Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm cầm thủ lệnh, để lại Ninh giáo đầu vừa phập phồng lo sợ vừa nằm mơ thăng quan phát tài, họ chạy tới chỗ trưng
binh trong Long Nha thành. Nếu không phải ở trong quân doanh, muốn học
thuật Trinh sát thì Tiêu Lãng có một trăm cách khiến Ninh giáo đầu ngoan ngoãn nghe theo. Binh sĩ Bắc Cương có cứng xương cỡ nào thì luôn có
điểm yếu. Trên thế giới này không có thánh nhân, là con người thì sẽ
luôn có nhược điểm. Tìm được nhược điểm là có thể dễ dàng đánh vỡ phòng
tuyến tâm lý.
Còn về thân phận của hai người thì Tiêu Lãng không
hề lo lắng bị Ninh giáo đầu làm lộ. Tiêu Lãng biết rõ bốn siêu cấp thế
gia có uy hiếp lớn cỡ nào đối với loại tiểu nhân vật này. Đừng nói là
đội trưởng nho nhỏ, dù là một tướng quân, nếu Tả gia muốn bóp chết thì
nhẹ như húp cháo. Cộng với Diệt Hồn đan giả, ít nhất mấy năm này Ninh
giáo đầu sẽ không dám làm gì.
Chỗ trưng binh...
Liêu Thống lĩnh kinh ngạc nhận lấy thủ lệnh, dò xét. Liêu Thống lĩnh vốn cho rằng
hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm sẽ bị huấn luyện ít nhất một tháng, không ngờ mau như vậy đã xuất sư.
Liêu Thống lĩnh ra lệnh với một Hiệu úy:
- Mang bọn họ đi phủ tướng quân, nói cho họ biết quy tắc, nếu xảy ra chuyện gì bị giết thì đừng trách ta!
Liêu Thống lĩnh phất tay ý bảo hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi ra ngoài.
Hiệu úy này vẫn là vị giáo úy lần trước, giọng điệu càng nghiêm khắc hơn nói:
- Phủ tướng quân không giống như quân doanh.
- Có nhiều nơi trong phủ tướng quân không được phép đi lung tung. Việc
không nên nhìn thì không thể nhìn, không nên nghe thì không thể nghe,
không nên nói thì không được nói cái gì. Tóm lại mọi chuyện dựa theo quy tắc của phủ tướng quân, làm hỏng quy tắc thì chẳng những hai ngươi sẽ
chết, tộc nhân của các ngươi cũng bị diệt tộc, nghe rõ chưa?
Hai
người Tiêu Lãng, Thiên Tầm dâng dâng dạ dạ, liên tục gật đầu. Tiêu Lãng
thầm khinh thường, một phủ tướng quân nho nhỏ mà còn nhiều quy tắc hơn
cả đại viện của Tiêu gia. Tiêu Lãng không biết rằng tại đại viện của
Tiêu gia thì hắn là công tử, nếu là hạ nhân bình thường thì quy tắc còn
nhiều hơn phủ tướng quân gấp mấy lần.
Phủ tướng quân Long Nha ở
phía tây Long Nha thành. Long Nha thành có năm vạn trú quân, Long Nha
tướng quân là Phiêu Kỵ tướng quân, phong hầu tước, mặc trên chính là
thượng tướng quân thống soái muồi vạn đại quân, trên cùng là nguyên soái Quân Thần Độc Cô Hành, vị vua không ngai tại Bắc Cương.
Chức
quan của võ tướng trong Chiến Vương triều rất đơn giản, dễ hiều. Đội
trưởng, Hiệu úy, Thống lĩnh, tướng quân, thượng tướng quân, nguyên soái! Dựa theo quan chức thống soái lớn nhỏ có quyền lực Thống lĩnh binh sĩ
khác nhau, đương nhiên cũng có rất nhiều chức vụ trên danh nghĩa. Ví dụ
như Liêu Thống lĩnh ở chỗ trưng binh, nếu đi trong quân thống soái vệ
gồm vạn người thì quyền lực, địa vị so với bây giờ cách biệt một trời
một vực.
Phủ tướng quân Long Nha rất lớn, vách tường cao dày, cửa lớn huyền thiết tối đen uy vũ, sư tử đá bằng ngọc to lớn, hộ vệ khí thế phi phàm đều biểu hiện uy nghi vô thượng của phủ tướng quân. Nhưng so
với đại viện của Tiêu gia thì kém rất nhiều, nội tình của siêu cấp đại
thế gia không phải một phủ tướng quân Long Nha nho nhỏ có thể sánh bằng.
Quản gia ngoại viện dẫn hai người đi thẳng đến đông viện, trên đường đi rất
là kiêu ngạo, giọng điệu khắt khe nói quy tắc của phủ tướng quân Long
Nha cho hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm nghe. Quy tắc rất nhiều, Tiêu
Lãng nghe nhíu mày, ngay cả Thiên Tầm cũng thầm bực mình.
Cuối
cùng hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm được dẫn tới chỗ Hồng Y Vệ trú đóng, trong một đại viện phái đông viện. Đại viện này rất gần với Phỉ Ngữ các của Long Nha Phỉ Nhi, bên trong cực lớn, có thể chứa máy trăm người ở.
Cửa đại viện có hai binh sĩ mặc giáp đỏ đứng, từ xa đã trầm giọng quát:
- Đứng lại, chỗ này là quân doanh tạm thời của Hồng Y Vệ, người bình thường không được đi vào!
Hiệu úy cung kính đi qua đưa lá thư chỗ trưng binh, chỉ vào hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm kể cặn kẽ.
Một tên binh sĩ cẩn thận kiểm tra lá thư, lại kiểm tra lệnh bài của Hiệu úy, xác nhận không có sai lầm.
Binh sĩ giáp đỏ quát với hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm:
- A! Các ngươi đi theo ta vào bái kiến Phong phó Thống lĩnh!
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm cung kính đi theo binh sĩ giáp đỏ vào đại
viện. Hiệu úy giao tiếp xong trở về chỗ trưng binh. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm bước vào đại viện, âm thầm kinh ngạc. Đại viện này cực kỳ
rộng rãi, bên trong không có tạp vật gì, trống trãi. Xem bố cục thì là
một đại viện hào trạch, vì có chỗ cho một trăm Hồng Y Vệ trú đóng nên dỡ xuống hết cảnh vật hoa cỏ. Long Nha Phỉ Nhi này đúng là khí phách phi
phàm.
Phong phó Thống lĩnh hơn ba mươi tuổi, diện mạo rất uy
nghi, thực lực là đỉnh Chiến Tôn cảnh, nhìn sơ liền biết là hổ tonwgs
giết ra từ núi đao biển lửa. Phong phó Thống lĩnh không biểu lộ nhiệt
tình bao nhiêu với chuyện hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đến, cũng không bày ra quan chức đè ép họ. Phong phó Thống lĩnh đơn giản dặn vài câu
xong sai người sắp xếp chỗ nghỉ cho hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm.
Doanh trại lần này không tệ. Thiên Tầm là đội trưởng Trinh sát, có hai gian
phòng trong ngoài. Phòng của Tiêu Lãng ở bên cạnh Thiên Tầm, căn phòng
tốt hơn Long Nha quân doanh gấp mấy lần.
Hai người Tiêu Lãng,
Thiên Tầm dàn xếp xong theo binh sĩ kia dẫn dắt đi tham quan nguyên đại
viện. Khiến hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm mừng rỡ là mặt sau đại viện
có một luyện binh tràng cực kỳ rộng rãi. Giờ phút này, có mười mấy tên
binh sĩ đang luyện tập trong đó. Luyện binh tràng dài gần ngàn thước,
rộng vài trăm thước, tuy không quá lớn nhưng dư dả cho một trăm người
cùng diễn tập.
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm liếc nhau, hai
người thầm quyết định phải làm việc đàng hoàng trong Hồng Y Vệ. Chỉ cần
Long Nha Phỉ Nhi không quá đáng thì hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm sẽ
nhẫn nhịn, vì đây là chỗ tiềm tu cực tốt.
Mười mấy tên binh sĩ
ngừng luyện tập, tò mò đánh giá hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm. Có thể
vào chỗ này thì chính là chiến hữu mới, đặc biệt Thiên Tầm có khí thế
cường địa khiến mọi người suy đoán thân phận của Tiêu Lãng, Thiên Tầm.
Nhưng binh sĩ mang theo Tiêu Lãng nhân dịp Thiên Tầm dẫn hắn đi xung quanh
hậu viện dò xét tình huống thì lén nói thân phận của hai người ra. Ánh
mắt các binh sĩ nhìn hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm có vẻ xem thường.
Man di? A Lý Sơn tộc?
Tuy Thiên Tầm có thân phận là đội trưởng Trinh sát, thực lực đạt tới Chiến
Tôn cảnh, còn là Thần Hồn Chiến Sĩ. Hồng Y Vệ chỉ có mấy tên đội trưởng
là Chiến Tôn cảnh, Phong phó Thống lĩnh chỉ là đỉnh Chiến Tôn cảnh. Tuy
nhiên, các binh sĩ bản năng khinh thường hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm.
Mặc dù Bắc Cương có nhiều man di tòng quân, có người chiến công mạnh mẽ
thăng lên Thống lĩnh có thực quyền, nhưng trong lòng các chiến sĩ Bắc
Cương hơi xem thường man di, cho rằng là hạng không có giáo dục.
Tuy xem thường nhưng mọi người không dám lộ ra mặt, dù sao Thiên Tầm là đội trưởng Trinh sát, hưởng bổng lộc Hiệu úy, quan chức lớn hơn bọn họ.
Trong quân đội rất xem trọng tôn ti trên dưới, nếu bọn họ dám lấy hạ
phạm thượng thì Thiên Tầm có quyền trách phạt họ thật nặng.
Thiên Tầm dẫn theo Tiêu Lãng giả bộ tuần tra một vòng, sắt đặt cạm bẫy cơ
quan bị mật ở nhiều nơi. Tiêu Lãng phát hiện các binh sĩ ngẫu nhiên liếc qua ẩn chứa giễu cợt, mặc dù bọn họ đã che giấu rất sâu.
Tiêu
Lãng ngẩn ra, không để ý. Khinh thường bọn họ cũng không sao, chỉ cần
đừng gây cuyện là được, đó giờ hắn không thèm để ý ánh mắt của người
khác. Tiêu Lãng đi một vòng đại viện, đặt rất nhiều cơ quan, cạm bẫy
ngầm, trở lại đại sảnh gặp Phong phó Thống lĩnh.
Phong phó Thống lĩnh hờ hững dặn dò vài câu rồi đuổi hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ra.
Khiến hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm rất kinh ngạc là Phong phó Thống lĩnh
chỉ dặn khi đại tiểu thư xuất hành phải hết sức ứng đối, làm tròn trách
nhiệm Trinh sát. Phong phó Thống lĩnh không nhắc gì đến công việc của
hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm trong phủ tướng quân Long Nha.
Nói cách khác hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ở trong viện này không làm gì cũng không ai để ý?
Thật ra hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm không hiểu, tuy Hồng Y Vệ thuộc biên
chế chính quy nhưng không có chuyện gì để làm. Không cần đi ra ngoài
tuần tra, cũng chẳng phải diệt trừ cường đạo, phủ tướng quân Long Nha
không cần bọn họ bảo vệ. Về bản chất thì Hồng Y Vệ không khác gì quân
đoàn hộ vệ Long Nha Phỉ Nhi.
Long Nha Phỉ Nhi không hiểu quân vụ, cũng chẳng thèm quan tâm, bình thường mặc kệ chuyện bên này. Ngươi kêu
Phong phó Thống lĩnh làm sao sắp xếp việc cho hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm làm đây?
Tuy hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm khó hiểu nhưng
thầm mừng trong bụng, vậy thì càng tốt. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm
trừ ăn và ngủ ra, thời gian còn lại có thể tu luyện, sống thoải mái vô
cùng.