên trong thân thể của con hải thú cực lớn bắt đầu cắn nuốt. Tiêu Lãng cũng lập tức thu hồi chiến xa, mang theo Thanh Minh Tiểu Bạch vọt vào trong thi thể của con hải thú kia.

Hắn phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái. Tuy rằng đám hải thú dưới đáy biển công kích lẫn nhau vô cùng ác liệt, nhưng chỉ cần hải thú chết đi, không có khí tức cơ bản sẽ không công kích nữa.

Thi thể của con hải thú này khổng lồ như vậy, cho dù có hải thú đến ăn thi thể của nó, cũng không thể nào ăn hết trong nháy mắt chứ? Cho nên trốn ở trong thi thể hải thú, tạm thời tương đối an toàn.

Tiến vào trong bụng hải thú, Tiêu Lãng thả Thảo Đằng ra, ẩn nấp ở bên trong thân thể hải thú, tra xét tình huống xung quanh.

Vào thời khắc này, một linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm từ dưới đáy biển tuôn ra. Mức độ linh khí nồng đậm như vậy, quả thực có thể so với nguồn năng lượng tinh thuần bên trong huyễn thạch. Tinh thần Tiêu Lãng chấn động. Chẳng lẽ... những võ giả kia nói tới linh mạch phun trào? Lẽ nào thật sự sẽ có huyền thạch phun ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.