Yêu Giả Vi Vương

Chương 27: Q.5 - Chương 27: Núi Khuynh Thành




Đáng tiếc lần này Tiêu Lãng không do dự. Sau khi giết chết cường giả Nhân Hoàng kia, hắn lấy Vô Tình Kiếm ra, không chút kiêng kỵ phát ra Vô Tình Kiếm Khí!

Vô Tình Kiếm Khí đã bốn năm này không phóng thích. Cho nên hoàn toàn không có bất ngờ, Vô Tình Kiếm sáng lên màu xanh đại thịnh, một kiếm khí trùng thiên gào thét lao đi.

- Ừm?

Thiên đế Nô Lý vừa xông vào trong không trung nhất thời trong lòng run lên. Hắn rốt cuộc đã biết Tiêu Lãng giết chết công tử Sơn Tiêu và mười cường giả Nhân Hoàng còn lại như thế nào. Cảm nhận được lực lượng khủng bố trong Vô Tình Kiếm Khí, hắn muốn tránh đi.

Chỉ có điều, mấy chục dặm phía sau hắn chính là một tiểu thành. Nếu như hắn tránh đi, tiểu thành kia sợ sẽ bị Vô Tình Kiếm Khí cường đại này san thành bình địa?

Cuối cùng hắn bất đắc dĩ cắn răng phóng ra một trận gió lốc cực lớn, sau đó vòng bảo hộ hồn lực vờn quanh trên người, chuẩn bị cứng rắn chống đỡ Vô Tình Kiếm Khí.

Ầm!

Thiên đạo công kích của Thiên Đế quả nhiên cường đại. Vô Tình Kiếm Khí có thể dễ dàng xé rách công kích bình thường. Nhưng thiên đạo công kích của cường giả Thiên Đế lại phát ra tiếng nổ cường đại. Cho dù này gió lốc cũng bị đánh tan, nhưng hào quang của Vô Tình Kiếm Khí lại ảm đạm đi rất nhiều.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khiến rất nhiều võ giả cấp thấp ở cách đó không xa trực tiếp ngất đi. Kình phong cường đại trùng kích, hất tất cả bọn họ bay ra ngoài. Tiêu Lãng cũng bị trùng kích hất bay ra ngoài. Chỉ có điều thân thể của hắn ở trong không trung lại đột nhiên xé rách không gian, trốn vào trong vết nứt không gian.

Ầm!

Cho dù năng lượng Vô Tình Kiếm Khí đã yếu đi nhiều, nhưng vẫn nổ bay Thiên đế Nô Lý ra ngoài. Vòng bảo hộ thiên lực phía ngoài cũng vỡ nát. Trên thân thể hắn máu thịt be bét. Chỉ có điều rất rõ ràng hắn chỉ bị thương nhẹ.

- A, Tiêu Lãng! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!

Thiên đế Nô Lý nổi giận rống to. Âm thanh vang vọng khắp nơi. Thân thể hắn bắn mạnh lên, xé rách không gian tiến vào trong vết nứt không gian. Chỉ có điều xung quanh chỉ có một màu tối đen. Thân thể Tiêu Lãng đã sớm không biết đi nơi nào...

- A, a, a!

Thiên đế Nô Lý tức giận gào rít vang vọng bên trong vết nứt không gian. Hắn nổi giận ra tay, khiến mấy không gian hư vô nhỏ xung quanh trực tiếp chấn động sụp đổ...

...

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!

Gần nửa canh giờ sau, thân thể Tiêu Lãng từ trong một vết nứt không gian đi ra. Trên mặt hắn đầy lo sợ, vỗ ngực. Phía dưới vừa vặn có một sông băng xung quanh hoang vắng. Hắn không cần suy nghĩ trực tiếp nhảy vào trong sông băng. Hắn phá tan khối băng trên sông, sau đó thả Thảo Đằng ra tra xét xung quanh, vừa ở trong sông băng rửa vết máu trên người.

Xung quanh không có người, thậm chí một con hung thú cũng không có. Tiêu Lãng rửa sạch vết máu trên người xong, liền nhảy ra khỏi sông băng đang chuẩn bị đổi y phục sạch sẽ. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía bắc hắn liền ngẩn cả người!

Bởi vì mấy vạn dặm về phía bắc, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một ngọn núi lớn. Từ phía xa mấy chục ngàn dặm đã có thể nhìn thấy, vậy ngọn núi này phải cao tới mức nào? Vừa nãy hắn chỉ quan tâm xung quanh, không nhìn tới nó. Giờ phút này hắn mới khiếp sợ.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngọn núi cao như vậy. Đây thực sự cao vút vào trong mây, nhìn không thấy đỉnh.

Bầu trời Thiên Châu rất thần kỳ, không ai dám bay cao hơn mười ngàn dặm trên không. Bởi vì một khi bay cao hơn mười ngàn dặm trên không sẽ đột nhiên mê muội rơi xuống. Đây là kiến thức thông thường, tất cả mọi người trong Thiên Châu đều biết. Đây cũng chính là nỗi băn khoăn đối với người Thiên Châu trong mấy trăm ngàn năm qua!

Mà bây giờ có một ngọn núi lại đâm thẳng vào vạn dặm trên không trung. Điều này khiến Tiêu Lãng rất ngạc nhiên. Lẽ nào đây chính là núi Khuynh Thành?

Vừa nãy hắn đã xác định đến vực diện Nô Nô, cách núi Khuynh Thành không xa. Giờ phút này hắn bay vượt qua hư không một khoảng cách, rất có thể đã tới được dưới núi Khuynh Thành.

Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Tiêu Lãng nhanh chóng thay đổi y phục, sử dụng chiến xa chí tôn bay về hướng bắc. Trong lòng hắn lại có chút do dự.

Vừa nãy rõ ràng Thiên đế Nô Lý đã truyền tin cho Mê Thần Cung, nhưng Mê Thần Cung truyền tin tức lại khiến Tiêu Lãng rất bất ngờ. Hắn không biết nội dung cụ thể là gì, nhưng có thể xác định một điểm, Mê Thần Cung không ra lệnh bảo vệ mình!

Vừa nãy hắn thậm chí đã hoài nghi, Thần Cung Bắc Minh rốt cuộc có phải là Mê Thần Cung hay không? Nhưng tiểu thư Hòa Nhi không thể nào lừa hắn được. Mộc Sơn Quỷ cũng nói Mê Thần Cung ở ngay cực bắc của Bắc Minh. Hắn ở Thiên Châu mua tư liệu cũng xác định, Mê Thần Cung ở xung quanh đây.

Vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?

Tiêu Lãng không biết. Chỉ có điều hắn suy nghĩ một chút, quyết định không nghĩ nhiều nữa! Nếu như ngọn núi khổng lồ kia chính là núi Khuynh Thành, như vậy mình đi tới hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?

Tốc độ bay của hắn rất chậm. Hắn đưa ánh mắt tra xét xung quanh, thỉnh thoảng lại chú ý nhìn ngọn núi cao vút phía xa vài lần. Xung quanh không có một bóng người, càng không có một con hung thú. Thậm chí liền một con dã thú côn trùng cũng không nhìn thấy.

Càng tới gần dãy núi cao vút kia, Tiêu Lãng càng cảm thấy kinh hãi, cũng xác định đó chính là núi Khuynh Thành!

Dãy núi kia cực kỳ cao, giống như một mũi khoan xoáy tròn, xung quanh vẫn cực kỳ quanh co. Nếu như hắn không có chiến xa chí tôn, muốn leo lên chắc hẳn hết sức khó khăn. Chỉ có điều từ phía xa hắn có thể nhìn thấy giữa ngọn núi có một con đường màu xanh xoay quanh ngọn núi hướng lên trên. Từ phía xa còn có thể nhìn thấy vô số cầu thang, giống như một đường lên trời.

Sau nửa nén hương, hắn rốt cuộc đến dưới chân núi. Đứng ở dưới chân núi ngửa cổ nhìn lên bầu trời, trong lòng Tiêu Lãng càng chấn động. Thế này là núi sao? Đây quả thật là một cột đá thông thiên.

Giờ phút này hắn có thể thấy rõ ràng con đường xoay quanh không trung đi lên trên kia. Không biết nó có bao nhiêu bậc cầu thang, xoay quanh mấy chục vòng, cuối cùng giữa sườn núi chìm vào trong đám mây.

Dưới con đường kia có người. Đó là một lão già lưng còng, ngồi xếp bằng ở một khối đá bên cạnh chân núi, mí mắt nhắm lại, hai lông mày màu trắng xám rất dài buông xuống, xem ra không giống như đang tu luyện, trái lại giống như đã ngủ thiếp đi.

- Núi Khuynh Thành!

Con ngươi Tiêu Lãng co lại. Rốt cuộc hắn đã nhận ra ba chữ lớn ở trên bia đá.

Đây là kiểu chữ thượng cổ. Tiêu Lãng đã xem qua mấy quyển bí tịch thượng cổ miễn cưỡng có thể nhận ra. Trong lòng hắn chấn động. Lẽ nào núi Khuynh Thành này đã tồn tại từ thượng cổ?

Bất kể thế nào, Tiêu Lãng cũng thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc hắn đã đến núi Khuynh Thành. Không quan tâm Thần Cung Bắc Minh có phải là Mê Thần Cung hay không, chí ít mình đã tìm được Mê Thần Cung!

Thở ra một hơi, sắc mặt Tiêu Lãng trở nên cung kính. Hắn thu hồi chiến xa chí tôn, đi về phía trước, cuối cùng đứng ở phía trước lão già mi dài cúi người hành lễ, cung kính nói:

- Đại nhân chào ngài! Tại hạ Tiêu Lãng, từ Thiên Châu đến. Thỉnh cầu bái kiến cung chủ Mê Thần Cung!

Lão già khẽ mở mắp. Lông mày thật dài cũng giương lên, lộ ra một đôi mắt vẩn đục. Dường như có chút mắt mờ chân chậm, hắn nhìn Tiêu Lãng vài lần, sau đó duỗi một tay ra vẫy vẫy, nói mơ hồ không rõ:

- Tự mình lên đi!

- A...

Tiêu Lãng hồ nghi nhìn lão già này một chút. Tự mình đi lên? Mê Thần Cung tùy tiện như vậy sao? Thậm chí không cần thông báo? Hắn nhìn bậc thang xoay quanh, trong lòng cảm giác rung động. Lẽ nào bậc thang này có gì kỳ lạ?

Chỉ có điều lão già lại nhắm mắt ngồi thiền, không tiếp tục để ý đến hắn nữa. Hắn vốn định hỏi dò vài câu, cuối cùng môi mấp máy một hồi, lại không nói được một lời nào. Hắn ngửa đầu liếc mắt nhìn ngọn núi chìm vào giữa đám mây. Hắn cắn răng bước lên bậc thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.