Tám người còn lại bản năng
giật mình, khó tin nhìn Tiểu Đao, lại nhìn hai võ giả đã chết, liếc
xuống Huyền khí trong tay. Trong đầu bọn họ đầy nghi ngờ, đây rốt cuộc
là xác thịt hay làm bằng huyết thiết? Hay Huyền khí của mình làm bằng
gỗ?
Vù vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc này có mấy luồng sáng bắn lên cùng với tiếng xé gió
sắc bén. Sáu thanh phi đao nhanh như chớp bay ra từ sau lưng Tiểu Đao,
bắn hướng mấy người áo đen bị hù ngơ ngác. Năng lực nắm chắc chiến cơ
của Tiêu Lãng cực kỳ siêu, hai ngoiwfp hối hợp nhiềun ăm, rất ăn ý. Lực
phòng ngự khủng bố của Tiểu Đao thành công khiến mọi người kinh ngạc,
cho Tiêu Lãng một chiến cơ cực kỳ tốt.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Sáu thanh phi đao ba cái bắn vào ba con mắt, một phi đao cắm vào miệng
một người, một phi đao khác đâm thủng yết hầu. Chỉ có một người tránh
thoát.
Mới đụng độ, hai phế vật Chiến Tướng cảnh giết chết, trọng thương bảy võ giả Chiến Suất cảnh. Toàn trường xôn xao.
Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh ngẩn ra, sau đó biểu tình dữ tợn quát to:
- Tả Phi Vũ, giết bọn họ cho ta!
Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh và Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lùi lại, hơn mười hộ vệ theo sát, hai vị chủ tử không thể bị tổn hao gì, nếu
không thì bao nhiêu cái đầu cũng không đủ Tả gia chém.
Tả Phi Vũ là Chiến Tôn cảnh duy nhất. Đám người đại thiếu gia của Tả
gia, Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia âm thầm ra khỏi đại viện của Tả gia, dĩ nhiên trưởng lão Tả gia biết hết. Vì có Tả Phi Vũ nên đám
trưởng lão không ngăn cản, ngầm chấp nhận hành động lần này.
Tuy đế đô không bình tĩnh nhưng Tả Bình Bình không chết, các đại thế lực không có gan xuống tay với đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh, Tả Hi,
tiểu thư của Tả gia. Có Tả Phi Vũ là Chiến Tôn cảnh bảo vệ, bọn giặc tầm thường không thể tổn thương đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh. Huống
chi Tả Phi Vũ là Thần Hồn Chiến Sĩ thiên giai.
Bản thân Tả Phi Vũ hơi do dự, nhiệm vụ của gã là bảo vệ đại thiếu gia
của Tả gia, Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Nhưng nếu đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh đã ra lệnh thì Tả Phi Vũ lập tức phát ra khí thế
hùng hồn, Huyền khí lấp lánh, sau lưng lóe ảo ảnh gấu đen. Tả Phi Vũ
trực tiếp thần hồn phụ thể, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, như chim diều
hầu, Huyền khí vòng quanh bàn tay chụp xuống đầu Tiểu Đao.
Tả Phi Vũ hành động rất đúng, không chọn Huyền khí hóa giáp mà là hết
sức công kích. Đổi làm Chiến Tôn cảnh nào đối diện loại tình huống này
đều sẽ không phòng thủ trước tiên, bởi vì đối thủ quá yếu.
- Không Huyền khí hóa giáp?
Tiêu Lãng luôn đi theo Tiểu Đao xông tới trước, mắt liếc lên trời, chợt
sáng ngời. Tiêu Lãng âm thầm phóng ra thần hồn thảo đằng màu tím giấu
xuống đất.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Tiểu Đao!
Bình thường trông Tiểu Đao ngốc nghếch nhưng khi chiến đấu thì rất mạnh
mẽ. Nhiều năm phối hợp ăn ý với Tiêu Lãng giúp Tiểu Đao lập tức hiểu ý
định của hắn. Tiểu Đao hét to, tay nắm hai cái xác như cầm gậy múa may,
bức lùi ba người đến gần. Tiểu Đao vứt hai cái xác lên trên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tả Phi Vũ vung tay, nhẹ nhàng chộp, hai cái xác hóa thành thịt nát bay
tung tóe. Một bàn tay lấp lánh Huyền khí vẫn mang thế không thể đỡ chộp
hướng Tiểu Đao.
Tiểu Đao lại quát to:
- A!
Thiết quyền vung ra, Huyền khí chớp lóe, gã không biết tự lượng sức mình muốn cứng đối cứng với võ giả Chiến Tôn cảnh?
Tiểu Đao cực kỳ tự tin vào lực lượng phòng ngự của mình, hay là gã muốn chết?
Mắt Tả Phi Vũ lóe tia giễu cợt, vuốt hóa quyền chém vào nắm đấm của Tiểu Đao. Tả Phi Vũ không thèm nhìn Tiểu Đao mà chăm chú vào Tiêu Lãng theo
sau lưng gã. Tả Phi Vũ không quá xem trọng Tiêu Lãng, tuy hắn bắn phi
đao rất nhanh nhưng lại quá chậm trong mắt gã, hoàn toàn không cấu thành uy hiếp. Tuy nhiên, cẩn thận là hơn, trên chiến trường mà khinh địch
tương đương với tìm chết. Tả Phi Vũ hiểu điều này nên gã vừa ra tay liền thần hồn phụ thể, hết sức công kích, tranh thủ diệt hai người.
Răng rắc!
Thiết quyết của Tả Phi Vũ va chạm với nắm đấm của Tiểu Đao. Cánh tay
Tiểu Đao run rẩy, tiếng xương gãy vang lên. Tay phải của Tiểu Đao mau
chóng nổ tung, xương cốt bị chấn nát, máu tung tóe, người bị hất văng ra xa hơn mười thước. Tiểu Đao ở giữa không trung hộc bãi máu, đã bị trọng thương nặng, mất sức chiến đấu.
Tả Phi Vũ đánh ra cú đấm không thấy ngoài ý muốn. Tiểu Đao trượt ra từ
sau lưng Tiểu Đao, bắn sáu thanh phi đao, ba cây nỗ tiễn cũng không nằm
ngoài dự đoán của Tả Phi Vũ.
Khiến Tả Phi Vũ bất ngờ là...
Cùng với sáu thanh phi đao, ba cây nỗ tiễn bay tới còn có một thảo đằng màu tím.
Tả Phi Vũ có nghe nói Tiêu Lãng thức tỉnh phế thần hồn là một gốc thảo
đằng màu tím, nên khi gã thấy thảo đằng màu tím thì mặt lộ vẽ giễu cợt.
Bị hù ngớ ngẩn hay tận dụng đồng nát?
Thiết quyền thành trảo, Tả Phi Vũ nhẹ nhàng hất bay sáu thanh phi đao,
đôi tay bóp nát ba cây nỗ tiễn. Chút tốc độ, sức mạnh này không là cái
đinh gì trong mắt Tả Phi Vũ.
Giây tiếp theo!
Tả Phi Vũ phát hiện mình đã sai, cực kỳ sai lầm.
phế thần hồn trong mắt thế nhân, thảo đằng màu tím kia vọt hướng bụng Tả Phi Vũ, trong ánh mắt kinh khủng của gã, chớp mắt ăn mòn của quý.
Của quý của cánh đàn ông là nơi nhiều thần kinh nhất, cũng làl ý do tại
sao nhiều người thích chơi chiêu độc ác 'hầu tử trộm đào'. Một người nếu nát 'trứng' thì sẽ đau đớn không muốn sống, rất có thể sẽ lên cơn sốc,
ngất xỉu.
- A!
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tả Phi Vũ từ giữa không trung rớt xuống, ôm
hạ bộ lăn lộn trên mặt đất. Tiếng hét khủng bố vang vọng trên bầu trời
làm người ta tim đập nhanh.
Cái này...
Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vẻ mặt sợ hãi. Trong mắt đám võ giả của Tả gia tràn ngập khó tin.
Tiêu Lãng mới đụng độ đã trọng thương Tả Phi Vũ, một Chiến Tướng cảnh
trung giai ngay mặt đánh bại Thần Hồn Chiến Sĩ Chiến Tôn cảnh?
Cái này không khoa học, thực không có đạo lý!
Tiêu Lãng không chút ngừng lại, không thèm nhìn Tả Phi Vũ lăn lộn trên
mặt đất, hắn không rảnh giết gã mà khống chế thần hồn thảo đằng màu tím
chui xuống đất. Tiêu Lãng như con báo phát điên vột hướng đại thiếu gia
của Tả gia, Tả Minh.
Chờ khi Tiêu Lãng xông tới trước mặt đám người khoảng mười thước thì đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh mới tỉnh táo lại. Đại thiếu gia của Tả
gia, Tả Minh thấy đôi mắt Tiêu Lãng nhìn mình chằm chằm, con ngươi lóe
tia hung ác như dã thú, gã cảm giác sởn gai ốc.
Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh hét to một tiếng:
- Giết hắn, giết hắn!
Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh vội vàng thụt lùi.
Hơn mười võ giả Chiến Suất cảnh chắn trước mặt đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh chia ra bảy, tám người lao hướng Tiêu Lãng, còn lại năm, sáu
người vội vàng bảo vệ gã. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia bị hù ngớ ngẩn,
đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Một hộ vệ theo sát bảo vệ Tả Hi, tiểu
thư của Tả gia.
Tiêu Lãng quát to:
- Tả Minh, hôm nay ngươi phải chết!
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh. Tiểu Đao bị
tổn hại nặng , mất đi sức chiến đấu, hiện tại Tiêu Lãng chỉ có thể dựa
vào mình.
Tiêu Lãng không chọn thần hồn phụ thể, vì tuy thần hồn phụ thể khiến
cảnh giới của hắn đạt tới cao giai Chiến Tướng cảnh nhưng mất đi thần
thông biến thái của thần hồn thảo đằng màu tím.
Tiêu Lãng không sợ bảy, tám võ giả Chiến Suất cảnh xông tới. Tay Tiêu
Lãng cầm mấy thanh phi đao hóa thành ánh sáng lạnh bắn nhanh như chớp.
Tiêu Lãng khống chế thần hồn thảo đằng màu tím âm thầm chui ra từ mặt
đất, mục tiêu hướng tới đôi chất một, hai võ giả đằng trước.
Không có Tiểu Đao yểm hộ thì phi đao của Tiêu Lãng không là gì. Trong
tình huống võ giả Chiến Suất cảnh không phân tâm thì Tiêu Lãng không thể thành công tập kích.
Phi đao bị tránh né hêt, snhưng thần hồn thảo đằng màu tím thành công tập kích.
- A!
Hai võ giả cảnh giới Chiến Suất cảnh mới định phóng ra đao mang Huyền
khí, trong cự ly gần chắc chắn Tiêu Lãng không thể tránh thoát. Giờ hai
võ giả cảnh giới Chiến Suất cảnh hét thảm, cẳng chân đau đớn làm họ nhảy cẫng lên, lăn tới trước.
Hai võ giả cảnh giới Chiến Suất cảnh đột nhiên ngã xuống đất, đám võ giả theo phía sau vội vàng đứng lại. Tuy mọi người có thấy rõ ràng lúc thần hồn thảo đằng màu tím công kích Tả Phi Vũ nhưng bây giờ vẫn là vẻ mặt
khó hiểu, giật mình, không biết Tiêu Lãng sử dụng thần thông quái dị gì
công kích hai người, kinh khủng thăm dò bốn phía.
- Cơ hội tốt!
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, đâu bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Thần hồn thảo
đằng màu tím lại chui ra, tập kích nhanh như chớp. Lại có hai võ giả
cảnh giới Chiến Suất cảnh bị ăn mòn đôi chân, té xuống đất lăn lông lốc.
Một võ giả đỉnh Chiến Suất cảnh giật mình tỉnh lại, chợt quát một tiếng:
- Mặc kệ nó, giết chết Tiêu Lãng!
Võ giả đỉnh Chiến Suất cảnh này phóng lên cao giết hướng Tiêu Lãng, mặc
kệ hắn sử dụng thần thông quái dị gì, chỉ cần giết hắn là xong hết mọi
chuyện.
Tiêu Lãng không có phản ứng gì, đứng nguyên tại chỗ khống chế thần hồn
thảo đằng màu tím lại tập kích một võ giả. Chờ võ giả đỉnh Chiến Suất
cảnh kia phóng ra đao mang Huyền khí công kích đến thì Tiêu Lãng không
lùi mà còn tiến lên, lăn tới trước né ra sau lưng gã.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tốc độ của Tiêu Lãng cực kỳ chậm, võ giả đỉnh Chiến Suất cảnh ở giữa
không trung miễn cưỡng xoay người, đá chân ra, lại phóng Huyền khí. Đao
mang Huyền khí hình bán nguyệt đập vào lưng Tiêu Lãng vừa mới đứng dậy.
Lực lượng mạnh mẽ từ sau lưng lao đến, Tiêu Lãng nghe tiếng xương sườn
gãy nát. Lưng Tiêu Lãng bầy nhầy máu thịt, hắn hộc bãi máu, người bay ra xa.
Đám người không bị thương thở phào một hơi. Chỉ cần Tiêu Lãng bị thương
thì chỉ có con đường chết, nhiều người như vậy chơi kiểu nào cũng đùa
chết hắn được.
Nhưng mà...
Chờ khi bọn họ phóng Huyền khí ra ngoài thì kinh khủng phát hiện một sự thật.
Thân thể Tiêu Lãng lăn mấy vòng trên mặt đất, cách nơi Tả Hi, tiểu thư
của Tả gia đứng ngây như phỗng chỉ có năm tháng. Tiêu Lãng bị Huyền khí
đập trúng thoạt trông bị thương nặng bỗng nhiên bò dậy, hóa thành mãnh
hổ nhào hướng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia.