- Cái này...
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam ngẩn ngơ. Hai
người vốn định trợ giúp Tiểu Đao đánh chết Huyền thú, thế nhưng Đông
Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam ngơ ngác nhìn gã, trong mắt lộ vẻ chấn kinh. Tuy Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu thấy rộng biết nhiều nhưng chưa
từng nghe nói có chủng tộc có thể biến thân, sau khi biến thân thì lực
phòng ngự khủng bố như vậy.
Tiêu Lãng tức giận quát:
- Hai tên ngốc kia còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam giật mình tỉnh lại, vội vàng phụ trợ Tiểu Đao như quái thú săn giết Huyền thú.
Bên Tiêu Lãng chiến đấu rất kịch liệt, Tiểu Bạch biến thành con chim to bay vút lên trời cao. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo là chuyện của
Tiêu Lãng.
Tiểu Bạch dẫn đến một đám Liêu Nha Tích Dịch, còn có
hai con Huyền thú tứ giai. Gần mười con Huyền thú chạy nhanh đến liền bị cạm bẫy làm rối loạn trận hình. Có vài con Liêu Nha Tích Dịch bị thương không nhẹ không nặng.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng chạy
nhanh như báo, ở nửa đường hai tay cùng vung lên, vài thanh phi đao xé
gió bay đi cùng bắn vào đôi mắt của ba con Liêu Nha Tích Dịch. Liêu Nha
Tích Dịch dài hai thước lăn lộn trên mặt đất, còn xúc động nhiều cái
bẫy, tình hình hỗn loạn.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng liên
tục bắn phi đao. Trà Mộc theo sau lưng Tiêu Lãng nhìn hoa cả mắt, thầm
giật mình. Trà Mộc tính thử, trong thời gian ngắn bắn ra hơn hai mươi
thanh phi đao, có mười hai phi đao bắn trúng mắt Liêu Nha Tích Dịch, số
còn lại cũng túng mục tiêu, mỗi phi đao hoặc đâm vào miệng, hoặc đâm
thủng bụng nơi phòng ngự yếu nhất của Liêu Nha Tích Dịch. Vậy là trong
thời gian ngắn một mình Tiêu Lãng trọng thương một nửa Huyền thú.
Trà Mộc nhìn Tiêu Lãng vẻ mặt nghiêm túc, mắt lạnh băng, lòng thấy lạnh lõ. Trà Mộc tin tưởng dù là gã hay Tả Minh đã đạt đến Chiến Suất cảnh, cho
dù sử dụng thần hồn, dưới tình huống bị tập kích thì chắc chắn sẽ bị
Tiêu Lãng giết ngay.
- Grao!
Trà Mộc không chú ý Tiêu Lãng nữa, rót Huyền khí vào trọng kiếm. Trọng kiếm phát ra ánh sáng xanh
chớp lóe, Trà Mộc nhảy lên cao chiến đấu với Huyền thú tứ giai huyết hổ
phía bên trái đang lao nhanh đến.
Huyền thú tứ giai huyết hổ này
không có vết thương, Trà Mộc cho thấy năng lực chiến đấu cao siêu của
mình. Thân thể Trà Mộc hóa thành tàn ảnh, trọng kiếm chớp động liên tục
va chạm với thiết trảo của Huyền thú tứ giai huyết hổ phát ra tiếng keng keng sắt thép va nhau. Mỗi một kiếm buộc Huyền thú tứ giai huyết hổ
thụt lùi, rõ ràng thần hồn của Trà Mộc có tác dụng tăng lực lượng. Huyền thú tứ giai huyết hổ cao một thước, dài hai thước, nặng vài trăm cân.
Thân thể cao lớn như vậy lại bị Trà Mộc liên tục đánh bay ra.
- Chết đi!
Liên tục giao thủ hơn mười lần, thân thể Huyền thú tứ giai huyết hổ bị Trà
Mộc giã khí huyết cuộn trào, tốc độ chậm nhiều. Trà Mộc nhắm trúng cơ
hội một kiếm chặt móng trái của Huyền thú tứ giai huyết hổ máu thịt bầy
nhầy, trọng kiếm thuận thế đập vào đầu nó. Một chiêu trọng thương Huyền
thú tứ giai huyết hổ, Trà Mộc lao tiếp cắt đứt sinh mệnh của nó.
Trà Mộc thở hắt ra, khá vừa lòng cuộc chiến đấu này, nhanh hơn lần trước
đánh chết Huyền thú tứ giai nhiều. Trà Mộc tỉnh táo lại, đây không phải
là Đấu Thú Tràng trong gia tộc, xung quanh còn có nhiều Huyền thú!
Chờ khi Trà Mộc cảnh giác liếc bốn phía thì bất đắc dĩ cười khổ. Bên bọn họ có mười một con Huyền thú, chín con Huyền thú tứ giai huyết hổ đỉnh tam giai giờ đã bị chọc mù mắt hết. Còn một con Huyền thú tứ giai bị đập
nát đầu, đã chết. Tiêu Lãng cầm trường kiếm, vận chuyển Huyền khí nhàn
nhã xoay quanh đám Huyền thú tứ giai huyết hổ. Khi có Huyền thú chạy ra
ngoài thì Tiêu Lãng tùy ý vung Huyền khí chém vào đùi Huyền thú tứ giai
huyết hổ, chúng nó không có đường trốn.
- Giao nơi này cho ngươi,m ta sang bên kia.
Tiêu Lãng thấy Trà Mộc chiến đấu xong, vừa lòng sức chiến đấu của gã. Tiêu
Lãng giao số Huyền thú tứ giai huyết hổ còn lại bị trọng thương hấp hối
cho Trà Mộc, bản thân hắn thì chạy hướng Tiểu Đao.
Trà Mộc thầm rủa:
- Biến thái!
Trà Mộc rất xấu hổ. Trong khi Trà Mộc giết một con Huyền thú thì người ta
đã làm mười con Huyền thú khác hoặc chết hoặc tàn phế. Tuy Tiêu Lãng nhờ có cạm bẫy trợ giúp mới có chiến quả kinh người như vậy, nhưng đừng
quên hắn nhỏ hơn Trà Mộc ba tuổi. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng chưa thức tỉnh thần hồn.
Chiến đấu bên Tiểu Đao cũng gần xong rồi, nếu
không phải năng lực chiến đấu của Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam quá
yếu thì đã kết thúc.
Sau khi Tiểu Đao biến thân, những Huyền thú chỉ tạo thành vết thương ngoài
da không đáng kể cho gã. Tiểu Đao không chút e ngại công kích từ Huyền
thú, hết sức ra tay. Tuy thực lực của Tiểu Đao chỉ là Chiến Sư cảnh cao
giai, lực lượng hơn bảy mươi hổ nhưng đánh ra từng nắm đấm đập đầu đám
Huyền thú đổ máu.
Tiêu Lãng đến giúp, chiến đấu lập tức kết thúc.
Tiêu Lãng di chuyển rất là đẹp mắt, có thể nhẹ nhàng né qua công kích của
Huyền thú. Tuy Tiêu Lãng vung Huyền khí không có nhiều hoa hòe nhưng mỗi lần xuất kiếm dễ dàng đâm vào điểm phòng ngự yếu ớt của Huyền thú. Hai
huynh đệ hợp tác cực kỳ ăn ý, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam thành
bình hoa đứng bên.
- Sáu con Huyền thú tứ giai, mười Huyền thú cao giai tam giai. Công chúa, cái này được bao nhiêu điểm?
Bộ ngực cao ngất của Đông Phương Hồng Đậu rung rung, nàng nuốt nước bọt
khát nhìn hai bóng người một cao một thấp, tặc lưỡi liên tục.
- Bọn họ thật mạnh!
Trong mắt Vân Tử Sam không còn kiêu ngạo, thay vào đó là khe ngoại thật lòng. Vân Tử Sam biết dù nàng là Chiến Tướng cảnh cao giai nhưng sức chiến
đấu kém hơn hai huynh đệ này quá xa.
- Được rồi, kết thúc công việc!
Con Huyền thú cuối cùng bị đánh chết, người Tiêu Lãng đẫm máu, hắn ngồi
bệch xuống đất thở hổn hển. Lần này có cạm bẫy hỗ trợ nên Tiêu Lãng
không mấy vất vả, nhưng cũng lao lực, thể lực nhiều.
Tiêu Lãng liếc Tiểu Đao thân thể co rút nhanh trở về bình thường, thấy gã không bị thương mới liếc Đông Phương Hồng Đậu.
Tiêu Lãng mệt mỏi nói:
- Hồng Đậu đại tỷ, thu gom huy chương đi, chúng ta phải đi ngay, nếu không thì mùi máu chỗ này sẽ hấp dẫn nhiều Huyền thú đến.
Đông Phương Hồng Đậu oán thầm nói:
- Đại tỷ, bộ người ta già vậy sao?
Đông Phương Hồng Đậu cố nén mùi máu gay mũi đi nhặt huy chương bị cường giả
đặt trong người Huyền thú. Vân Tử Sam là công chúa, thân phận cao quý.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao cần nghỉ ngơi. Trà Mộc còn ở bên kia giết hai con
Huyền thú cuối cùng. Đông Phương Hồng Đậu biết nàng không có cống hiến
gì, đành làm khổ sai.
Tiểu Đao mở cái bao Tiêu Lãng đặt một bên,
lấy ra miếng vải tùy ý lau vết máu trên người, lại mặc vào trường bào.
Vết máu trên người Tiểu Đao otnaf là của Huyền thú, có mấy chỗ bị xước
da. Cơ bắp, làn da của Tiểu Đao như làm bằng sắt, phòng ngự cường đến
khó tin.
Vân Tử Sam lén liếc lưng Tiểu Đao nhiều vết sẹo, thầm
giật mình. Khi Vân Tử Sam chuyển mắt liếc Tiêu Lãng thì con ngươi co
rút, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tràn ngập kinh hoảng.
Vân Tử
Sam thấy lưng Tiêu Lãng đầy rẫy vết sẹo như bức tranh xinh đẹp, hoa văn
bí ẩn. Tiêu Lãng thay quần áo rất nhanh, Vân Tử Sam chỉ nhìn liếc qua đã thấy ghê người.
Vân Tử Sam nhìn khuôn mặt bình thường, bình
tĩnh, tim đập nhanh, trong mắt chớp lóe ánh sáng. Vân Tử Sam ngơ ngác
nhìn Tiêu Lãng như còn chìm đắm trong rung động hắn lần lượt cho nàng.
Tiêu Lãng bỗng xoay người, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Vân Tử Sam, nhếch môi cười.
Mặt Tiêu Lãng đầy yêu khí nói:
- Công chúa điện hạ đừng nhìn, tuyệt đối đừng sinh ra tò mò với ta, nếu
không sẽ khiến công chúa chìm vào. Nhắc nhở công chúa một tiếng, công
chúa... Không phải khẩu vị của ta!