Yêu Giả Vi Vương

Chương 43: Q.7 - Chương 43: Sống sót trở về.




Vù vù vù vù vù!

Một đoàn năng lượng màu đen to lớn ngưng tụ trên tay Diệt Hồn, gã đột nhiên quăng tới trước. Đám người Diệt Nhân, Thanh Mộc Ngọc vội vã thụt lùi. Diệt Hồn dốc sức đánh ra một kích uy lực lớn mạnh, không gian xung quanh sẽ vặn vẹo, bị lan đến thì rắc rối.

Vân Tử Sam nhanh chóng lùi ra sau, thực lực của nàng mới chỉ là đẳng cấp Đại Đế. Tuy Vân Tử Sam là thần thể nhưng nàng không có nắm chắc chịu nổi công kích khủng bố kia.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một con rồng to lớn dài mấy vạn thước rít gào bay ra khỏi vách tường không gian hư vô phía trước, chớp mắt va chạm vào nhau. Mọi người nheo mắt lại tránh cho ánh sáng chói lòa đâm vào mắt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, một luồng sáng chói lòa lóe lên, khí thế khủng bố truyền khắp bốn phương tám hướng. Không gian đằng trước vặn vẹo, khí lãng hung dũng đẩy lui Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ mấy vạn thước. Thanh Mộc Ngọc nhìn khí lãng vặn vẹo cuồng cuộn đằng trước, lòng buồn bã. Thanh Mộc Thạch vẻ mặt bình tĩnh. Mắt Vân Tử Sam chớp lóe, không biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.

- A?

Khí lãng còn đang lăn lộn, không gian vặn vẹo. Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch con ngươi co rút, trong mắt tràn ngập khó tin. Rất nhanh, Thanh Mộc Ngọc, Diệt Nhân, Vân Tử Sam cũng phát hiện không đúng, sắc mặt thay đổi, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đằng trước mơ hồ lấp lánh ánh sáng vàng, một không gian hư vô bị ánh sáng vàng bao phủ. Một kích dồn hết sức lực của Diệt Hồn đã bị ánh sáng vàng ngăn cản, không thể tổn thương không gian hư vô chút nào.

Thanh Mộc Ngọc gãi đầu trọc, thất thanh nhỏ giọng nói:

- Sao có thể như vậy?

Tuy thực lực của Diệt Hồn chưa đạt đến đỉnh Bán Thần cảnh nhưng là mạnh nhất trong sáu cường giả Bán Thần cảnh. Trừ Vọng Nguyệt các chủ sau khi biến ra bản thể thì không ai là đối thủ của Diệt Hồn. Cường giả như vậy dốc sức đánh ra một kích, dù là cấm chế trong mộ địa của Kiếm Ảnh Đại Đế cũng sẽ dễ dàng bị đánh nát. Trong đám người Tiêu Ma Thần, Quân Thần Độc Cô Hành, Mộc Tiểu Đao, Sát Đế không ai hiểu cấm chế, thực lực cũng không cường, làm sao có thể bố trí ra cấm chế cường đại như vậy?

Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch liếc nhau, thầm giật mình kêu lên:

- Không lẽ là tàn hồn cường đại sau lưng Tiêu Lãng bố trí?

Diệt Hồn không phục, tay lại vận chuyển năng lượng ngưng tụ ra một con rồng đen to tiếp tục quăng vào không gian hư vô.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cùng vang tiếng nổ điếc tai, khí lãng cuồn cuộn, không gian vặn vẹo, nhưng ánh sáng vàng bên ngoài không gian hư vô liên tục nhấp nháy. Cấm chế không phá, bên trong không gian hư vô không bị chấn động chút nào.

Diệt Hồn tức giận quát:

- Mọi người hợp sức công kích! Bản tôn không tin không đánh nát cấm chế khốn kiếp này!

Nghỉ ngơi chốc lát sau, Diệt Hồn kêu mọi người cùng nhau công kích. Sáu người đứng thành một hàng, thi triển thủ đoạn cùng phát ra công kích.

Sáu đợt công kích rạch phá không gian dẫn đến không gian xung quanh chấn động, cùng bắn trúng ánh sáng vàng trên không gian hư vô.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Sáu tiếng nổ chấn phá khung trời, chấn một số tiểu không gian hư vô xung quanh khẽ run lên. Đám người Đám người Vân Tử Sam cùng bị đẩy lui ra vạn thước, sáu cặp mắt nhìn chằm chằm đằng trước, trong mắt tràn ngập giật mình.

Bởi vì cấm chế vẫn không bị phá, thậm chí ánh sáng không yếu đi chút nào.

- Quái dị!

Diệt Hồn tức giận xì khói, trơ mắt nhìn đám người Tiêu Ma Thần, Quân Thần Độc Cô Hành, Mộc Tiểu Đao, Sát Đế sống an nhàn trong không gian hư vô mà gã không có cách nào. Diệt Hồn giận muốn xuất huyết não.

Lúc này một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên:

- Các ngươi không thể phá mở cấm chế này, lùi ra đi.

Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch dựng đứng lông tơ, bởi vì bọn họ không cảm giác được xung quanh có bóng người nào, chứng minh thực lực của kẻ này cường đại hơn họ rất nhiều.

- Ai đó? Lăn ra đây!

Ánh mắt Diệt Hồn như điện bắn phá bốn phía, tay liên tục phóng ra năng lượng công kích bốn phương tám hướng. Trong phút chốc một số tiểu không gian hư vô bị chấn động sụp đổ dẫn đến không gian vặn vẹo, toàn bộ bị nghiền nát.

Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ như gặp đại địch. Vọng Nguyệt các chủ suýt biến ảo ra bản thể nghênh địch.

- Bên kia!

Mắt Diệt Hồn như điện bắn hướng đằng trước bên trái. Mọi người đưa mắt nhìn lại, quả nhiên một bóng màu xanh chậm rãi bay tới. Đó là một nữ nhân xinh đẹp che dù xanh, vẻ mặt nhàn nhã như không phải ở giữa hư không mà tản bộ trong hậu viện.

- Đây... Đây là...

Thanh Mộc Thạch, Thanh Mộc Ngọc run lên, hai người đều nhận ra nữ nhân này. Đó là nữ nhân trong bức tranh cổ trong thiên điện Hải Để thần phủ, tại sao bây giờ nàng xuất hiện trong khe nứt không gian?

Diệt Hồn ngạc nhiên nhìn Thanh Mộc Thạch, hỏi:

- Nàng là ai?

Thanh Mộc Thạch biểu tình nghiêm túc, trầm ngâm nói:

- Ta cũng không biết nàng là ai, nhưng nàng bày ra cấm chế là cổ thần cấm chế, ta không thể phá được. Thực lực của người này ít nhất cỡ đỉnh Bán Thần cảnh, cẩn thận đối phó đi.

Nữ nhân này chính là tàn hồn Thiên Ma Đại Đế, nhưng bây giờ trông nàng như một người bình thường. Thực lực của Diệt Hồn cường đại như vậy mà không nhìn ra tàn hồn Thiên Ma Đại Đế chỉ là ảo ảnh hiện hình, có thể thấy thần thông của nàng cường đại, thần kỳ biết bao.

Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế đứng bên ngoài không gian hư vô chớp lóe ánh sáng vàng, bình tĩnh nhìn đám người Đám người Vân Tử Sam.

Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế lại mở miệng nói:

- Đây là nơi ta thủ hộ, lần sau còn dám tới quấy rầy thì giết không tha! Cút!

Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch biến sắc mặt. Với dịa vị, thực lực như đám người Đám người Vân Tử Sam mà bị người ta kêu cút? Không biết trong lòng Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch có cảm giác gì nhưng nữ nhân này có thể bố trí ra cấm chế cường đại như vậy làm họ rất e ngại.

Mọi người muốn rút lui nhưng Diệt Hồn không hạ mình được. Diệt Hồn chần chờ giây lát sau, tàn hồn Thiên Ma Đại Đế đứng đối diện Diệt Hồn ngẩng đầu lên vươn ra một ngón tay, bắn ra chỉ phong.

Chỉ phong rất nhỏ, mặt ngoài trông như không có bao nhiêu uy lực nhưng tốc độ cực nhanh, dọc theo đường đi để lại một vệt trắng tựa như cột băng.

Diệt Hồn hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Diệt Hồn định phát động công kích ai ngờ gã cảm giác có sự khủng bố inh khiếp lan tràn từ trong chỉ phong đó, khiến thân thể gã bị đóng băng. Năng lượng trong người Diệt Hồn vận chuyển chậm hơn mấy lần, muốn tránh né nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chỉ phong bắn vào bả vai trái.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Người Diệt Hồn cùng với huyết vụ bắn ngược ra ngoài, trong phút chốc không còn thấy bóng dáng đâu.

Đám người Vân Tử Sam, Thanh Mộc Thạch, Thanh Mộc Ngọc, Vọng Nguyệt các chủ, hai người Diệt Địa, Diệt Nhân hoảng hốt, vội vã chạy trốn. Đám người Vân Tử Sam lùi ra mấy chục vạn thước mới tìm thấy Diệt Hồn. Đám người Vân Tử Sam trông thấy Diệt Hồn bị đóng băng, không thể nhúc nhích.

Thanh Mộc Thạch thất thanh lẩm bẩm:

- Thiên đạo hàn băng thật lợi hại.

Diệt Hồn đã chậm rãi vận chuyển năng lượng giải khai đóng băng, mặt xanh mét phun ra búng máu đen.

Diệt Hồn căm giận nói:

- Đi, người này cảm ngộ thiên đạo chắc chắn đã đến mức Đại Thần, chúng ta không phải đối thủ của nàng! Thế giới này sao có thể có cường giả Đại Thần? Sao có thể?

Đám người Vân Tử Sam, xé rách hư không trốn về Thiên Châu, lòng hoảng hốt. Đám người Vân Tử Sam, đều đang suy tư một vấn đề, Thiên Châu bị phong ấn, căn bản không có Đại Thần thì làm sao xuất hiện cường giả Đại Thần?

Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế không đuổi theo. Chờ đám người Vân Tử Sam, rời đi thì thân thể tàn hồn Thiên Ma Đại Đế biến mỏng manh gần như trong suốt.

Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế nhìn phương xa, khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng ơi Tiêu Lãng, bản đế chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu đó. Hồn lực của bản để chỉ chống được mười năm. Không biết trước khi bản đồ hồn phi phách tán có thể thấy người sống sót trở về từ vực diện Thiên Ma không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.