Yêu Giả Vi Vương

Chương 62: Q.6 - Chương 62: Rút kiếm.




Giọng Tiêu Lãng vang lên không lâu sau trong thành trì truyền ra tiếng quát lạnh:

- Man Thần là nhân vật như thế nào? Ngươi là thứ gì mà dám mời Man Thần đi ra gặp mặt?

Ba mươi mấy bóng người bay lên, dáng người thấp nhất cũng cỡ hai thước rưỡi, hai người cao nhất coa đến ba thước. Thân hình vạm vỡ như ngọn núi, tạo cảm giác cực kỳ áp lực cho người ta. Toàn thân nổi cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng khủng bố.

Hai người này không mặc da thú mà một người mặc chiến giáp màu đen, một người mặc chiến giáp màu xám. Hai người như hai ma thần vô địch bay lên tường thành. Hơn ba mươi người sau lưng hai người đều là Thiên Đế. Man Kiền, Man đạt nằm trong số đó. Không thấy Man Tuyết Nhi.

- Hai Chí Tôn Thiên Đế?

Tiêu Lãng. Mộc Sơn Quỷ liếc nhau, thầm giật mình. Quả nhiên Man Thần sơn cường đại, tùy tiện mấy chục người đi ra đều là Thiên Đế, trong đó có hai Chí Tôn Thiên Đế. Nhưng không biết Man Thần sơn có thực lực cường đại như vậy tại sao không thống nhất nam hoang?

Tuy phe đối phương có Chí Tôn Thiên Đế nhưng Tiêu Lãng không chút sợ hãi, lạnh băng nhìn chằm chằm một người đứng hàng đầu.

Tiêu Lãng trầm giọng quát:

- Tiêu ta đúng là không tính cái gì nhưng lúc này tây bộ Thiên Châu thuộc lãnh địa của Tiêu ta. Mê Thần cung từng thiếu Tiêu ta một nhân tình, Tiêu ta ở trước mặt điện chủ Diệt Hồn điện giải quyết một trưởng lão ngoại môn của họ. Ngày đại hôn của Tiêu ta, Hồng Mông tôn giả, sơn chủ của Phổ Đà sơn từng tặng quà. Tiêu ta là tiểu nhân vật nhưng ngươi... Là cái gì? Ngươi có thể đại biểu Man Thần sao? Hôm nay Tiêu ta dẫn người đến đây thật sự là bất đắc dĩ, bây giờ tiên lễ hậu binh. Nếu muốn vực diện của các ngươi máu chảy thành sông thì cứ phóng ngựa lại đây, để xem Tiêu ta có chớp mắt cái nào không?

Tiêu Lãng nói rất bá khí, nêu ra Diệt Hồn điện, Mê Thần cung, Hồng Mông tôn giả, sơn chủ của Phổ Đà sơn. Dù là đầu heo cũng biết thân phận của Tiêu Lãng không tầm thường, sẽ không dám tùy tiện ra quyết định. Chỉ cần truyền việc này đến Man Thần, Tiêu Lãng tự phụ có thể cứu Mộc Tiểu Đao. Đương nhiên đó là với điều kiện không khai chiến, nếu thật sự đánh nhau thì dù Hồng Mông tôn giả, sơn chủ của Phổ Đà sơn có xuất hiện e rằng sẽ bị Man Thần Yêu Kiệt tức giận giết trước rồi nói sau.

Mộc Sơn Quỷ gật gù. Lời Tiêu Lãng nói rất có kỹ xảo, tuy vẫn bá khí, huênh hoang nhưng nêu rõ quan hệ với nhiều cường giả. Man nhân này chắc chắn là đại nhân vật trong Man Thần sơn, dù không biết rõ chuyện ở Thiên Châu nhưng chắc có nghe nói đến Mê Thần cung, Diệt Hồn điện.

Ai ngờ...

Man nhân mặc chiến giáp màu đen nhướng mày, mờ mịt nói:

- Mê Thần cung, Diệt Hồn điện là cái gì? Siêu lắm sao? Phi! Ta mặc kệ ngươi là ai, dám mang binh vào vực diện của Man Thần? Các ngươi muốn chết, mau lùi lại, nếu không thì giết không tha!

Mộc Sơn Quỷ, Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm. Man nhân này không biết Mê Thần cung, Diệt Hồn điện? Hình như đây là kẻ đầu óc đơn giản, dù không biết Mê Thần cung, Diệt Hồn điện nhưng thấy Tiêu Lãng mang theo nhiều người như vậy mà dám kiêu ngạo bá đạo đòi đánh đòi giết.

Tiêu Lãng trầm ngâm một chút, quyết định cố nhịn. Khai chiến là chuyện bất đắc dĩ, có thể nói chuyện thì không còn gì tốt hơn.

Tiêu Lãng cố nén tức giận trong lòng, trầm giọng nói:

- Vị đại nhân này, hôm nay chúng ta tiến đến không có ác ý gì. Người của các ngươi bắt đệ đệ của ta. Chúng ta giết linh thú Giải Trĩ thú của Man Tuyết Nhi là không đúng, nhưng Giải Trĩ thú trước tiên giết người của vực diện chúng ta, nên chúng ta mới ra tay! Trăm vạn người, tròn trăm vạn người! Nếu đổi lại là linh thú của chúng ta tiến vào vực diện của các ngươi, giết trăm vạn người thì chắc các ngươi cũng sẽ ra tay giết đi?

Tiêu Lãng ngừng một lúc, không đợi Man nhân mặc chiến giáp màu đen thống lĩnh nói chuyện, lại chắp tay chỉ vào hai người Man Kiền, nói:

- Hôm đó chúng ta giết Giải Trĩ thú, Man Tuyết Nhi có đến, chúng ta không tổn thương nàng một chút nào. Sau đó Man Tuyết Nhi dẫn hai vị đại nhân này đến, không nói một câu đã đánh nhau. Ta liên tục khách sáo nói mấy lần, không xuống tay nặng. Bọn họ lại miễn cưỡng đánh bị thương người của ta, bắt đệ đệ của ta. Hôm nay ta vẫn nói chuyện lễ độ, chỉ cần thả đệ đệ của ta ra thì chúng ta và Man Thần sơn vẫn là bằng hữu.

Giọng điệu Tiêu Lãng rất ôn hòa, nhún nhường. Nếu không phải e ngại Man Thần Yêu Kiệt, lấy tính tình như Tiêu Lãng sớm lao vào rồi. Tiêu Lãng hiểu tại sao những siêu cấp thế lực không tùy tiện khai chiến, bây giờ hắn không có một mình, nếu hắn chết thì vô số gia tộc phụ thuộc vào hắn sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Toàn trường yên lặng không tiếng động, mọi người nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh Man nhân mặc chiến giáp màu đen, chờ đợi gã quyết định. Vô Ngân Thiên Đế liên tục bói toán, nhưng lần này gã tính quẻ mấy lần vẫn không ra cát hung, điều này làm gã rất buồn bực. Thiên đạo bói toán của Vô Ngân Thiên Đế luôn có thể dễ dàng tính ra cát hung, hiển nhiên chuyện lần này rất khó.

Man nhân mặc chiến giáp màu đen hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

- Linh thú của Man Tuyết Nhi tiểu thư đừng nói là giết một trăm vạn người của các ngươi, dù giết ba trăm vạn, một ngàn vạn thì cũng là các ngươi xui xẻo! Các ngươi dám giết linh thú của Man Tuyết Nhi tiểu thư? Thả người? Hiện tại Man Tuyết Nhi tiểu thư đang ngược đãi tên ngu kia, chắc lúc này đã giết hắn rồi. Không nói nhảm nữa, hoặc là cút, hoặc là chết!

Thủ lĩnh Man nhân mặc chiến giáp màu đen dứt lời, không khí biến căng thẳng. Tiêu Ma Thần nhướng mày, Mị Ảnh chiến đao xuất hiện trong tay. Mắt Tiêu Ma Thần kiểt ngạo bất thuần nhìn chằm chằm Thủ lĩnh Man nhân mặc chiến giáp màu đen, trường đao chỉ vào gã.

Tiêu Ma Thần quát to:

- Tiêu Lãng, nói nhảm với hắn làm cái gì? Không phục thì làm đến khi nào bọn họ chịu phục thì thôi!

Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, đã đại khái hiểu nguyên do. Man Tuyết Nhi nói huyền tổ là Man Thần, không cần nói cũng biết nàng từ Man Thần sơn xuống, thân phận cực kỳ tôn quý. Những Man nhân này là cường giả trong vực diện này, chắc không phải trực thuộc Man Thần sơn nên không dám đắc tội Man Tuyết Nhi. Hơn nữa bọn họ giống như người Bắc Minh, cho rằng sau lưng có Man Thần thì không e ngại đám người Tiêu Lãng, dù sao phút cuối gây lớn chuyện có Man Thần đích thân ra tay.

Sự tình tiến nhập tử cục, không có cách giải quyết.

- Nếu đã không có cách phá giải thì cứ giết đi!

Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, tay ngưng tụ từng chữ tình. Lần này Tiêu Lãng đánh ra Tình Thương, vài ngàn chữ tình xoay chuyển trên không trung, gào thét xoay quanh.

Tiêu Lãng chỉ tay vào Thủ lĩnh Man nhân mặc chiến giáp màu đen, quát to:

- Hỏi một câu cuối, có thả người hay không?

Tiêu Lãng đã rút kiếm.

Mộc Sơn Quỷ bất đắc dĩ bắt đầu ngưng tụ thiên lực, chiến khải hiện ra quanh người, một cây thiết côn đen xuất hiện trong tay lão. Vô số Thiên Đế cùng rút binh khí ra, thiên lực vòng quanh. Đa số cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh phát ra hồn lực rít gào, tùy thời chuẩn bị công kích.

- Grao! Grao!

- Xèo xèo!

- U u!

- Chít chít!

Tiêu Lãng quát to một tiếng, năm trăm vạn hải thú ngửa đầu gầm rú, tiếng rống chấn thiên động địa làm tường thành đằng trước khẽ run. Man nhân cấp thấp khủng hoảng ngồi bệch xuống đất.

Tim Thủ lĩnh Man nhân mặc chiến giáp màu đen run lên. Sát khí, áp lực cường đại như vậy làm Thủ lĩnh Man nhân mặc chiến giáp màu đen do dự.

Cuối cùng Thủ lĩnh Man nhân mặc chiến giáp màu đen cắn răng trầm giọng quát:

- Không thả! Có gan thì các ngươi cứ ra tay, nhìn xem Man Thần có xé nát các ngươi ra không?

Tóc bạc của Tiêu Lãng tung bay, sát khí ào ạt đẩy tới trước. Mấy ngàn chữ tình rít gào bắn ra. Tiêu Lãng phất tay, không do dự nữa.

Tiêu Lãng quát to:

- Toàn bộ võ giả công kích, san bằng thành trì trước mặt cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.