Yêu Giả Vi Vương

Chương 145: Q.4 - Chương 145: Phương bắc có giai nhân




- Ta ở lại cùng ca. Lão gia yên tâm, ta sẽ không làm lỡ chuyện tu luyện!

Tiểu Đao nhếch miệng cười ngây ngô. Mới gặp lại Tiêu Lãng, hắn đương nhiên sẽ không rời đi.

Nhưng Mộc Tiểu Yêu nhìn Tiêu Lãng một chút, dịu dàng đứng dậy, nói:

- Ta cùng gia gia trở lại! Tiêu Lãng, có thời gian hoan nghênh ngươi... đến Thần Khải Thành làm khách!

Tiêu Lãng nhìn ánh mắt Mộc Tiểu Yêu có chút né tránh, khóe miệng lộ ra ý vị thâm trường ý, cười nhạo nói:

- Yên tâm, năm đó ta ởThần Hồn Thành cũng đã nói, trong vòng năm năm ta nhất định sẽ đi Thần Khải Thành!

Trên mặt Mộc Tiểu Yêu một lần nữa lại ửng đỏ. Nàng nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, kéo tay Mộc Sơn Quỷ đi ra ngoài, dường như không dám tiếp tục dây dưa với Tiêu Lãng nữa, chạy trối chết...

- Ha ha!

Tiêu Lãng vui sướng nở nụ cười. Tiểu Đao lại tiến tới, cười một tiếng nói:

- Sao vậy? Ca coi trọng tiểu nha đầu nhà ta sao? Ừm... Rất tốt! Nha đầu này mắt cao hơn đầu. Ta vẫn lo lắng không ai thèm lấy. Gả cho ca tốt nhất!

- Cút đi!

Tiêu Lãng ngẩn ra, cười mắng một tiếng nói:

- Ngươi xem ca thành người thế nào? Lại nói nữa, có người ca nào như ngươi không? Ai đời lại đẩy muội muội mình vào trong hố lửa như vậy chứ? Ừm? Không đúng! Không nói nữa. Nói chung Tiểu Yêu là muội muội của ngươi, cũng chính là muội muội của ta! Hiểu chưa?

Tiểu Đao vò vò đầu, lắc đầu nói:

Không hiểu!

- Cút đi, không dây dưa với ngươi nữa! Ngươi cùng đại nhân Tinh Dã đi gặp những tộc trưởng kia một chút. Sau này ngươi chính là phó phủ chủ Hắc Lân Phủ. Ta đi xem Hồng Đậu thế nào!

Tiêu Lãng lại cười mắng một tiếng. Nhưng hai người lại cảm giác cực kỳ ấm áp. Từ nhỏ đến lớn hai người vẫn như thế. Tình cảm giữa hai người, tuyệt đối sâu nặng như giữa Tiểu Đao và Tiểu Yêu.

Mắt Tiểu Đao sáng ngời có chút hưng phấn, cũng không khách khí gật đầu nói:

- Được, phó phủ chủ này ta làm. Ừm... Hắc Lân Phủ, cái tên này không dễ nghe. Thay cái tên đi! Ca, ca nói tên gọi là gì thì tốt? Nếu không gọi là Tiêu Lãng phủ? Tiêu phủ?

- Gọi là Thần Hồn Phủ đi!

Tiêu Lãng thuận miệng nói một câu. Khi đi vào bên trong, trong lòng hắn lịa âm thầm cân nhắc. Hắc Lân Phủ này lớn như vậy, sau này để ai tới quản lý? Tiểu Đao khẳng định không phải định quản lý. Hắn cũng phải tu luyện không có thời gian quản lý. Bản thân mình càng không muốn để ý tới những chuyện như vậy.

Thanh Minh? Tiêu Phù Đồ? Bát gia?

Ba người này cũng không phải thể quản lý. Muốn bọn họ đánh đánh giết giết có lẽ vẫn tốt hơn.

Tiêu Lãng cảm thấy đau cả đầu. Hăn cũng không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa. Xe tới trước núi tất có đường. Nếu thực sự không được đến lúc đó đi Ẩn Tông chọn người lại đây. Ẩn Tông nhiều người như vậy hẳn phải có người có hiểu được chuyện quản lý chứ? Nếu như Ẩn đế không cho người đi, ta trực tiếp bắt cả hắn đến Thiên Châu là được.

Nhờ thị nữ dẫn đường, Tiêu Lãng đi vào trong một điện lịch sự tao nhã. Đông Phương Hồng Đậu đang lẳng lặng nằm ở trên giường lớn, ngủ rất ngon. Xuyên qua tấm lụa mỏng phía ngoài giường lớn nhìn vào, thật giống như một mỹ nhân tuyệt mỹ đang ngủ.

- Các ngươi đi xuống đi!

Tiêu Lãng phất phất tay, đê mấy thị nữ đang nơm nớp lo sợ muốn hành lễ với hắn, đi xuống. Những thị nữ này hiển nhiên đã bị bị ác danh của Tiêu Lãng doạ. Hôm nay Tiêu Lãng có thể ở trong thành giết không ít người, lại thêm việc đồ thành ở Hắc Huyết Thành và trong Hắc Dạ Thành. Xem ra hình tượng của hắn ở trong lòng những thị nữ này không khác với ma đầu giết người là mấy.

Vén tấm màn lụa mỏng lên, Tiêu Lãng ngồi ở bên giường, nắm lấy một tay của Hồng Đậu, tay còn lại ôn nhu giúp nàng thâm ướt trán. Trên mặt hắn lộ vẻ áy náy. Nữ tử gặp phải quá nhiều đau khổ, gặp phải quá nhiều tội. Nếu như không nhận ra Tiêu Lãng hắn, có lẽ giờ phút này nàng đã gả cho một nam tử yêu tha thiết nàng, hưởng một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Hồi tưởng lại lúc quen biết ở Cửu Tinh Phong, sau khi đi săn lại trở thành bằng hữu, hiểu lầm tại bữa tiệc thơ, trong nghi thức thức tỉnh thần hồn thức tỉnh, nàng cầu hôn ngược với mình. Tại Thanh Y Các, nàng chảy nước mắt nhìn mình rời đi. Tại Bắc Cương hai người mến nhau. Cuối cùng nàng tưởng mình mình đã chết, không quản khó khăn đi tới Cửu Tinh Phong muốn chết vì mình. Mắt Tiêu Lãng cũng ửng đỏ.,

Có lẽ nữ tử này không phải là cô nương đẹp nhất thiên hạ, nhưng Tiêu Lãng tin tưởng... Nàng là cô nương mình yêu nhất! Hắn có thể phụ người trong thiên hạ, nhưng chỉ không thể phụ Đông Phương Hồng Đậu.

- Hồng Đậu, chờ nàng tỉnh lại, ta sẽ dẫn nàng trở về đại lục Thần Hồn, trở lại thăm gia gia của nàng, đón cô cô vè, tổ chức cho nàng một hôn lễ long trọng nhất!

Trong mắt Tiêu Lãng đầy thâm tình nói. Một tay hắn khẽ vuốt mặt nàng cười. Hắn cứ ngồi lẳng lặng như vậy, lẳng lặng nhìn nàng, dường như muốn nhìn cả đời, mãi đến khi thời gian dài đăng đẳng kết thúc.

Trời bắt đầu tối dần. Đã vào đêm rồi!

Không có Tiêu Lãng căn dặn, thị nữ không dám đi vào đốt nến. Tiêu Lãng cũng động đậy, cứ lẳng lặng ở cùng Đông Phương Hồng Đậu. Tới lúc hừng đông hắn rốt cuộc không chịu được nữa, dựa vào vách đã bên giường ngủ thiếp đi. Gần đây tinh thần của hắn khẩn trương cao độ, chạy qua vạn dặm, không ngừng gặp đại chiến, thực sự quá mệt mỏi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cũng không biết đã qua bao lâu, trong lòng Tiêu Lãng đột nhiên có một báo động, giật mình tỉnh lại. Mắt hắn bỗng nhiên mở ra. Trước mặt hắn chính là một con dao găm, còn có một đôi mắt lạnh lẽo.

Lấy thực lực của hắn, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng tách ra. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ thản nhiên cười nói:

- Hồng Đậu, nàng muốn giết ta sao?

Dao găm lao tới, trực tiếp chặn ở trên ngực Tiêu Lãng, nhưng không đâm vào. Trong đôi mắt đẹp của Đông Phương Hồng Đậu đều là hàn ý và xa lạ. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, nói:

- Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta?

Tiêu Lãng vẫn hoàn toàn không có động tác gì. Cho dù mũi đao đã cắt da của hắn, bắt đầu chảy ra máu tươi. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Hồng Đậu, trên mặt lộ vẻ thâm tình và cưng chiều. Hắn vô cùng bình tĩnh mở miệng nói:

- Ta tên là Tiêu Lãng, nàng tên là Đông Phương Hồng Đậu. Chúng ta đều là người của đại lục Thần Hồn. Ngươi là người con gái ta yêu nhất. Hồng Đậu, trí nhớ của nàng bị phong ấn vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ. Cho nên nàng có thể sẽ không nhớ được ta. Nhưng không sao, sớm muộn trí nhớ của nàng sẽ được hồi phục. Bởi vì... nàng cũng yêu ta tha thiết!

Không biết bởi vì khí tức ôn hòa trên người Tiêu Lãng hay không, hay vì vẻ ôn nhu cưng chiều trên khuôn mặt hắn, hàn ý trong mắt Đông Phương Hồng Đậu từ từ biến mất, thay vào đó chính là vẻ mơ hồ. Nàng dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện lúc trước. Trên mặt nàng cũng có vẻ thống khổ. Dường như nhớ lại chuyện cũ trong trí nhớ đã bị phong ấn của nàng sẽ khiến linh hồn nàng đau đớn.

- Hồng Đậu!

Tiêu Lãng vừa nhìn liền kinh hãi, nhưng cũng không dám lộn xộn. Hắn chỉ có thể thân thiết nhìn nàng, cố gắng hết sức dùng giọng điệu bình thản nói:

- Nghĩ không ra thì không nên nghĩ nữa. Cũng không cần phải vội. Chúng ta có nhiều thời gian. Ta sẽ ở bên nàng cả đời. Ta sẽ dẫn nàng trở về đại lục Thần Hồn. Ta sẽ để nàng đi gặp gia gia nàng, sẽ viết thơ cho nàng. Tin tưởng ta... Ta có thể khiến nàng khôi phục ký ức. Ngươi không cần quá vội vàng. Từ từ sẽ làm được!

Trong mắt Đông Phương Hồng Đậu càng thêm giãy dụa và mơ hồ. Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm nói:

- Đại lục Thần Hồn? Gia gia? Viết thơ? Hồng Đậu sinh nam quốc, xuân tới phát mấy cành, nguyện quân hái thêm nữa, vật này khiến tương tư?

Mắt Tiêu Lãng đột nhiên sáng lên, lập tức hưng phấn nói:

- Hồng Đậu nàng có thể nhớ ra bài thơ đó? Vậy nàng còn nhớ rõ, phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà cô đơn. Vừa nhìn người khuynh thành, lại nhìn người khuynh quốc. Yên lặng không biết khuynh thành hay khuynh quốc? Giai nhân khó có được?

Ầm!

Con dao găm vô lực rơi xuống, va vào ngọc thạch trên giường phát ra tiếng động lanh lảnh. Vẻ mơ hồ trong mắt Đông Phương Hồng Đậu đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó chính là vẻ mừng như điên và thâm tình. Thân thể mềm mai của nàng bỗng nhiên lao vào trong lòng Tiêu Lãng. Hai tay ôm thật chặt lấy hắn, rất sợ hắn sẽ biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Nước mắt nàng tuôn xuống như mưa, làm ướt vai Tiêu Lãng. Nàng đột nhiên há miệng cắn mạnh vào vai Tiêu Lãng một cái, oán hận nói:

- Tiêu Lãng, Tiêu Lãng! Nếu lần sau chàng còn dám rời khỏi Hồng Đậu, Hồng Đậu dám... chết lần nữa cho chàng xem!

Vai Tiêu Lãng đau xót, nhưng trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc. Ngửi thấy mùi thơm trên người Hồng Đậu, hắn có cảm giác muốn say. Hắn nhắm mắt lại ôm chặt lấy Hồng Đậu, không ngừng nhẹ giọng thì thầm nói:

- Sẽ không đâu. Ta cũng sẽ không bao giờ rời khỏi Tiểu Hồng Đậu nhà ta, vĩnh viễn không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.