Yêu Giả Vi Vương

Chương 143: Q.4 - Chương 143: Quá yếu lòng




Muốn chiếm lấy Hắc Lân Phủ quá đơn giản. Bởi vì giờ phút này trên căn bản phần lớn cường giả gia tộc Hắc Lân đều ở trong Hắc Lân Thàn. Chỉ cần giết chết toàn bộ cường giả trong thành, Hắc Lân Phủ sẽ chỉ còn trên danh nghĩa, dễ dàng có thể chiếm lấy. Còn chỗ dựa sau lưng Hắc Lân Phủ, Thiên đế Vô Ngân sợ rằng một rắm cũng không dám thả chứ?

Hôm nay tình cảnh lớn như vậy, Thiên đế Vô Ngân đều chưa có tới, hoặc là ẩn nấp ở gần đó không hề lộ diện. Không thể không nói Thiên đế Vô Ngân nhất định là người thông minh, biết một vài chuyện mình khổng thể dính dáng tới.

Tiểu Đao vừa nghe, mắt sáng rực lên, lập tức hưng phấn nói:

- Tấn công Hắc Lân Phủ? Vậy đơn giản! Lão gia tử, truyền tin cho đám người thúc thúc Tinh Dã trở về, giúp ca giành lấy Hắc Lân Phủ!

- Tấn công Hắc Lân Phủ? Hắc Lân Phủ chỉ là phủ vụ trung đẳng, có gì tốt mà tấn công?

Mộc Sơn Quỷ nhưng không đồng ý nói:

- Nếu không tùy tiện đi chiếm một đại phủ nào đó ở gần Thần Khải phủ? Cho dù là phủ vực có Thiên Đế, không cần lão phu lên tiếng, ngươi tùy tiện đi lại trong thành cũng không ai dám khai chiến với ngươi.

- Không cần, phủ vực quá lớn, ta không quản lý được. Chủ yếu là vì đại lục Thần Hồn là vực diện của Hắc Lân Phủ. Ta chỉ muốn nắm lấy đại lục Thần Hồn mà thôi! Ta không có hứng thú quá lớn đối với việc chiếm lĩnh phủ vực!

Tiêu Lãng cười khổ lắc đầu nói. Bản thân hắn ngồi không có bao nhiêu hứng thú đối với phủ chủ. Đối với việc quản lý phủ vực hắn lại càng đau đầu. Hắn tấn công Hắc Lân Phủ chỉ vì có thể truyền tống trở lại đại lục Thần Hồn bất cứ lúc nào, cũng có thể khống chế đại lục Thần Hồn ở trong tay mình. Đối với đại lục Thần Hồn, hắn vẫn có tình cảm sâu đậm.

- Vậy được!

Mộc Sơn Quỷ thấy Tiêu Lãng đã quyết định, cũng không khuyên can nữa. Sau khi hắn lấy ngọc phù truyền tin xong, hắn khẽ mỉm cười nói:

- Đến lúc đó ta sẽ sai người ta xây dựng một truyền tống trận siêu cấp, liên kết với Thần Khải phủ! Có chuyện gì cũng tiện trực tiếp truyền tống lại đây. Tấn công Hắc Lân Phủ là chuyện nhỏ. Cho dù không cần chúng ta hỗ trợ, Tiêu Lãng dựa vào thực lực của ngươi cũng có thể dễ dàng lấy được. Chỉ có điều hung thú ở rừng rậm nguyền rủa dường như đang bạo động? Lão phu vẫn nên gọi đám người Mộc Tinh Dã trở về, giúp ngươi thanh lý một chút!

- Cảm ơn Mộc gia gia!

Tiêu Lãng chân thành cảm kích nói. Mộc Sơn Quỷ cho hắn ấn tượng rất chân thành, giống như Tiêu Bất Tử vậy. Tuy rằng hắn cũng biết Mộc Sơn Quỷ có lẽ có một phần vì công danh lợi lộc. Hắn là tộc trưởng đại gia tộc, cân nhắc tất cả vấn đề phương thức đều suy nghĩ từ lợi ích của gia tộc. Nhưng bất kể nói thế nào hắn là gia gia của Tiểu Đao, rất nhiều thứ tính toán quá nhiều cũng không có ý nghĩa.

Nghe thấy Tiêu Lãng gọi là gia gia, sắc mặt Mộc Tiểu Yêu lại thoáng ửng đỏ. Cũng may có tấm lụa mỏng che khuất, bằng không tuyệt đối sẽ bị Tiêu Lãng với sức quan sát nhạy cảm phát hiện.

- Đừng khách khí làm gì. Sau này đều là người một nhà!

Mộc Sơn Quỷ nhếch miệng nở nụ cười, dáng vẻ thậm chí có mấy phần ngây ngốc của Tiểu Đao. Xem ra là có gien di truyền. Mộc Tiểu Yêu đứng bên cạnh lại ngẩn ra, xoay đầu đi chỗ khác.

Rất nhanh cường giả Mộc Gia đã quay trở lại. Mộc Sơn Quỷ vung tay lên nói:

- Chiếm lấy Hắc Lân Phủ. Người không phục giết chết không cần luận tội!

Mộc Tinh Dã trầm mặc gật đầu. Hắn dẫn theo mọi người nhanh chóng phóng về phía Hắc Lân Phủ, giống như từng đám đao thủ lạnh lùng. Xem ra bọn họ đã làm không ít chuyện như giết người cướp của, trên mặt hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.

Mấy người Tiêu Lãng và Mộc Sơn Quỷ cũng chạy về phía Hắc Lân Thành. Tiêu Lãng ôm Đông Phương Hồng Đậu, nhẹ nhàng nhảy một cái lên đầu tường, nhìn thấy một đám gia tộc Hắc Lân trong thành sắc mặt như tro tàn, khóe miệng lộ vẻ trào phúng.

Ân oán giữa hắn và gia tộc Hắc Lân không thể nói là ai đúng ai sai. Trên thực tế thế giới này căn bản cũng không có đúng sai, có chính có cường giả làm Vương. Quả đấm của người nào lớn người đó chính là người đúng. Nếu như gia tộc Hắc Lân có thể giết chết hắn, hắn chết cũng sẽ không oán giận. Bởi vì ngày trở thành võ giả, tử vong chính là kết cục duy nhất.

Hắn cũng không phải là người tốt. Trên tay hắn cũng đã từng nhuộm máu của một vài người vô tội. Vì sinh tồn, vì người mình kết giao, thế giới này có người nào không phấn đấu, không đang cầm đao của mình mở một đường máu? Đứng ở lập trường nào, đều là đúng! Ví dụ như đứng ở trên lập trường của gia tộc Hắc Lân, Tiêu Lãng là con dân vực diện của bọn họ, nhưng khiêu chiến với địa vị thống trị của bọn họ, như vậy nhất định phải đáng chết. Điều này không thể nói tới tình và lý. Tất cả cũng vì gia tộc của chính mình, vì lợi ích của mỗi người.

Căn bản không cần đám người Mộc Tinh Dã động thủ, Hắc Nhật trực tiếp thống lĩnh tất cả cường giả trong thành quỳ một gối xuống, cười khổ nói:

- Đừng tấn công nữa. Chúng ta đầu hàng, muốn giết muốn róc xương lóc thịt mời cứ việc. Chỉ có điều người già, phụ nữ trẻ nhỏ trong gia tộc cũng không làm gì sai. Có thể tha cho bọn họ một con đường sống hay không?

Gia tộc Hắc Lân vốn không nhiều cường giả. Hung thú trong rừng rậm nguyền rủa bạo động khiến bọn họ đã tổn thất bốn phần cường giả. Trong cuộc đại chiến vừa nãy, bọn họ đã tổn thất một nửa. Giờ phút này cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên chỉ có chưa tới một trăm người.

Đừng nói Thần Khải phủ có vạn cường giả đến, đừng nói có Mộc Sơn Quỷ Thiên Đế Chí Tôn đang ở đây, cho dù một mình Tiêu Lãng cũng có thể san bằng Hắc Lân Phủ. So với giãy chết, không bằng sảng khoái đầu hàng, tranh thủ tìm cho nữ quyến và hài đồng trong gia tộc mình một đường sống, để tránh bị diệt tộc.

- Tiêu Lãng, tất cả ân oán đều là vì ta năm đó muốn giết ngươi mà ra. Nếu ngươi là một nam tử, giết một mình Hắc Kỳ Nhi ta thôi, đừng giết những người vô tội này!

Trong đám người chợt vang lên một tiếng kêu khẽ. Đó lại là Hắc Kỳ Nhi. Mà trên mặt đất bên cạnh Hắc Kỳ Nhi, một võ giả toàn thân bị nổ da tróc thịt bong đã sớm chết từ lâu. Đó không phải là Hắc Kỳ sao?

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Tiêu Lãng. Giờ phút này Tiêu Lãng đã trở thành người thống trị nắm giữ vận mệnh của gia tộc Hắc Lân. Chỉ cần Tiêu Lãng nói một câu, Mộc Tinh Dã tuyệt đối sẽ không lưu tình, đem gia tộc Hắc Lân nhổ cỏ tận gốc.

Tiêu Lãng trầm mặc. Nếu như trong chiến đấu hắn sẽ không nương tay, tuyệt đối sẽ nhổ cỏ tận gốc. Chí ít giờ phút này võ giả ở đây một người cũng không thể sống. Nhưng hiện tại đã thắng. Gia tộc Hắc Lân cũng không còn uy hiếp đối với hắn, hắn vẫn chém xuống đồ đao, vậy thì khó tránh khỏi có chút quá tàn nhẫn!

Chỉ có điều, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh!

Bây giờ đối với gia tộc Hắc Lân mà nói là chính là kẻ thù lớn diệt tộc. Sau này đời sau của gia tộc của bọn họ không hẳn sẽ không trở về chốn cũ điên cuồng trả thù. Trả thù mình thì không có chuyện gì. Nhưng nếu như làm thương tổn người mình của mình vậy thì không được!

Tiêu Lãng bắt đầu do dự. Cuối cùng trong mắt hắn chợt lóe hàn quang. Thảo Đằng ở sau lứng hắn lao ra, phóng xuống dưới. Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng vang lên:

- Võ giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên, tất cả không nên chống lại. Bằng không tất cả mọi người đều phải chết!

- Không nên chống lại!

Có vài võ giả gia tộc Hắc Lân, có chút oán giận muốn phản kháng, chuẩn bị liều mạng chiến đấu một trận lại bị Hắc Nhật và Hắc Hà hét lớn một tiếng, không người nào dám động nữa. Mọi người trơ mắt nhìn vô số phân thân Thảo Đằng bay vụt đến, đâm xuyên vào đan điền của vô số võ giả Nhân Hoàng ngũ trọng, cắn nuốt sạch bụng dưới và đan điền của bọn họ.

- Từ hôm nay, ân oán giữa gia tộc Hắc Lân và Tiêu Lãng ta chấm dứt. Gia tộc của các ngươi cút khỏi Hắc Lân Phủ. Võ giả trong vực diện cũng cút hết ra ngoài. Tất cả Hắc Lân Phủ thuộc về Tiêu Lãng. Sau này các ngươi không chọc đến ta, ta sẽ không nhớ tới việc này nữa. Nếu như dám có một chút hành động trả thù nào, lần sau tuyệt đối là diệt cả bộ tộc các ngươi! Cút đi!

Giọng Tiêu Lãng lạnh lùng vang lên, hai người Hắc Nhật và Hắc Hà đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng gia tộc lại vui mừng. Ngay lập tức gần trăm cường giả, chạy như điên ra ngoài thành.

Mộc Sơn Quỷ thở dài, thâm trầm nói:

- Ai... Tiêu Lãng, tâm ngươi không đủ tàn nhẫn. Đối với kẻ địch hẳn không nên lưu tình. Ngươi làm như vậy lưu lại hậu hoạn vô cùng cho hậu nhân của ngươi!

Tiêu Lãng cười khổ thở dài nói:

- Cô cô cũng đã nói, nhẹ dạ là nhược điểm duy nhất của ta. Chỉ có điều ta cũng không muốn đi trái lại long mình. Tuân theo ý muốn của mình, không thẹn với lương tâm. Cho dù là sai, tất cả hậu quả ta cũng sẽ gánh vác. Nếu như không tuân theo ý muốn của mình, ta không phải là chính mình nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.