Yêu Giả Vi Vương

Chương 86: Q.6 - Chương 86: Ngươi cưới Tiểu Yêu?




Tám vị Chí Tôn Thiên Đế rất nhanh đã đến. Dù sao Tiêu Lãng kêu gọi, còn nói có việc tốt nên tám Chí Tôn Thiên Đế chạy nhanh tới. Lăng Đế là người đến cuối cùng, biểu tình bình tĩnh như chuyện ở Phiêu Miểu thành chưa từng xảy ra.

Mọi người tụ tập tại Lạc Diệp các của Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng. Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng thấy người đã đến đông đủ thì xua thị nữ lui ra.

Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng nhìn Tiêu Lãng, nói:

- Tốt rồi, Tiêu phủ chủ! Tất cả đã đến đủ, có thể tuyên bố đáp án rồi đi?

Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng ngồi ở ghế chính, hai bên là Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ. Tiêu Lãng ngồi dưới Âu Dương Thúy Thúy. Mọi người không cảm thấy vị trí này có gì kỳ, bởi vì tuy mặt ngoài Tiêu Lãng chỉ có thực lực đỉnh Nhân Hoàng cảnh nhưng thực lực thật sự áp đảo tất cả người có mặt. Dù Tiêu Lãng ngồi ở vị trí của Âu Dương Thúy Thúy thì không ai dám nói gì.

Tiêu Lãng uống hớp nước, mỉm cười nói:

- Tìm mọi người đến đây đương nhiên là có chuyện tốt, một cơ hội phát tài ta có một đề nghị rất tốt, có thể cho gia tộc các ngươi thu lợi nhiều.

- Cơ hội phát tài?

Lăng Đế và Ma Đế nhíu mày, trong mắt đầy nghi ngờ. Lăng Đế và Ma Đế liếc nhau, thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương. Hai nhà Lăng Đế, Ma Đế có quan hệ xấu nhất với Tiêu Lãng, hắn không gây chuyện với họ đã cảm ơn trời đất rồi. Bây giờ Tiêu Lãng muốn chia cơ hội phát tài cho Lăng Đế, Ma Đế?

Những người khác cũng rất nghi ngờ. Bất cứ gia tộc nào đều cần tiền tài, cường giả mới lớn mạnh được. Có cường giả thì càng có được nhiều tiền tài, có tiền mới sinh ra nhiều cường giả. Đây là vòng tuần hoàn lương tính. Lấy thực lực của Tiêu Lãng, hắn phát hiện ra chuyện tốt mà không nuốt riêng?

Ngay cả Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy cũng kinh ngạc. Giao tình về giao tình, mọi người đều có tài sản riêng. Ví dụ như Âu Dương Thúy Thúy, nếu phát hiện việc tốt có thể độc chiếm thì lão tuyệt đối sẽ không chia cho Tiêu Lãng một phần.

Tiêu Lãng mỉm cười giải thích với mọi người. Tiêu Lãng nói rất kỹ càng, tỉ mỉ, không chút che giấu, thậm chí là địa điểm mạch khoáng kia. Lấy Tiêu Lãng của Tiêu Lãng căn bản không sợ bị bọn họ cướp. Không có Tiêu Lãng thì không ai khai quật mạch khoáng đó được, nên hắn không e ngại gì.

Tiêu Lãng dứt lời, mắt Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng tỏa sáng lấp lánh. Mạch khoáng nằm ở đáy biển đông nam, dù thế nào thì Tiêu Lãng phải chia cho gã một chén canh. Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy mừng như điên. Đặc biệt là Mộc Sơn Quỷ, nam bộ Thần Khải phủ gần như bị hủy, giờ lão mắc nợ tùm lum. Tiêu Lãng kêu Mộc Sơn Quỷ đến thì chắc nhiều ít gì sẽ chia cho lão chút cháo đi?

Những người khác càng thêm buồn bực , bởi vì không cần bọn họ Tiêu Lãng cũng có thể một mình khai thác, cùng lắm là hợp tác với Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng. Nhưng tất cả rất hưng phấn, dù sao mạch khoáng lớn như vậy, khai thác xong cuối cùng chắc sẽ được mấy chục ức huyền thạch.

Khóe môi Dạ Phi Dương Thiên Đế cong lên, nhìn Tiêu Lãng.

Dạ Phi Dương Thiên Đế âm trầm hỏi:

- Tiêu phủ chủ kêu chúng ta đến đây không lẽ là muốn hợp tác khai thác?

Tiêu Lãng cho đáp án khẳng định:

- Đúng vậy. Mọi người đều là hảo bằng hữu của Tiêu ta, có tài đương nhiên phải cùng nhau phát.

Tiêu Lãng đứng lên nói với mọi người:

- Chi tiết hợp tác thì mọi người đi theo ta nhìn mạch khoáng đã. Ta bảo đảm với mọi người là khai thác mạch khoáng này tuyệt đối không có chút nguy hiểm!

Mọi người nghe Tiêu Lãng nói càng hưng phấn hơn, đứng dậy đi theo hắn ra ngoài. Tiêu Lãng cố ý mang theo Trà Mộc, vì sau này hợp tác cần gã quản lý, hắn không có thời gian nhúng tay.

Một đường truyền tống, giây lát sau mọi người đã ra biển, nửa ngày đến chỗ mạch khoáng. Cảm giác linh khí thiên địa đậm đặc đến khủng bố gần mạch khoáng, mắt mọi người sáng rỡ. Đặc biệt là Lãnh Đế, tùy ý dùng binh khí chém ra bề mặt nham thạch lộ ra từng đống huyền thạch bên trong thì mọi người thở gấp. Một đống huyền thạch đều là huyền phẩm.

Huyết Tháp trấn thủ gần đó. Bản lĩnh có thể thuần hóa hải thú của Tiêu Lãng là không cần nghi ngờ, khai thác không tồn tại nguy hiểm. Mọi người không cần nghĩ nhiều đã ra kết luận đây là một kho báu lớn cho bọn họ tới đào.

Không ai ghét có nhiều huyền thạch, gia tộc có càng nhiều huyền thạch thì có thể bồi dưỡng nhiều cường giả hơn, khiến địa vị gia tộc càng vững vàng. Nên ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Lãng nóng cháy sắp hòa tan hắn. Trong lòng nhiều người nghi ngờ, không biết Tiêu Lãng muốn hợp tác như thế nào?

Trở về Lạc Diệp thành, Tiêu Lãng nhanh chóng đưa ra đáp án:

- Là ta phát hiện mạch khoáng này, không có ta thì không khai thác được, nên ta có quyền sở hữu mạch khoáng này. Bay giờ ta nhường ra bốn phần vĩnh viễn thu lợi mạch khoáng. Trong đó một phần miễn phí tặng Âu Dương gia, Mộc gia, Lạc Diệp gia chia đều, còn lại ba phần thì các ngươi ra giá cạnh tranh đi, ai có giá cao nhất thì được.

Lời của Tiêu Lãng làm Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng mặt mày hớn hở. Tiêu Lãng miễn phí tặng một phần mười cho bọn họ chia đều. Nếu cuối cùng đào ra năm ức huyền thạch trong mạch khoáng này thì tương đương với tặng hơn một ức cho mỗi người bọn họ. Và ai biết mạch khoáng này sâu bao nhiêu? Năm ức là tính toán bảo thù, dù sao những người có mặt rõ ràng cảm nhận linh khí xung quanh mạch khoáng.

Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng bánh ít đi, bánh quy lại, người thứ nhất ra giá:

- Ta ra ba ức mua một phần thu lợi, nhưng trước mắt ta chỉ có thể cho ngươi hai ức huyền thạch, ba năm sau sẽ trả hết một ức.

Giá này xem như vừa phải, dù sao khai thác cần tiêu phí vô số nhân lực, vật lực, tài lực.

Tiêu Lãng lập tức gật đầu, nói:

- Ừm!

Giá tiền không tệ, đặc biệt là hai ức huyền thạch tiền mặt. Tiêu Lãng đang cần huyền thạch nhất.

Âu Dương Thúy Thúy suy tư nhìn Tiêu Lãng, đại khái đoán ra vì sao hắn muốn hợp tác:

- Ta cũng ra ba ức mua một phần trong đó. Ưm, ta có thể trả hết.

Tiêu Lãng mặt mày hớn hở, cười to nói

- Ha ha ha ha ha ha! Âu Dương gia quả nhiên phú khả địch quốc!

Mộc Sơn Quỷ sốt ruột, vì đừng nói là đưa ba ức, dù ba ngàn vạn thì lão cũng khó khăn, chỉ có thể ngước mắt nhìn mọi người.

Những người khác im lặng, mắt liếc nhau, hiển nhiên truyền âm.

Rất nhanh Dạ Phi Dương Thiên Đế mở miệng nói:

- Ta và Loan Nguyệt Thiên Đế có thể ra giá ba ức mua một phần, trả ngay huyền thạch.

Lăng Đế, Ma Đế, Nhàn Đế, Lãnh Đế sốt ruột. Các ngươi chia hết thì bọn họ còn sơ múi gì được? Cuối cùng Tiêu Lãng nhường bước lấy ra hai phần. Nhàn Đế và Lãnh Đế một phần, Ma Đế và Lăng Đế một phần, giá như nhau, đều là ba ức.

Mộc Sơn Quỷ tổng mong nhìn Tiêu Lãng nhưng không dám nói lời nào, dù sao bây giờ Thần Khải phủ nghèo đến nỗi không có quần để mặc.

Tiêu Lãng cười, thầm truyền âm nói:

- Mộc gia gia, ta lại cho ngươi một phần, nhưng sau này ngươi phải trả lại ta ba ức. Chuyện khai thác thì làm phiền ngươi.

Mộc Sơn Quỷ cười hớn hở, gật đầu liên tục nói:

- Tốt, tốt! Hài tử nhà ngươi thật biết chuyện, gia gia đã không nhìn lầm người. Tiểu tử Tiểu Đao rất có ánh mắt, nhận ca ca không tệ. Ưm, ánh mắt của Tiểu Yêu cũng tốt. Không bằng ngươi cưới nha đầu Tiểu Yêu đi, không cần đưa sính lễ, thế nào?

- A...

Tiêu Lãng xấu hổ gãi mũi, làm bộ như không nghe thấy, trong lòng thì rất vui vẻ. Đi một vòng được hơn mười ức huyền thạch. Xem ra chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ lục trọng không thành vấn đề.

Còn về... Đệ thất trọng cần huyền thạch nhiều như biển thì đến lúc đó rồi tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.