Yêu Giả Vi Vương

Chương 105: Q.9 - Chương 105: Số mệnh.




Tiêu Lãng cúi đầu, lặng im thật lâu không nói.

Một lát sau, Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn Vân Tử Sam:

- Nói những lời này có ý nghĩa gì? Lúc ở Thần Hồn đại lục, chúng ta đi con đường khác nhau, bây giờ càng đi càng xa. Nhưng... Dù là kẻ địch thì Tử Sam, nói thật ra ta rất kính nể nàng. Phải rồi, sao nàng sống lại được? Ta nhớ trong Tây Lương Sơn nàng đã bị thần hồn đều diệt rồi đi?

- Ha ha ha ha ha ha!

Vân Tử Sam cười to, mặt mày như hoa, cười đến nước mắt rơi.

Vân Tử Sam chân thành nhìn Tiêu Lãng, nói:

- Đa tạ, đa tạ ngươi, Tiêu Lãng. Được một câu khẳng định của ngươi, Tử Sam rất vui vẻ, đây là câu làm Tử Sam vui nhất trong bấy nhiêu năm qua. Đúng vậy, tại Thần Hồn đại lục, một ý nghĩ chênh lệch làm chúng ta đi lên con đường đối lập, nhưng ta không hối hận. Vì gia tộc, vì ước mơ của mình, lúc đó ta phải từ bỏ ngươi. Đây là số phận, số phận của chúng ta. Nam nhân mà Tử Sam yêu nhất, nhưng ta trăm phương ngàn kế muốn hủy hắn, đây là bi ai lớn nhất đời Vân Tử Sam ta. Đương nhiên bây giờ ta cũng cảm kích ông trời, để Tử Sam gặp được người, để Tử Sam sống phong phú như vậy.

Tiêu Lãng lắc đầu, buồn rầu thở dài nói:

- Đúng là số phận, là số của chúng ta, số mệnh không ai trốn thoát được.

Nước mắt Vân Tử Sam rơi nhanh, bưng trà lên uống một hớp, cười gượng nói:

- Có lẽ ngươi không biết lúc đó ta không chết hẳn, Tử Sam để lại một tia tàn hồn. Sau khi ngươi rời khỏi Thiên Châu thì Tử Sam cũng đi theo, ở nửa đường ta nhiều lần thiếu chút hồn phi phách tán, nếu không dựa vào ý chí cứng cỏi thì Tử Sam đã không thể gặp lại ngươi. Chính ý chí này mới được cung chủ nhìn trúng, giúp Tử Sam sống lại, trở thành Tử La Lan, chỉ là sống lại có cái giá của sống lại, bản thân Tử Sam đã không còn là Tử Sam, mạng sống không còn nắm giữ trong tay chính mình, sống như vậy có đáng sống chăng?

- Tàn hồn từ Thiên Châu bay đi Thần Vực?

Tiêu Lãng ngẩn ngơ, lòng thầm khâm phục. Quả nhiên người phi thường làm chuyện phi thường. Nữ nhân này đúng là kỳ trí nhược yêu, trong tình huống như vậy mà còn có thể để lại một tia tàn hồn.

- Được rồi.

Tiêu Lãng cảm thán, phất tay nói:

- Không nói chuyện khác, thả nhóm Nhược Thủy ra đi. Đến mức này rồi còn chơi những trò đó không có gì hay, đừng để ta khinh thường nàng.

Tiêu Lãng đến ôn chuyện là vì hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc. Nhân vật như Bách Hoa Tiên Tử không thể nào làm mấy chuyện này, trừ nàng ra thì chỉ còn lại một người.

Vân Tử Sam lắc đầu, nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta đã sai người đưa hai tỷ muội trở về Tử Đế cung, ngươi cứ thoải mái chiến đấu. Nếu ngươi chết thì Tử Sam sẽ nhặt xác giúp ngươi, Tử Sam sẽ chôn ngươi ở Thần Hồn đại lục, mỗi năm tảo mộ, đốt nhang cho ngươi. Nếu ngươi thắng thì xin... Đem Tử Sam mang về Thần Hồn đại lục.

- Được.

Tiêu Lãng đứng dậy, nghiêng mặt, phất tay nói:

- Ta đi đây, khỏi tiễn.

Vân Tử Sam chợt đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, nóng bỏng hỏi:

- Tiêu Lãng, cuối cùng ngươi có thể hôn Tử Sam một lần không?

Tiêu Lãng kinh ngạc xoay người nhìn Vân Tử Sam, không nói tinegs nào đi ra ngoài, để lại bóng lưng thẳng như kiếm.

Tiêu Lãng đi tới cửa thì đứng lại, buông một câu:

- Thôi đi, ta sợ trong môi nàng có độc.

Tiêu Dao Vương thấy Tiêu Lãng ra khỏi thiên điện, vẻ mặt không dao động thì rất vừa lòng. Tiêu Dao Vương vốn lo Tiêu Lãng sẽ bị hộ pháp cái gì làm rối loạn tâm tình nhưng giờ xem ra gã lo lắng dư thừa.

- Đi.

Tiêu Lãng mỉm cười, hai người đi vào trong. Mạn Đà La đi trước dẫn đường, mang Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương nhanh chóng đi vào một cung điện hoành vĩ.

Trong cung điện có người, có hai người. Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại ngồi trên ghế chủ, một lão nhân mặt âm u đứng bên cạnh nàng.

- A?

Long Ngạo Chí Cao Thần thấy Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương đi vào thì ánh mắt biến độc ác, phát ra sắc khí, khuôn mặt âm u vặn vẹo rất là hung tợn.

Bách Hoa Tiên Tử phất tay:

- Mạn Đà La, đi xuống đi, các ngươi ngồi đi.

Biểu tình Bách Hoa Tiên Tử bình tĩnh không lộ cảm xúc. Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương không ngồi mà cứ đứng, bốn mắt nhìn nhau. Thật lâu sau, Bách Hoa Tiên Tử bật cười.

Bách Hoa Tiên Tử nói:

- Các ngươi đến giết ta đúng không?

Tiêu Lãng không nói chuyện. Tiêu Dao Vương lại cười dài.

Tiêu Dao Vương nói:

- Bách Hoa, lúc trước ngươi trấn áp ta mười vạn năm, ta nhịn ngươi lâu rồi. Lão tử muốn hỏi ngươi là chúa tể của thế giới này sao? Ngươi dựa vào cái gì can thiệp chuyện của người khác? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Tiêu Lãng im lặng, hắn đồng ý Tiêu Dao Vương chất vấn. Mọi người đều là Chí Cao Thần, không chọc vào người, Bách Hoa Tiên Tử đã quá đáng!

Bách Hoa Tiên Tử cười yêu kiều, vươn một ngón tay ra lắc lư.

Bách Hoa Tiên Tử khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương, các ngươi không hiểu nỗi khổ của ta. Từ khi không gian hỗn độn sinh ra đến nay, ức vạn sinh linh tồn tại, thế giới tiến vào phồn hoa, thiên địa tiến vào luân hồi. Các ngươi có được thực lực mạnh nhất thế giới này, nắm giữ sinh tử của vô số người, có quyền lực sinh sát. Các ngươi cai quản ba vực, vô số vực diện, có được lực lượng phá hủy tất cả. Các ngươi nghĩ xem nếu ta không ngăn cản các ngươi xung đột, không điều giải mâu thuẫn để cho các ngươi chém giết lẫn nhau, dẫn dắt thuộc hạ hỗn chiến thì thế giới này còn tồn tại không? Các thần đại chiến, không chỉ các ngươi bị hủy mà còn có nguyên thế giới! Thế giới này cần trật tự, ổn định. Ta là người mạnh nhất thế giới hỗn độn, có trách nhiệm bảo vệ cục diện ổn định này!

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Dao Vương ngửa đầu cười dài, vươn một ngón tay chỉ vào mũi Bách Hoa Tiên Tử.

Tiêu Dao Vương chửi ầm lên:

- Nhảm nhí! Ngươi nói nhảm quá! Ngươi là đồ ngụy quân tử giả mù sa mưa, không bằng cả tiểu nhân thật sự! Nếu thế giới này cần bảo vệ trật tự thì tại sao là ngươi chịu trách nhiệm? Sao không phải là lão tử? Sao không phải là Tiêu Lãng? Ngươi ngoan ngoãn ở trong Bách Hoa vực diện của ngươi, chúng ta lo chuyện của chúng ta, thế giới này sẽ lộn xộn? Sẽ hủy diệt sao? Nếu lão tử thống nhất không gian hỗn độn thì sẽ giết ngươi lung tung sao? Lão tử sẽ khiến sinh linh đồ thán sao? Không bằng ngươi tự sát đi? Ta lập Hỗn Độn Huyết Thệ, chờ khi ta thống nhất thế giới hỗn độn rồi nếu giết bậy thì sẽ không chết tử tế được, thấy sao? Rõ ràng ngươi muốn làm chúa tể thế giới mà còn lập bảng giả làm thánh nhân, ta phi!

Mặt Bách Hoa Tiên Tử sa sầm, mắt chớp lóe ánh sáng lạnh, cảm giác như bị vạch trần trước mặt mọi người nên thẹn quá thành giận.

Bách Hoa Tiên Tử chưa kịp nói chuyện thì lại một thanh âm vang lên:

- Chửi hay lắm, nàng ta toàn nói lời rác rưởi!

Tiêu Lãng đi tới hai bước, sắc mặt bình tĩnh, thẳng thắn nói:

- Thiên đạo luân hồi, hết thảy đều là luân hồi. Cho dù thế giới hủy diệt, các vực diện bị hủy, sinh linh chết hết thì sao? Nếu thế giới có thể dựng dục ra một văn minh, dựng dục ra chúng ta thì tất nhiên có thể dựng dục cho văn minh khác. Hủy diệt đại biểu cho trọng sinh, ai có thể khẳng định chúng ta hủy diệt văn minh này rồi thì văn minh tiếp theo không cường đại, phồn hoa hơn? Bách Hoa Tiên Tử, ngươi không phải là chúa tể của thế giới này, không ai cả. Bất cứ ai trong thế giới đều có quyền sống, không ai có thể cướp đoạt. Đương nhiên nếu ngươi mạnh mẽ giành lấy, đòi làm chúa tể tất cả thì phải gánh chịu hậu quả nghịch thiên mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.