Yêu Giả Vi Vương

Chương 116: Q.4 - Chương 116: Người vô cùng quan trọng




Hội giao dịch dị bảo ngày càng ngày càng gần, Nhàn Đế Thành cũng càng ngày càng náo nhiệt. Trong số Thập đại công tử, tiểu thư muốn đến đều đã có mặt. Nhiều công tử, tiểu thư đại gia tộc khác cũng tập hợp ở đây.

Hội giao dịch dị bảo coi trọng nhất là lúc mới bắt đầu. Đương nhiên đó cũng chính là buổi đấu giá. Trước buổi đấu giá, thật ra có rất nhiều buổi đấu giá nhỏ. Chỉ có điều, chỉ sớm làm nóng người, sẽ không xuất hiện chí bảo thực sự, cũng sẽ không thu hút được công tử tiểu thư nhà giàu thực sự tới xem.

Trong khoảng thời gian này những công tử tiểu thư kia cũng không ngừng tổ chức tiệc rượu, cơ bản mỗi lần tổ chức tiệc rượu cũng sẽ mời các công tử tiểu thư cấp quan trọng đến. Mục đích tất nhiên không cần nói cũng biết, giao lưu tình cảm, tìm kiếm mục tiêu của mỗi người, thuận tiện âm thầm bàn bạc mưu tính một vài chuyện.

Tối nay, Lưu Vân Các rất náo nhiệt. Công tử Ma Tiêu của Ma gia một trong thập đại gia tộc phát thiệp mời khắp nơi, mời các công tử tiểu thư danh giá. Các loại tiệc rượu như vậy có yêu đầu rất cao. Các công tử bình thường cho dù muốn đến cũng không có cơ hội. Đương nhiên những tiểu thư xinh đẹp, cho dù thân phận không cao, cũng sẽ được đến mời.

Thân phận địa vị của công tử Hắc Kỳ không tính là cao, chỉ có điều tối nay lại có hân hạnh tới tham gia. Tất nhiên là hắn mượn ánh sáng của Đông Phương Hồng Đậu. Trên thực tế hắn không muốn mượn ánh sáng này một chút nào.

Trên người hắn mặc cẩm bào màu đen viền hoa đầy hoa lệ, tóc gọn gàng không có một sợi rối loạn, ngôn ngữ cử chỉ hết sức phù hợp với khí độ của một công tử danh môn. Cho dù trong lòng vô cùng thống khổ vô cùng khó chịu, nhưng mặt ngoài không hề biểu lộ ra ngoài.

- Tiểu thư Đông Phương Hồng Đậu đến, công tử Hắc Kỳ đến!

Giong nói từ phòng gác cổng truyền báo đến khiến cho một nhóm người bên trong đại sảnh chú ý. Vô số ánh mắt nhìn lại đây. Bọn họ đều muốn xem vị mỹ nhân vẫn nổi tiếng xinh đẹp lạnh lùng này rốt cuộc xinh đẹp lạnh lùng tới mức nào?

Đập vào mắt bọn họ là một nữ tử toàn thân mặc chiếc váy xòe màu đỏ. Chiếc váy cắt rất khéo léo, vừa khít với thân thể nàng, mặc ở trên thân thể nàng giống như được tạo ra cho riêng nàng vậy. Bộ ngực đầy đặn, bụng dưới mềm mại, cặp mông căng tròn hình thành một hình S hoàn mỹ. Bắp đùi thon dài. Gáy ngọc trắng như tuyết càng làm cho vóc người của nàng xuất chúng bất phàm. Mà khuôn mặt và khí tức trên người nàng lạnh như băng, lại làm cho người ta có một cảm nhân khác thường.

Bình thường nữ tử có loại khí chất lạnh lùng này, mặc y phục màu đỏ như thế, tuyệt đối sẽ có vẻ khác thường, không hòa hợp. Nhưng mặc ở trên người Đông Phương Hồng Đậu, mọi người lại phát hiện một vẻ đẹp đầy mâu thuẫn. Giống như một nữ tử thanh thuần như nước, giống như đột nhiên lộ ra thần thái quyến rũ, cái loại kích thích giác quan này càng thu hút ánh mắt của người khác.

Trong nháy mắt, ánh mắt chủ nhân bữa tiệc rượu tối náy, công tử Ma Tiêu sáng rực lên. Hắn xin lỗi người bên cạnh một tiếng, mặt mày hớn hở tiến lên tiếp đón. Từ phía xa, hắn đã cười lớn:

- Tiểu thư Hồng Đậu, Hắc Kỳ huynh có thể tới dự, Ma Tiêu cực kỳ vinh hạnh. Tối nay xem ra cần phải ra sức uống ba trăm chén!

Đông Phương Hồng Đậu thản nhiên nhìn công tử Ma Tiêu một chút, thân thể lại nhẹ nhàng rời đi, trực tiếp tới bên cạnh một góc bàn lẳng lặng đứng một mình.

Trong lòng công tử Hắc Kỳ vô cùng sảng khoái, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra có chút lúng túng cười nói:

- Tiêu huynh, Hồng Đậu từ nhỏ đã lạnh lùng như vậy, có chỗ nào đắc tội mong Tiêu huynh hãy tha lỗi, được không? Ta tự phạt ba chén, nhận lỗi thay nàng?

- Ha ha, có tính cách, ta thích!

Trong mắt Công tử Ma Tiêu loé ra một sự thích thú. Hắn không những không giận còn cười lớn. Nữ tử không có cá tính, hắn trái lại không vui. Hắn có thân phận thế nào? Chẳng lẽ còn thiếu nữ tử để ôm ấp sao? Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Đông Phương Hồng Đậu không phải cố ý làm ra vẻ, mà trời sinh tính tình lạnh lùng. Không phải chinh phục nữ tử như vậy mới kích thích sao?

- Công tử Mộc Tiểu Đao đến. Tiểu thư Mộc Tiểu Yêu đến!

Bên ngoài lại vang lên một âm thanh truyền báo. Mắt công tử Ma Tiêu lại sáng ngời. Sau khi nói vài câu khách sáo với Hắc Kỳ, hắn tiến ra cửa lớn nghênh đón.

Bộ dạng Tiểu Đao vẫn như trước đây, lãnh khốc bá đạo tới cực điểm. Cho dù đối mặt với các công tử đồng cấp khác, hắn cũng chỉ thản nhiên gật đầu, hờ hững đi vào phía trong. Mộc Tiểu Yêu gặp nhiều hơn so với Tiểu Đao. Tuy rằng nàng cười nhẹ, nhưng trong thân thể dù sao vẫn có một loại khí chất từ chối người ngoài ngàn dặm, khiến ý cười trên miệng công tử Ma Tiêu càng lộ rõ.

Rất nhanh, các công tử còn lại đều trình diện. Công tử Ma Tiêu tổ chức tiệc rượu, bày ra rất nhiều bàn. Phía trên đều có rượu ngon món ngon. Cũng chỉ có mấy chục người được mới tới. Chỉ có điều, tất cả đều dựa theo thân phận của mỗi người tập trung lại với nhau. Thật ra, thường xuyên có công tử đi lại xung quanh chúc rượu cười đùa cùng các tiểu thư, giao lưu tình cảm, thuận tiện khen tặng một hồi.

Tiểu Đao ngồi ở trong một góc, xưa nay hắn đều không thích những bữa tiệc rượu như vậy. Hắn ngồi một mình trầm mặc uống rượu. Có người lại chào hỏi, hắn chỉ có thể lạnh lùng ứng phó vài tiếng. Hôm nay hắn nhìn khuôn mặt Đông Phương Hồng Đậu phía trước một hồi, đột nhiên đứng dậy, tiến về phía bàn của nàng, khiến một nhóm người sửng sốt ngây người.

Đệ nhất công tử gia tộc Thần Khải nổi tiếng lãnh khốc vô tình, đầu gỗ như thế, rốt cuộc đã động tâm sao?

Trong mắt công tử Ma Tiêu loé lên một chút không vui. Nhưng giờ phút này hắn không đi tới cản được. Hắn không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt không ngừng liếc lại.

Công tử Hắc Kỳ đang ở bên cạnh Hồng Đậu có chút bất an. Nếu như Tiểu Đao thật sự coi trọng Đông Phương Hồng Đậu, sợ là gia tộc của bọn họ tuyệt đối sẽ không do dự, lập tức thông gia. Gia tộc Thần Khải chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn Ma gia.

- Gay go. Ký ức của ca ca lại có chút thức tỉnh!

Mộc Tiểu Yêu đương nhiên biết Đông Phương Hồng Đậu đến từ đại lục Thần Hồn. Chỉ có điều nàng không biết quan hệ giữa Đông Phương Hồng Đậu và Tiêu Lãng. Giờ phút này nàng đang bị tiểu công chúa Âu Dương gia cuốn lấy, lại không thể phân thân, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn.

- Đông Phương Hồng Đậu? Trước kia có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không?

Tiểu Đao cầm một chén rượu, đi tới phía trước Đông Phương Hồng Đậu, đột ngột mở miệng. Hắn cũng không cố ý hạ giọng, khiến rất nhiều người trong đại điện đều nghe được. Tiếng trò chuyện xung quanh nhất thời nhỏ đi một chút. Tất cả đều hiếu kỳ, nhìn lại phía này.

Đông Phương Hồng Đậu thản nhiên nhìn lướt qua Tiểu Đao, không chút khách khí lạnh lùng nói:

- Mộc công tử, công phu bắt chuyện của công tử quá kém. Chúng ta từng gặp rất nhiều lần rồi!

- Ha ha ha!

Vô số công tử tiểu thư nhất thời cười vang. Đặc biệt là Âu Dương Tà còn cười đến đau cả bụng. Tuy rằng trước kia Tiểu Đao và Đông Phương Hồng Đậu chưa nói nói chuyện, nhưng thực sự đã từng gặp rất nhiều lần. Không nói tới chuyện khác, chính là hội giao dịch dị bảo lần trước, công tử tiểu thư ở đây đã rất nhiều uống từng cùng uống rượu. Công phu bắt chuyện của Tiểu Đao, theo mọi người thấy... thực sự rất kém cỏi.

- Ta không phải có ý này!

Đối với sự trêu đùa có thiện ý của mọi người, Tiểu Đao cũng không quá để ý. Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hồng Đậu, lần này nhẹ giọng nói:

- Ý của ta là mấy năm trước chúng ta có phải đã từng quen biết hay không? Ta có một đoạn ký ức bị phong ấn. Mà nàng lại khiến ta có một cảm giác hết sức quen thuộc, giống như trong ký ức nàng và ta đã từng có một... người vô cùng quan trọng!

Lần này giọng nói của Tiểu Đao rất nhỏ, ngoại trừ Đông Phương Hồng Đậu ra, chỉ có Hắc Kỳ đang ngồi bên cạnh nghe thấy. Đúng vào lúc này Hắc Kỳ đột nhiên giật mình tỉnh lại. Dường như... Mộc Tiểu Đao đã từng ở tại đại lục Thần Hồn một thời gian? Lẽ nào hắn thật sự có quan hệ với Hồng Đậu?

Người vô cùng quan trọng?

Hắc Kỳ càng khẩn trương hơn. Nếu như trước đây Đông Phương Hồng Đậu là bằng hữu tốt của Mộc Tiểu Đao, nói không chừng gia tộc Hắc Lân sẽ bị Mộc Tiểu Đao ghi hận. Đến lúc đó thì phiền toái!

Đông Phương Hồng Đậu hiển nhiên bị phong ấn ký ức hết sức chặt chẽ. Nàng lại liếc mắt nhìn Tiểu Đao một chút, lạnh lùng nói:

- Mộc công tử, công tử nhận lầm người rồi. Trong trí nhớ của ta cũng không có bằng hữu nào như công tử cả!

Năm đó ở Phá Thiên phủ, ngay cả Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu cũng không nhận ra, chứ đừng nói là Tiểu Đao. Thời điểm nàng bị phong ấn, thực lực và linh hồn quá thấp. Nếu không giải trừ phong ấn căn bản không có cách nào nhớ được huyện lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.