Tiêu Lãng không đoán lầm, Huyền thú ở Cửu Tinh Phong đúng là bắt từ Tây
Dao sơn mạch. Tây Dao sơn mạch là đại sơn mạch thứ hai của Chiến Vương
triều, liên miên mấy ngàn dặm, bên trong có rất nhiều Huyền thú. Nghe
nói sâu trong Tây Dao sơn mạch còn có Huyền thú thất, bát giai cực kỳ
cường đại, cường giả như Tiêu Phù Đồ cũng không dám vào sâu.
Đương nhiên bên ngoài Tây Dao sơn mạch không có Huyền thú cường đại, dù có
cũng sớm bị các đại gia tộc đánh chết. Huyền thú cường đại đều có trí
tuệ, sẽ không dễ dàng rời khỏi địa bàn của mình.
Tây Dao sơn mạch rất nổi tiếng trong đế đô, bởi vì nơi này là võ giả hàn môn, võ giả thế gia bình thường đến rèn luyện, là nơi các mạo hiểm đoàn làm giàu.
Chờ khi Tiêu Lãng chạy đến Tây Dao sơn mạch thì trời đã tờ mờ sáng, hai
người không có thời gian tu luyện Huyền khí, lập tức vào núi.
Vừa vào núi Tiêu Lãng liền lấy một bộ đồ đen từ cái túi đeo sau lưng, xé rách miếng vải để bịt mặt:
- Tiểu Đao, dùng khăn che mặt, chiến mà này không cần nữa.
Mới nãy trên đường đi Tiêu Lãng thấy dưới núi có nhiều cái lều, chắc là võ
giả chuẩn bị vào Tây Dao sơn mạch, hoặc đi rèn luyện, hoặc là vào núi
săn Huyền thú kiếm tiền, hay là đào thảo dược. Nhiều người thì lộn xộn,
nếu bị người nhận ra, lộ tung tích thì khó tránh khỏi sinh ra ngoài ý
muốn. Tuy che mặt vẫn có khả năng bị người nhận ra nhưng xác suất nhỏ
hơn nhiều.
Tiêu Lãng khiến Huyễn ma thú tiểu Bạch biến thành con
chim to bay bên cạnh mình, đừng chạy lung tung. Tiểu Đao thả chiến mã
đi, dù sao Tiêu gia ó hàng đống chiến mã bình thường. Tiêu Lãng, Tiểu
Đao đi bộ vào núi.
Quả nhiên, Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi không bao xa gặp một đội võ giả, nhưng hai bên không đụng đ nhau, tránh từ xa. Đối
phương chắc là mạo hiểm đoàn vào núi, để tránh xảy ra tranh chấp thường
gặp người lạ sẽ tránh xa. Trong Tử Vong sơn mạch Tiêu Lãng, Tiểu Đao gặp mạo hiểm đoàn thường tránh né từ xa, mọi người vào núi phát tài, có thể không xích mích ai nấy tự lo thân thì tốt nhất.
Bên ngoài Tây
Dao sơn mạch cơ bản không có Huyền thú, Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi sâu vào
trong núi to, trên đường khắc ký hiệu vào thân cây, một chữ 'thiên'. Nếu Thiên Tầm đến tìm Tiêu Lãng, Tiểu Đao lấy năng lực của gã cgắc sẽ điều
tra ra.
Đi nửa ngày đường dần hẹp hòi, gập ghềnh hơn, bắt đầu
xuất hiện một ít Huyền thú cấp thấp, nhưng chúng nó thấy Tiêu Lãng, Tiểu Đao liền bỏ chạy ngay.
Nguyên buổi sáng Tiêu Lãng gặp ít nhất
hơn mười mạo hiểm đoàn, không giáp mặt nhau, hoặc là hắn tránh né, hoặc
là đối phương đi đường vòng.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao tiếp tục leo
núi, vào sâu hơn. Hoàng hôn buông xuống, Tiêu Lãng, Tiểu Đao gặp một con Huyền thú, Huyền thú đỉnh tam giai, Hắc Đồng Ma Lang.
Huyền thú
đỉnh tam giai, Hắc Đồng Ma Lang thấy Tiêu Lãng, Tiểu Đao liền bỏ chạy.
Tiểu Đao không để ý, Tiêu Lãng thì hưng phấn lên, Huyền khí tăng vọt
chạy hướng Huyền thú đỉnh tam giai, Hắc Đồng Ma Lang.
- Tiểu Đao mau đuổi theo, bình thường Hắc Đồng Ma Lang sẽ không đi một mình, đuổi theo nó sẽ tìm ra hang sói!
Tiểu Đao hiểu ra, nhếch môi cười nhấc chân chạy theo. Huyễn ma thú tiểu Bạch bay lượn giữa không trung hú ríu rít, hiển nhiên rất hưng phấn.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao chạy một canh giờ, xa xa theo dấu Huyền thú đỉnh tam giai, Hắc Đồng Ma Lang, cuối cùng tới gần một sơn cốc.
Quả nhiên!
Đã tìm thấy ổ sói.
Sơn cốc rất lớn, bây giờ đã là ban đêm, nhìn từ xa bên trong toàn là những
cặp mắt vàng. Hắc Đồng Ma Lang rất kỳ lạ, ban ngày con mắt màu đen, đến
buổi tối không phải màu xanh mà là vàng.
Tiêu Lãng ngừng lại, khẽ quát với Huyễn ma thú tiểu Bạch bay trên trời:
- Tiểu Bạch!
Huyễn ma thú tiểu Bạch lập tức bay tới gần, bắt đầu tra xét tình huống để xem có ai ẩn núp không.
Huyễn ma thú tiểu Bạch làm kinh động Hắc Đồng Ma Lang.
Vô số Hắc Đồng Ma Lang hú dài nối tiếp nhau, phá vỡ trời đêm, khiến người hoảng loạn.
- Hú hú!
Một lát sau, Huyễn ma thú tiểu Bạch dò xét xong. Tiêu Lãng, Tiểu Đao liếc nhau, âm trầm cười.
- Grao!
Tiểu Đao cởi đồ, bắt đầu biến thân. Tiêu Lãng đặt túi xuống đất, nhanh chóng đặt mấy cái bẫy đơn giản ở lối vào sơn cốc. Tay Tiêu Lãng cầm sáu phi
đao, hai người như mãnh hổ xuống núi xông vào trong sơn cốc.
Hắc Đồng Ma Lang điên cuồng kinh ngạc nói:
- Hú hú!!!
Vô số đôi mắt vàng từ xa chạy nhanh đến, chuẩn bị xé rách kẻ địch xâm nhập, bảo vệ địa bàn của mình.
Huyền thú đỉnh tam giai, Hắc Đồng Ma Lang.
Liếc sơ thấy có vài trăm con Huyền thú đỉnh tam giai, Hắc Đồng Ma Lang, Tiêu Lãng, Tiểu Đao không thèm để ý. Tiểu Đao sải bước, không kiêng nể gì
vọt lên, mỗi đạp một bước là mặt đất sẽ run lên. Hắc Đồng Ma Lang chen
chúc nhau vọt tới bị đôi tay vờn quanh Huyền khí của Tiểu Đao nghênh
đóng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai nắm tay quét qua, hai con
Hắc Đồng Ma Lang bị đánh tay. Tiểu Đao không tiếp tục đi tới, gã như cây cột đá sừng sững đứng giữa sơn cốc, đôi tay múa may, không ngừng có Hắc Đồng Ma Lang bị đánh bay, đầu rơi máu chảy.
Tiêu Lãng dựa lưng
vào Tiểu Đao, liên tục bắn ra phi đao xé gió. Đêm mông lung nhưng phi
đao của Tiêu Lãng chưa từng đánh hụt, liên tục có Hắc Đồng Ma Lang bị
thương rên rỉ ngã xuống đất.
Tiêu Lãng biết rõ chỗ trí mạng của
Hắc Đồng Ma Lang, dưới cằm ba tấc có một cây động mạch chủ, bị cắt trúng là sẽ bị tổn hại nặng ngay.
Nửa nén nhanh ngắn ngủi, có hơn ba
mươi Hắc Đồng Ma Lang ngã xuống đất nhưng không có con nào chết. Tiêu
Lãng không muốn giết chết Hắc Đồng Ma Lang, hắn đến đây không phải vì
săn Huyền thú. Tiêu Lãng muốn kiếm chất dinh dưỡng cho thần hồn thảo
đằng màu tím cắn nuốt.
Đợt Hắc Đồng Ma Lang công kích thứ nhất đã kết thúc. Nhìn mấy chục Hắc Đồng Ma Lang nga xuống đất, rên hừ hừ, số
Hắc Đồng Ma Lang còn lại sợ hãi nhưng không chịu thụt lùi mà bao vây
Tiêu Lãng, Tiểu Đao ngửa đầu hú dài.
Tiêu Lãng thở dốc:
- Triệu hoán thần hồn, thảo đằng, đi!
Tiêu Lãng lập tức phóng ra thần hồn, một thảo đằng màu tím như quỷ quái dưới ánh trăng xuất hiện, bay nhanh như chớp hướng Hắc Đồng Ma Lang gần đó.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một con Hắc Đồng Ma Lang trong vài giây biến thành bộ xương. Tiêu Lãng
khống chế thần hồn thảo đằng màu tím tiếp tục bay hướng con Hắc Đồng Ma
Lang thứ hai.
Huyền thú đỉnh tam giai, Hắc Đồng Ma Lang nhanh
chóng bị thần hồn thảo đằng màu tím cắn nuốt. Thể tích của Hắc Đồng Ma
Lang không quá lớn, không lâu sau toàn bộ Hắc Đồng Ma Lang bị nuốt sạch. Tiểu Đao cảnh giới, Tiêu Lãng nhặt lại phi đao, cùng gã xung phong giết Hắc Đồng Ma Lang tiếp.
Hắc Đồng Ma Lang bị mùi máu dưới đất kích thích dã tính trong người, lại lần nữa nghênh đón. Tiêu Lãng, Tiểu Đao
bắt đầu đột phá.
Một lần nữa có hơn năm mươi con Hắc Đồng Ma Lang ngã xuống, còn lại mấy trăm Hắc Đồng Ma Lang sợ hãi, chậm rãi lùi vào
sâu trong sơn cốc. Cuối cùng chúng ngừng lại trước một sơn động lớn, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, Tiểu Đao không ngừng gầm gừ.
Tiêu Lãng không truy kích, khống chế thần hồn thảo đằng màu tím nhanh chóng
cắn nuốt Hắc Đồng Ma Lang bị tổn hại nặng. Tiêu Lãng và Tiểu Đao nghỉ
ngơi, hồi phục thể lực, chuẩn bị chút nữa sẽ lại khai chiến. Trước mắt
có nhiều con Hắc Đồng Ma Lang như vậy là chất dinh dưỡng tốt nhất, nếu
thần hồn thảo đằng màu tím nuốt hết chắc chắn sẽ lại dài ra.
- Hú!!!
- Hú!!!
Khi thần hồn thảo đằng màu tím sắp nuốt hết Hắc Đồng Ma Lang bị trọng thơng thì trong sơn động phát ra tiếng tiếng rống kinh người. Một tiếng cực
kỳ thống khổ, tiếng kia thì tràn đầy giận dữ. Tiêu Lãng, Tiểu Đao con
ngươi co rút nhìn hướng sơn động.
Đám Hắc Đồng Ma Lang hưng phấn
hú dài, tránh ra một con đường. Một con Hắc Đồng Ma Lang to lớn hơn Hắc
Đồng Ma Lang bình thường gấp đôi nhanh như chớp lao ra ngoài sơn độc.
Khí thế hung tàn, bạo ngược từ người Hắc Đồng Ma Lang bao trùm cả sơn
cốc.
- Ma Lang Vương? Cha nó, không ngờ là Huyền thú ngũ giai. Tiểu Đao, trốn!
Tiêu Lãng lập tức thu lại thần hồn thảo đằng màu tím, người vòng quanh Huyền khí chạy nhanh ra ngoài sơn cốc.