Tiêu Lãng đoán không lầm.
Thật ra mỗi bốn năm đại tái đi săn một
lần là mùa cho các tiểu thư, công tử quyền quý trong đế đô tìm phối
ngẫu. Đặc biệt là mười đại gia tộc trong thành. Gần như tất cả tiểu thư, công tử dốc hết sức. Đám công tử cố gắng biểu hiện, khát vọng được các
tiểu thư của bốn siêu cấp thế gia ưu ái. Các tiểu thư trang diện đẹp đẽ, hy vọng có thể được công tử của bốn siêu cấp thế gia lọt vào mắt xanh,
gả cho nhà giàu.
Bốn siêu cấp thế gia và mười đại gia tộc đồng
khí liên chi là dựa vào vô số hôn nhân liên kết. Trong nhà ngươi có ta,
trong nhà ta có ngươi, không dứt được.
Tiêu Lãng nghĩ tới Tiêu
Thanh Y muốn hắn và Tiểu Đao ở trong đại tái đi săn xem có nhìn trúng cô nương nào không, hắn càng tin tưởng điều này, không chút hứng thú với
đại tái.
Không phải Tiêu Lãng không thích mỹ nữ, hắn nhìn các mỹ
nữ khắp quảng trường, cảm thấy rất mát mắt. Nhưng Tiêu Lãng cho rằng
tình cảm là phải nói đến duyên phận, nếu như chọn gia súc thì có gì hay? Còn không bằng đi Liên Hoa Các ở Dược Vương thành bỏ ra ngàn vạn còn
sương hơn. Các hồng bài ở đó biết hầu hạ hơn những tiểu thư này, thổi
tiêu đàn hát, thứ gì cũng biết.
Bởi vậy Tiêu Lãng, Tiểu Đao im lặng đi theo sau các tiểu thư, công tử của Tiêu gia, đi hướng khu vực của Tiêu gia.
Tiêu Lãng nhìn bốn phía, quay đầu ngó Tiểu Đao cười khờ.
Tiêu Lãng bỗng hỏi:
- Tiểu Đao có vừa ý cô nương nào không? Nếu có thì ca cầu hôn giúp ngươi, người ta không chịu thì bắt về.
Tiểu Đao rất là thành thật đáp:
- Đều xấu, gầy quá, ngực không đủ lớn, mông cũng không to, ta không thích!
Tiêu Lãng cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng gật gù nói:
- Cũng đúng, những tiểu thư mềm mại này không chịu nổi thân thể nặng hơn hai trăm cân của ngươi.
Tiêu Phù Đồ theo sau lưng Tiêu Lãng, Tiểu Đao buồn cười, khóe môi giật giật
nhưng không cười. Tiêu Phù Đồ nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao, ánh mắt càng nhu hòa hơn.
Khu vực của Tiêu gia nằm ở hàng thứ nhất trên quảng
trường. Vừa đến nơi, nhiều công tử đằng sau từ xa chắp tay hành lễ với
đám người Tiêu Cuồng, Tiêu Dã. Tại thịnh yến hoàng cung, Tiêu Cuồng bị
Tả Minh trọng thương nhưng gã không có vẻ gì cục súc, liên tục chắp tay
hành lễ với bốn phía, khí độ, tư chất đúng là vô song trong thế hệ trẻ
của Tiêu gia.
Tiêu Lãng cũng được nhiều người hành lễ nhưng hắn
chỉ hờ hững gật đầu, mặt không cười. Trong lòng Tiêu Lãng không thích
mấy công tử quyền quý này. Chuyện Tư Đồ Chiến Thiên, Hỏa Phượng công tử
khiến Tiêu Lãng hiểu nếu hắn không phải người của Tiêu gia, không có
thực lực như hiện nay thì đám công tử chắc chắn sẽ không nhìn hắn nửa
con mắt.
Tùy thời có thểp hản bội đâm ngươi một đao, loại bằng hữu này không cần cũng được.
Tiêu Lãng ngồi trên lưng lừa, đứng trong góc trận doanh Tiêu gia, chợt
nhướng mày. Tiêu Lãng quay đầu liếc bên trái, từ xa nhìn một người, bắt
gặp đôi mắt không chút che giấu sát ý.
Tiểu thư của Tả gia!
Tiêu Lãng cười khổ. Tiểu thư của Tả gia mà Tiêu Lãng chưa biết tên nhưng đã
bị người ta ghi hận. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lạnh băng, mặc trang
vĩ màu xanh biếc viền hoa vẽ ra thân hình mỹ miều. Được mỹ nữ nhìn là
việc tốt, tiếc rằng nàng không có lòng ái mộ Tiêu Lãng mà là hận khắc
cốt minh tâm.
Tả Minh ở bên cạnh tiểu thư của Tả gia, tùy ý liếc
qua, mắt lạnh băng. Nhưng làm Tiêu Lãng chú ý là nữ nhân đứng bên phải
thỉnh thoáng liếc hắn. Khiến Tiêu Lãng chú ý là bởi vì nhan sắc của nữ
nhân này tuyệt sắc trong đám người, ngang ngả cữa tiểu thư của Tả gia.
- Cô nương Đông Phương gia? Hình như không thấy trong yến hội.
Tiêu Lãng nhìn trên cờ xí phấp phới thêu hai chữ Đông Phương rất bắt mắt.
Tiểu thư mặc võ sĩ màu đỏ càng chói mắt, có lẽ khuôn mặt không tinh xảo
bằng tiểu thư của Tả gia nhưng dáng người rất xuất sắc.
Tiêu Lãng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có cờ Nghịch gia, nghi hoặc lầm bầm:
- Không thấy người Nghịch gia? Không lẽ bệ hạ đã hạ chỉ mà bọn họ không chịu đến?
Tiêu Phù Đồ đứng bên cạnh rất thính tai, nhỏ giọng nói:
- Mười mấy năm nay hiếm có ai ra từ Nghịch gia bảo.
Tiêu Lãng mở miệng hỏi:
- Có chuyện gì?
Một siêu cấp đại đệ tử có nhiều đệ tử như vậy là điệu thấp, ẩn nấp mười năm? Chuyện này rất là lạ.
Tiêu Phù Đồ lắc đầu, nói:
- Không rõ. Nhưng Nghịch gia các đời điệu thấp, thích làm bộ bí ẩn. Có lẽ đệ tử trực hệ của họ âm thầm đi trong vương triều. A, người của hoàng
cung đến.
Tiêu Lãng không hỏi thêm, lập tức quay đầu nhìn cửa
nam, quả nhiên thấy một đội ngự lâm quân mở được, nhiều con ngựa chạy
nhanh đến. Khiến Tiêu Lãng kinh ngạc là một nữ nhân cưỡi ngựa đi đằng
trước nhất theo sát ngự lâm quân.
Tư thế thước tha, khuôn mặt như tinh linh, biểu tình kiêu ngạo, tự tin, thong dong, trán có một nốt
ruồi son mỹ nhân khiến khí chất của nàng vượt tội hơn người.
Mỹ
nữ xuất hiện lập tức lất át nhiều tiểu thư, chỉ có tiểu thư nhà Tả gia,
cô nương Đông Phương gia là miễn cưỡng ngang sức ngang tài. Tiêu gia có
nhiều tiểu thư vậy mà không ai sánh bằng.
Vân Tử Sam!
Thập thất công chúa của hoàng gia, Chiến Tướng cảnh cao giai mười bảy tuổi.
Tư chất này làm Tiêu Lãng rất xấu hổ, cộng với sắc đẹp tuyệt trần, thân
phận cao quý, Vân Tử Sam xuất hiện liền trở thành tiêu điểm chú ý. Đám
công tử mới rồi còn liếc mắt đưa tình với các tiểu thư lập tứcn hìn chằm chằm thiếu nữ áo tím, vẻ mặt nóng bỏng.
Vân Tử Sam cưỡi một con
ngựa quý toàn thân trắng không có cọng lông khác màu. Tiêu Lãng không
biết là loại ngựa nào nhưng hắn bản năng cảm giác con ngựa này không tầm thường.
Tiêu Lãng rất nhanh thu lại tầm mắt. Trên yến hối, bắt
đầu Vân Tử Sam đã chán ghét nhìn hắn, Tiêu Lãng cảm nhận rõ ràng. Tuy Tử Sam công chúa xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng Tiêu Lãng không
định giống đám công tử như ruồi bọ xoay quanh nàng.
Có một số
hoàng tử, công chúa khác cũng đến, xem tình hình thì thái tử không tới.
Trong những người này Vân Tử Sam có thân phận cao nhất, vì Tiêu Lãng dò
xét được hộ vệ mạnh nhất đứng cách nàng không xa.
Người đã đến
đông đủ, tiếp theo là tất cả cùng quỳ một gối tiếp chỉ. Người tuyên chí
là lão thái giám bên cạnh Vân Phi Dương, nói nhảm một tràng như vương
triều dùng võ lập quốc, các công tử có mặt là hy vọng tương lai của
vương triều, muốn bọn họ cố gắng tu luyện, dốc sức cho nước nhà.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng chờ mất kiên nhẫn, đoàn người rốt cuộc xuất
phát. Mục tiêu là Cửu Tinh Phong ngoài trăm dặm thành nam đế đô.
Đường lớn thành nam sớm đã bị ngự lâm quân phong tỏa, một vạn ngự lâm quân,
thêm vào công tử, tiểu thư, còn có hơn một ngàn hộ vệ của các gia tộc
rầm rộ lao hướng Cửu Tinh Phong.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao theo bên
cạnh Tiêu Phù Đồ. Mới nãy giọng chói tai của thái giám làm Tiêu Lãng nổi da gà, mặt sau không nghe câu nào lọt vào tai.
Giờ phút này, Tiêu Lãng hỏi thăm Tiêu Phù Đồ:
- Phù Đồ thúc thúc, đại tái đi săn có quy tắc gì không?
Tiêu Phù Đồ kiên nhẫn giải thích rằng:
- Không có quy tắc gì, chờ đến dưới Cửu Tinh Phong là bắt đầu phân tổ,
các ngươi tùy ý tìm người tổ đội. Năm người một tổ lên núi săn bắt Huyền thú, thời hạn là ba ngày. Phải rồi, ngươi có tham gia thi đấu võ viện
mười thành tây bộ đúng không? Quy tắc cũng giống như vậy, giết nhiều
Huyền thú, lấy thức hạng tốt, chiến tích sẽ ghi trong sách, sau này
ngươi vào triều làm quan, hoặc tòng quân thì cần lý lịch này.
Tiêu Lãng buồn bực, năm người một tổ, hắn và Tiểu Đao nên tìm ai tổ đội?