Tiểu Đao ân cần hỏi:
- Ca có thành công không?
Tiêu Lãng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cười khổ nói:
- Ta cũng không biết.
Tiêu Lãng nhìn Tiểu Đao, phát hiện trong mắt gã buồn bã thì người run lên, thất thanh chất vấn:
- Tiểu Đao, ngươi không thành công thức tỉnh thần hồn?
Tiểu Đao vẻ mặt xấu hổ cúi đầu, cay đắng lắc đầu, nói:
- Ca, ta... Không thành công thức tỉnh thần hồn.
Nghe Tiểu Đao nói, Tiêu Lãng như thấy tiếng sét giữa trời xanh, lảo đảo
lùi mấy bước suýt té ngã. Tiêu Lãng mờ mịt trợn to mắt, không dám tin
lắc đầu.
Tiêu Lãng lầm bầm:
- Không có lý nào, điều này không khoa học...
Lão Thần Sư ôm hy vọng duy nhất nói:
- Ngươi không biết sao? Ta dạy các ngươi bí quyết triệu hoán thần hồn, thử xem có triệu hoán được không?
Lão Thần Sư dạy cho mọi người bí quyết triệu hoán thần hồn. Mắt Tiêu
Lãng, Tiểu Đao sáng lên, như người chết chìm thấy cọng cỏ cứu mạng duy
nhất, nhìn chằm chằm lão Thần Sư, học tập bí quyết tiệu hoán thần hồn.
- Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên là thiên giai thần hồn, hắc giao ra đi!
Ngũ nhi tử của Tiêu Thanh Long, Tiêu Vũ lập tức triệu hoán, sau người gã xuất hiện ảo ảnh một giao long màu đen. Con giao long này khí thế bàng
bạc, uy thế thông thiên, tuyệt đối là thiên giai thần hồn.
Các đệ tử khác có năm người tỉuệ hoán thần hồn, đều là địa giai. Tiểu
Đao triệu hoán nhưng vẻ mặt cay đắng lắc đầu, vô cùng xấu hổ, tựa như
đứa trẻ làm chuyện sai lầm.
Muốn triệu hoán thần hồn là rất đơn giản, ý niệm tỏa định đầu óc, tìm thần hồn, tiếp đó hô hoán nó liền có thể phóng thích ra.
- Cha nó!
Tiêu Lãng dùng cách lão Thần Sư chỉ, ý thức chìm trong đầu nhưng phát
hiện có một ảo ảnh thảo đằng màu tím mờ nhạt. Tiêu Lãng giống như ba
ngày thấy ma, mở to mắt hét lên.
Lão Thần Sư, Thần Sư trẻ tuổi liếc nhau, mắt sáng ngời.
Thần Sư trẻ tuổi hỏi ngay:
- Như thế nào? Trong đầu của ngươi có thần hồn? Mau triệu hoán ra đi!
Mắt Tiểu Đao cũng sáng lên. Đám người Tiêu Vũ lập tức thu hồi thần hồn, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng mờ mịt, làm sao thảo đằng màu tím quái quỷ này biến thành thần hồn của hắn?
Tiêu Lãng làm theo lời lão Thần Sư chỉ, hô hoán ra thảo đằng màu tím.
Quả nhiên sau lưng Tiêu Lãng đột ngột xuất hiện ảo ảnh một thảo đằng
quấn quanh người hắn, tỏa ánh sáng tím nhạt.
- Cái này...
Thần Sư trẻ tuổi nhíu mày, nghi hoặc nhìn lão Thần Sư. Lão Thần Sư chau
mày đi vòng quanh Tiêu Lãng mấy vòng, cẩn thận quan sát mấy lần.
Lão Thần Sư nghi hoặc hỏi:
- Sao có thể như vậy? Triệu hoán ra phế thần hồn? Không có lý nào!
- Phế... Thần hồn?
Con ngươi Tiêu Lãng trợn to đầy kinh khủng hỏi:
- Thần Sư, đây là... phế thần hồn?
Phế thần hồn không thường thấy nhưng cũng không thiếu, hôm nay có người
thức tỉnh phế thần hồn là một con thỏ, không có lực công kích, phòng
ngự, tăng tốc gì, không giúp ích gì cho thực lực võ giả, không có thần
thông nào.
- Loại thảo đằng hoa cỏ đều là phế thần hồn. Tuy thảo đằng của người có
màu tím nhưng hiển nhiên cũng là phế thần hồn, bởi vì... nó không có
thuộc tính nhân giai, địa giai, thiên giai thần hồn, càng không thể nào
là thánh giai. Ta ở Thần Hồn các đã ba mươi năm, sẽ không nhìn lầm.
Không tin thì ngươi có để dùng ý niệm tỏa định thần hồn, cảm nhận xem nó có chiến kỹ thần hồn không?
Lão Thần Sư vẻ mặt tiếc nuối, vốn lão cảm giá có thánh giai thần hồn
giáng xuống, không ngờ thiếu niên này thức tỉnh phế thần hồn, làm lão
mừng hụt.
Lão Thần Sư thở dài, tự giễu lầm bầm:
- Ha ha ha ha ha ha! Là ta đã suy nghĩ nhiều, đông vực nho nhỏ sao lại có thánh giai thần hồn giáng xuống được.
Tiêu Lãng động ý niệm tỏa định thần thức ngay, mặt biến trắng bệch, bởi vì hắn không cảm nhận được chiến kỹ thần hồn gì cả.
Ngược lại Tiêu Vũ vẻ mặt hưng phấn hét lên:
- Oa, thần hồn của ta kèm theo chiến kỹ thần hồn thiên giai Phiên Vân Phúc Vũ!
Các thiếu niên thức tỉnh thần hồn cũng tra xét, phát hiện có chiến kỹ thần hồn nhưng đều là địa giai.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao liếc nhau, hoàn toàn tuyệt vọng.
Lão Thần Sư khẽ thở dài:
- Đi ra ngoài hết đi.
Trong giọng nói thay đổi thành lạnh băng không cảm xúc, phất tay ý bảo Thần Sư trẻ tuổi mang mọi người ra ngoài.
Tiêu Lãng thẫn thờ đi theo mọi người ra ngoài. Tiểu Đao vẻ mặt cay đắng. Trước khi thức tỉnh thần hồn thì Tiêu Lãng, Tiểu Đao tràn đầy tự tin,
cảm thấy bắt giữ thiên giai thần hồn là cái chắc rồi, ai ngờ hai người
một thức tỉnh phế thần hồn, người kia không thức tỉnh được cái gì.
Đám người đi ra Thần Hồn các, một đống mắt cú nhìn chằm chằm. Thần Sư
trẻ tuổi công bố kết quả, tin tức lan nhanh, toàn trường xôn xao.
Tiêu Thanh Long, các nguyên lão gia tộc nhíu mày. Trà Mộc, Vân Tử Sam,
Đông Phương Hồng Đậu trong mắt đầy kinh ngạc, không dám tin. Đám người
Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã ngẩn ra
sau đó cười to, giây sau nhận ra cười như vậy là không được, làm bộ ho
khan, cúi đầu, khóe môi cong lên giễu cợt.
Ngự tứ Thiếu Niên Hầu, đệ nhất công chúa của đế đô thế hệ này, chuẩn thiếu tộc trưởng của Tiêu gia.
Buồn cười, đều là buồn cười!
Thức tỉnh phế thần hồn?
Ha ha ha ha ha ha!
Đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, Tiêu Dã ôm bụng
mình cố nén không cười thành tiếng. Mấy tháng qua bị Tiêu Lãng đè ép
không ngóc đầu lên nổi, mấy lần mất hết mặt mũi, hôm nay có thể trút ra
bực tức rồi, cảm giác sướng từ đầu đến chân.
Đông Phương Hồng Đậu nhìn Tiêu Lãng vẻ mặt bần thần, đôi mắt nàng ngơ ngác lầm bầm:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Cho dù không thức tỉnh thần hồn thiên giai thì thức tỉnh địa giai cũng
được, với ý thức chiến đấu khủng bố của Tiêu Lãng, nếu hắn cố gắng tu
luyện thì rất có khả năng trở thành cường giả ngạo nghễ một phương.
Nhưng đó là phế thần hồn, phế thần hồn...
- Không thể nào! Không có lý nào!
Trà Mộc chớp chớp mắt, không nghĩ ra được. Tiểu Đao không thể thức tỉnh
thần hồn có lẽ vì phụ mẫu, cũng có thể chủng tộc của gã không thức tỉnh
được. Nhưng không có lý nào Tiêu Lãng không thể thức tỉnh thần hồn.
Vân Tử Sam thở hắt ra:
- Ài.
Đáy mắt lóe tia buồn bã, Vân Tử Sam quay đầu đi như không nhẫn tâm nhìn bộ dạng thẫn thờ của Tiêu Lãng.
- Ha ha ha ha ha ha! Không tệ, Tiêu Vũ thức tỉnh thần hồn thiên giai,
trở về sẽ thưởng hậu hĩnh cho ngươi! Chẳng phải ngươi luôn muốn có viện
riêng sao? Chờ đi về sẽ ban Tàng Long các cho ngươi!
Phía xa, Tiêu Thanh Long, các trưởng lão của Tiêu gia đã thu lại ánh mắt nhìn Tiêu gia, tất cả nhìn chằm chằm vào Tiêu Vũ. Tiêu Thanh Long không che giấu được vẻ mặt hớn hở, gã có chín nhi tử thì năm người thức tỉnh
thần hồn. Tiêu Vũ là người thứ hai thức tỉnh thần hồn thiên giai, còn ba người kia đều là địa giai, Tiêu Vũ thành công thức tỉnh thiên giai thần hồn khiến Tiêu Thanh Long rất thích, sướng rơn.
Tiêu Thanh Đế đè ép Tiêu Thanh Long mấy chục năm lại sinh ra một phế
vật, còn gã sinh chín nhi tử ai cũng mạnh hơn nhi tử của Tiêu Thanh Đế.
Tiêu Thanh Đế đã chết, Tiêu Thanh Long trở thành gia chủ của Tiêu gia,
có khả năng là tộc trưởng đời tiếp theo của Tiêu gia.
Sự thật chứng minh Tiêu Thanh Long thắng, gã mạnh hơn Tiêu Thanh Đế!
Nghĩ tới đây Tiêu Thanh Long càng sung sướng, hưng phấn hơn cả đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, Tiêu Dã. Nhưng Tiêu Thanh
Long là gia chủ của Tiêu gia, đại tướng quân vương của Chiến Vương
triều, sự khôn ngoan và khí độ nhắc nhở gã không thể lộ rõ tâm tình.
Tiêu Thanh Long hời hợt khen Tiêu Vũ vài câu xong tiếp tục nói chuyện
với gia chủ của Đông Phương gia, vẻ mặt hờ hững, không nhìn Tiêu Lãng
cái nào.
Đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, Tiêu Dã kiềm nén
tiếng cười. Tiêu Thanh Long lạnh nhạt nói, từng đôi mắt giễu cợt như
từng bàn tay tát mặt Tiêu Lãng nóng ran.
Tiêu Lãng hoảng hốt nhìn mọi người, thấy vẻ đùa cợt, kinh ngạc, thở dài, đồng tình. Chỉ có Trà Mộc là ánh mắt lộ ra an ủi. Trong mắt Đông Phương Hồng Đậu có đau lòng. Vân Tử Sam cúi đầu, rèm mi run run, không biết là không dám nhìn hay không muốn đối diện Tiêu Lãng.
Đệ tử tổ thức tỉnh thần hồn tiếp theo đã đi vào, cửa Thần Hồn các đóng kín, để lại Tiêu Lãng, Tiểu Đao ngây ngốc đứng.
Không có người nào lại đây khuyên giải an ủi nửa câu, hỏi một tiếng nào. Giờ phút này, Tiêu Lãng, Tiểu Đao đã bị thế giới vứt bỏ.
Gió lạnh tiêu điều thổi vạt áo Tiêu Lãng, thổi bay mái tóc của hắn, che mờ đôi mắt.
Tiêu Lãng chợt cảm thấy năm nay Thần Hồn tiết đặc biệt lạnh, lạnh thấu lòng.