Ngươi nói gì? Tiêu Lãng đã giết chết một Thiên Đế?
Trong Liễu Yên Các tại Hồng Đế Thành, Yên phu nhân đột nhiên bị chấn động đến mức thân thể mềm mại khẽ run lên. Trên khuôn mặt vốn luôn ung dung quyến rũ lộ vẻ kinh ngạc. Âu Dương Lãnh Mạc đứng bên cạnh nàng vừa nhận được tin tức, kỳ thực cũng bị doạ. Hắn đã lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đến đây bẩm báo.
- Tin tức này có chính xác không? Có tư liệu tỉ mỉ về tình hình cuộc chiến đấu lúc đó hay không?
Yên phu nhân trầm ngâm một lát, còn có chút không tin hỏi. Âu Dương Lãnh Mạc gật đầu, lấy từ trong Tu Di Giới ra một phần tư liệu nói:
- Chuyện này đã được truyền đi tất cả phủ chủ phía đông nam. Đây là tin tức do phủ chủ lần trước đã truyền tin tức cho chúng ta gửi tới!
Yên phu nhân nhận lấy, nhanh chóng đọc lướt qua. Lông mày của nàng nhất thời nhíu chặt lại. Nàng trầm ngâm một lát đột nhiên hỏi:
- Lạc Diệp Tùng có hành động gì không?
Âu Dương Lãnh Mạc trả lời:
- Thiên Đế Lạc Diệp lại phái thêm mười Thiên Đế đi vào, cùng với mười người Thiên Đế Tùy Phong trấn giữ ở Thanh Châu Phủ!
- Thanh Châu Phủ?
Đôi mắt đẹp của Yên phu nhân chợt lóe sáng. Giữa hai lông mày lộ vẻ kiên định. Nàng quay đầu lại nói với Âu Dương Lãnh Mạc:
- Việc này trước tiên đừng nói cho lão gia biết. Ta đi Thanh Châu Phủ trước xem tình hình thế nào đã!
- Chuyện này?
Âu Dương Lãnh Mạc cả kinh, nói:
- Ngài muốn cứu Tiêu Lãng sao? Không được! Việc này đã khiến Lạc Diệp Tùng tức giận. Nếu như ngài ra tay, nhất định sẽ hoàn toàn chọc tức hắn. Nếu không trước hết cứ trình bày với lão gia một chút đã?
- Không cần!
Yên phu nhân lạnh lùng nhìn Âu Dương Lãnh Mạc một chút, thản nhiên nói:
- Ai nói ta phải cứu Tiêu Lãng? Ta sẽ không mạo muội hành động. Việc này ta tự có chủ trương. Nếu như lão gia tức giận, ta sẽ đứng ra chịu trách nhiệm là được.
Yên phu nhân nói xong, đôi cánh tay như bạch ngọc chớp hiện kim quang, lại trực tiếp xé rách không gian biến mất không thấy nữa.
Âu Dương Lãnh Mạc chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Một lúc lâu sau, hắn mới âm thầm nói:
- Tiểu tử Tiêu Lãng này bản tính quá giống Liễu Đế, chẳng trách đường tỷ Lãnh Yên có vài phần kính trọng. Việc này có nên bẩm báo lão gia hay không? Chỉ có điều... lấy tính cách nóng nảy của lão gia, sợ là sau khi biết được sẽ trực tiếp hạ lệnh giết chết Tiêu Lãng! Ai... Từ xưa tới nay chỉ có chữ tình là giết người nhất!
...
...
- Thanh Mộc Thành!
Chạy được ba ngày, trên căn bản Tiêu Lãng đã đi vào vùng hoang dã, hơn nữa trên mặt cũng lại dịch dung. Trên đường đi, hắn đã từng gặp vài con hung thú, nhưng cũng không tính là cường đại. Nếu gặp phải một số võ giả, hắn cũng sớm tránh được.
Vào mờ sáng ngày thứ ba, hắn rốt cuộc nhìn thấy một tiểu thành ở phía xa. Trên cửa tiểu thành có ba chữ lớn: Thanh Mộc Thành.
Tiêu Lãng vẫn không dám vào thành, từ phía xa hắn đã vòng qua thành trì chạy về phía bắc, một đường bình an vô sự. Cho dù Thiên Đế Tùy Phong phái ra vô số thám tử, nhưng Tiêu Lãng không vào thành, khoảng cách Thảo Đằng tra xét cũng cực xa. Tiêu Lãng vừa thấy có người tới gần lập tức tránh ra. Cho nên căn bản không người nào có thể dựa vào linh thức truy tìm tung tích để tra xét được hành tung của hắn.
Gần nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng lao nhanh qua vạn dặm, phát hiện một dòng sông cực lớn. Toàn thân hắn cảm thấy thoải mái hơn. Đây chính là dòng sông Thanh Đế đã nói tới. Chỉ cần tìm được nơi rộng nhất trong dòng sông, là có thể phát hiện ra lăng mộ.
Hắn theo dòng sông một đường tiềm hành, trên dưới đều dò xét suốt mấy ngàn dặm, cuối cùng tìm được một chỗ ngoặt. Dòng sông này trước sau dài vạn dặm, chỉ có nơi này là nơi rộng nhất.
Thân thể hắn lập tức phóng xuống phía dưới. Nước sông chảy xiết, hơn nữa dòng sông này rất sâu. Bên trong cũng có một vài hải thú nhỏ. Chỉ có điều Tiêu Lãng có khí tức cường đại, tất nhiên chúng không dám tới gần.
Một đường bơi xuống phía dưới, bơi được mấy trăm ngàn mét, Tiêu Lãng rốt cuộc đã đặt chân tới đáy sông. Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua xung quanh, dựa vào ánh sáng mờ ảo quan sát. Không ngoài dự đoán của hắn, đáy sông không có thứ gì đặc biệt, hoàn toàn giống với những dòng sông bình thường khác.
- Thảo Đằng!
Trong lòng hắn thầm đọc một tiếng, thả mấy vạn phân thân Thảo Đằng ra, tra xét xung quanh một hồi. Lúc này hắn mới lập tức lấy di hài Thanh Đế từ trong Tu Di Giới ra.
Vù!
Quả nhiên, thời điểm di hài Thanh Đế vừa xuất hiện, toàn bộ đáy sông bắt đầu rung chuyển. Phía dưới đáy sông chậm rãi nứt ra hai bên, xuất hiện một cánh cửa lớn. Điều vô cùng quỷ dị chính là nước sông phía trên lại không trào vào bên trong cánh cửa kia.
Một lực hút đột nhiên tác dụng lên trên di hài của Thanh Đế. Thân thể Tiêu Lãng cũng bị lực hút mạnh mẽ từ phía trong cửa lớn ảnh hưởng. Cũng may lực hút này không quá lớn.
Tiêu Lãng cả kinh, lập tức buông tay lùi về phía sau, trơ mắt nhìn hài cốt của Thanh Đế chậm rãi di chuyển vào bên trong cánh cửa lớn.
- Thanh Đế, lão nhân gia người ngủ yên đi! Ta sẽ nghĩ biện pháp tìm được hậu nhân của ngươi, cố gắng hết sức mình chiếu cố bọn họ!
Tiêu Lãng quỳ một gối xuống đất nhìn về phía Thanh Đế tiếc nuối, cực kỳ chân thành lạy ba cái, trong lòng thầm nói.
Tuy rằng Thanh Đế vô tình lạnh lùng đến cực điểm, nhưng không thể phủ nhận chính là Thanh Đế đã gián tiếp cứu hắn và Phá Hài một mạng, còn tặng hắn thần thông bay vượt qua hư không cùng với Vô Tình Kiếm. Cho dù sau mười năm có khả năng Vô Tình Kiếm tự động rời khỏi hắn tìm kiếm chủ nhân khác, cho dù bay vượt qua hư không cũng không chính xác, nhưng Tiêu Lãng vẫn cực kỳ cảm kích Thanh Đế, nhận định hắn là phụ mẫu tái sinh!
Thời điểm di hài của Thanh Đế hoàn toàn biến mất ở trong cửa lớn, Tiêu Lãng cũng đứng lên. Điều khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái chính là, cửa lớn này lại không đóng lại?
Thanh Đế từng nói, bảo Tiêu Lãng không được động vào bảo vật bao gồm cả Tu Di Giới trên thân thể hắn, để vào lăng mộ của hắn lưu lại cho người hữu duyên. Tiêu Lãng cũng rất thành thật không hề động vào. Thậm chí hắn cũng không tra xét phía trong Tu Di Giới.
Rất nhiều cường giả sau khi chết đều thích xây lăng mộ, để hậu nhân đến đây tìm bảo, khiến những người truy tìm bảo vật chôn cùng hoặc là tặng cho bọn họ một vài cơ duyên. Vấn đề là... cánh cửa lăng mộ này của Thanh Đế không đóng lại. Làm vậy chẳng phải quá rêu rao sao?
Dòng sông này hoàn toàn không có gì nguy hiểm. Chỉ cần là một võ giả đi ngang qua nơi này đều có thể phát hiện ra cánh cửa lớn này. Sợ là không bao lâu nữa, lăng mộ này sẽ bị phát hiện. Cũng sẽ có vô số cường giả đến đây truy tìm bảo vật. Sợ là không được mấy năm nữa, lăng mộ cũng sẽ bị người ta phá tan? Đến lúc đó di hài Thanh Đế cũng sẽ bị người giẫm lên. Điều này tuyệt đối không phải là kết quả Thanh Đế mong muốn!
Lẽ nào cấm chế trong lăng mộ này có vấn đề?
Tiêu Lãng có chút buồn bực. Hắn vốn định nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng giờ phút này lại có chút do dự. Cuối cùng hắn quyết định quan sát một lát. Nếu như cửa lớn lăng mộ này vẫn không đóng lại, hắn chỉ có thể rời đi.
Cấm chế trong lăng mộ tất nhiên không có vấn đề. Sau khi di hài Thanh Đế xuất hiện, cửa lớn lập tức mở ra. Điều này nói rõ thời điểm Thanh Đế bố trí cấm chế năm đó đã tốn rất nhiều tâm tư. Giờ phút này lớn cửa không có đóng lại, bởi vì... bên trong có người!
- Ba mươi năm rồi! Lão phu đã canh giữ nơi này ba mươi năm. Tổ tiên, di hài của ngài rốt cuộc đã trở về!
Tại chính điện trong lăng mộ, một võ giả mặc giáp trắng đang quỳ trước hài cốt của Thanh Đế mãi không đứng lên. Thân hình võ giả này cao lớn, lại có cái đầu trọc. Bộ dạng bên ngoài chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng nhìn cử chỉ thần thái của hắn lại giống như người đã lớn tuổi.
Hắn cũng không để ý tới chiến giáp trên người Thanh Đế, thậm chí cũng không để ý tới trọng bảo trong Tu Di Giới. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Thanh Đế. Tâm tình trên mặt hắn rất phức tạp. Hắn lại cúi đầu, thở dài một tiếng nói:
- Tổ tiên, năm đó ngài muốn liều chết cùng kẻ địch, đã căn dặn đám người tổ gia gia bọn họ không được tìm ngài, không được thăm dò tất cả tin tức về ngài. Nếu như một khi thấy ấn ký linh hồn của ngài biến mất, cả tộc lập tức ở ẩn. Tổ gia gia bọn họ cũng không vi phạm di nguyện của ngài, chỉ có điều vì sao ngài không nói cho tổ gia gia biết kẻ địch là ai? Cũng không cho bọn họ tìm di thể ngài? Ngài có biết, cả đời tổ gia gia đều sầu não uất ức, đến chết cũng không nhắm mắt! Phụ thân cả đời cũng vì chuyện của ngài mà canh cánh trong lòng. Hô... Hôm nay, di thể ngài rốt cuộc đã trở về. Ta cũng có thể trở nói lại cho phụ thân biết, thắp hương cho tổ gia gia để người có thể nhắm mắt ở dưới cửu tuyền...
Nam tử đầu trọc lại ba lạy chín lần khấu đầu. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười thoải mái. Khi hắn đứng lên, trong đôi mắt thâm trầm đầy tử khí nhất thời phát ra tinh quang. Ánh mắt của hắn đột nhiên quét tới phía trên, bên phải. Dường như hắn có thể xuyên qua vác tường của lăng mộ nhìn ra được bên ngoài. Thân thể hắn đột nhiên lóe lên, biến mất khỏi lăng mộ, trong nháy mắt xuất hiện ở... trong lòng sông, ngay phía trước Tiêu Lãng vẫn đang ngây người nhìn cánh cửa lớn.
- Ngô...
Nam tử đầu trọc mặc áo giáp trắng đột ngột xuất hiện, khiến Tiêu Lãng sợ ngây người, theo bản năng há miệng ra. Nhưng hắn lập tức nuốt phải ít nước sông, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Nam tử đầu trọc mặc áo giáp trắng nhìn Tiêu Lãng một chút. Trong con mắt sâu như biển kia dường như có thể nhìn thấu linh hồn Tiêu Lãng. Hắn chỉ nhìn Tiêu Lãng một chút, thân thể lóe lên lần nữa biến mất khỏi lòng sông, chỉ lưu lại một lời lạ lùng:
- Thiếu niên, Mê Thần Cung nợ ngươi một món nợ ân tình. Lúc nào ngươi cần trợ giúp có thể đi tới núi Khuynh Thành! Mê Thần Cung ngay trên đỉnh núi Khuynh Thành, Chúng ta có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của ngươi. Đương nhiên... Ngươi chỉ có một lần cơ hội!