Yêu Giả Vi Vương

Chương 10: Q.6 - Chương 10: Tâm ma lần thứ năm.




Tinh Thần Điện chủ, Chí Tôn Thiên Đế không dùng truyền tống trận, gã có thể từ Tu La thành nằm cuối phương tây, đi siêu cấp truyền tống trận đến Lãnh Đế thành rồi đi Tiêu Đế thành, vậy là chỉ mất ba, bốn ngày sẽ đến nơi.

Từ phía tây bay tới Tiêu Đế thành cho dù tốc độ của Diệt Hồn Điện có nhanh hơn cũng mất nửa tháng. Rõ ràng Diệt Hồn Điện không muốn nhận chuyện xấu này, nhưng vì e ngại Diệt Hồn điện nên buộc lòng phải làm. Diệt Hồn Điện tốn hơn nửa tháng là hy vọng Mê Thần cung sẽ ra một ý chỉ kêu gã rút lui, vậy thì gã không cần khó xử kẹt giữa hai bên.

Mười một Thiên Đế không bị cản đường. Đã xác định Vân Phi Dương là người của Diệt Hồn điện thì Dạ Phi Dương Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy đều rụt cổ lại. Dạ Phi Dương Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy không có gan và sức lực khai chiến với siêu cấp thế lực như vậy. Bởi vậy ánh mắt người Thiên Châu theo dõi Diệt Hồn Điện một đường đi về phía đông.

Nếu cuối cùng Diệt Hồn Điện san bằng Tiêu Đế thành mà Tiêu Lãng không có phản ứng gì, Mê Thần cung không có ý chỉ gì thì chắc chắn Vân Phi Dương sẽ công thành lược đất khắp nơi. Nếu Diệt Hồn điện tùy tiện phái ra một cường giả thực lực Đại Đế trợ giúp Vân Phi Dương, vậy nguyên Thiên Châu sẽ thần phục dưới chân gã.

Cho nên cuộc chiến Tiêu Đế thành cực kỳ quan trọng. Tiêu Lãng có chỗ dựa Mê Thần cung mà còn phải gục ngã thì ai có thể ngăn cản Vân Phi Dương thống nhất Thiên Châu?

Không khí trong Tiêu Đế thành trầm trọng, mặc dù Tiêu Ma Thần dựa vào Mị Ảnh chiến đao một người chém giết ba Thiên Đế, nhưng Diệt Hồn Điện là Chí Tôn Thiên Đế. Diệt Hồn Điện còn mang theo mười Thiên Đế. Một mình Tiêu Ma Thần làm sao địch lại nổi?

- Ma Thần, ngươi đi ngay đi, mang theo Phù Đồ thúc thúc!

- Ma Thần, ngươi đi đi! Ngươi có thể sống sót ra khỏi Dạ Ma sơn thì dù có chết phụ thân cũng nhắm mắt!

- Đúng vậy. Tiêu Ma Thần, ngươi còn trẻ và có được Đạo thống truyền thừa của Đại Đế, tiền đồ tương lai không thể đo lường. Chúng ta đều già rồi, hãy để chúng ta trấn giữ Tiêu Đế thành cho tới cùng!

Trong phủ thành chủ Tiêu Đế thành, mọi người vây quanh Tiêu Ma Thần khuyên bảo. Tính tình của Tiêu Ma Thần giống hệt như phụ thân của gã, im lặng không nói. Mặc kệ mọi người khuyên như thế nào, Tiêu Ma Thần lù lù bất động.

Môi Ẩn Đế mấp máy, cuối cùng vẫn hỏi:

- Ma Thần, ngươi và Lục Minh cùng bị hút vào Dạ Ma sơn đúng không? Sao Lục Minh không đi ra?

Tính cách Tiêu Ma Thần lạnh lùng nên chỉ nói vài câu đơn giản. Tiêu Ma Thần nói gã may mắn không chết trong Dạ Ma sơn. Thật ra Dạ Ma sơn là mộ của Mị Ảnh, bên trong có nhiều cấm chế, thi thú cường đại đầy khắp đồi núi. Tiêu Ma Thần cơ duyên nghịch thiên, vô tình xúc phát một cấm chế truyền tống vào Mị Ảnh cung trên đỉnh Dạ Ma sơn, cuối cùng được tàn hồn của Mị Ảnh Đại Đế thừa nhận, kế thừa Đạo thống truyền thừa của Đại Đế của gã. Tiêu Ma Thần vẫn không nói đến Lục Minh.

Giờ phút này, Ẩn Đế mở miệng hỏi Tiêu Ma Thần mới nói:

- Nàng chết rồi, vừa vào Dạ Ma sơn liền bị thi thú đánh chết!

Ẩn Đế, Thanh Minh sắc mặt âm trầm, mặc dù đã đoán được nhưng khi được xác nhận thì hai người thấy đau lòng. Mọi người trầm mặc, một lát sau khuyên nhu Tiêu Ma Thần rời đi.

Rốt cuộc Tiêu Ma Thần chịu lên tiếng, ánh mắt của gã sắc bén, lạnh lẽo như con sói kiệt ngạo bất thuần quét từng người, cuối cùng dừng ở trên mặt Tiêu Phù Đồ.

Tiêu Ma Thần lạnh nhạt nói:

- Tại sao phải đi? Chỉ là một Chí Tôn Thiên Đế, có gì đáng sợ?

- Bậy bạ!

Tiêu Phù Đồ tức giận đến mặt xanh mét. Tiêu Ma Thần làm việc không biết suy nghĩ, mới đến Thiên Châu không lâu đã rơi vào Dạ Ma sơn. Giờ phút này, Tiêu Ma Thần vừa đi ra, thực lực tăng vọt, dựa vào thần binh Đại Đế giết ba Thiên Đế là bắt đầu không biết trời cao đất rộng?

Mọi người vội vàng giải thích Chí Tôn Thiên Đế cường đại như thế nào, kể lại lúc trước một mình Chí Tôn Thiên Đế càn quét bao nhiêu Thiên Đế, đủl oại sự tích. Bọn họ muốn cho Tiêu Ma Thần hiểu rằng giữa gã và Chí Tôn Thiên Đế có chênh lệch rất lớn.

Tiêu Ma Thần nhướng mày, giơ tay ngăn cản mọi người kể tiếp.

Tiêu Ma Thần lạnh lùng nói:

- Ta hiểu ý của các ngươi, nhưng đời ta không có hai chữ nhún nhường. Lần này ta lùi thì lần sau lùi tiếp, trong lòng của ta sẽ xuất hiện ma chướng, ta sẽ co đầu rụt cổ. Vậy thì đạo tâm mà ta khó khăn lắm mới dựng lên sẽ bị phá vỡ. Cho nên ta không thể lùi, Tiêu Ma Thần ta nhất định sẽ trở thành Đại Đế. Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản bước chân của ta, gặp thần giết thần!

Tim mọi người run lên, nhìn khuôn mặt kiên cường của Tiêu Ma Thần, bọn họ im im lặng. Đám người không biết đạo tâm là gì, chỉ biết Tiêu Ma Thần đã đặt quyết định. Sợ là dù Tiêu Phù Đồ có quỳ trước mặt Tiêu Ma Thần thì gã sẽ không lùi bước. Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu đành đưa mắt nhìn hướng bắc, thầm cầu nguyện, hy vọng Tiêu Lãng có thể trở về. Ở trong lòng bọn họ thì Tiêu Lãng không gì làm không được, chỉ cần có hắn thì đừng nói là một Diệt Hồn Điện, dù có là Vân Phi Dương ngự giá thân chinh đến Tiêu Lãng cũng có thể đánh gục họ.

Không phải Tiêu Lãng không muốn trở về mà là không về được.

Giờ phút này, Tiêu Lãng còn ở trong Hải Để thần phủ. Sai rồi, thân thể của Tiêu Lãng ở Hải Để thần phủ linh hồn lại đi tới hư vô không gian.

Tâm ma lần thứ năm đến như đã đoán.

Trải qua nửa tháng, lòng Tiêu Lãng đã ổn định lại. Đặc biệt khi biết Tiêu Lãng chỉ cần độ qua tâm ma lần thứ năm là có thể đi ra ngoài, cho nên hắn không e ngại gì nữa, chuẩn bị buông tay làm một trận.

Linh hồn của Tiêu Lãng hóa thành cái bóng đứng trong hư vô không gian,, chờ đợi oán linh đến. Lòng Tiêu Lãng dâng cao chiến ý. Vì Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân Liễu Nhã, vì Quân Thần Độc Cô Hành, vì càng nhiều thân phận, bằng hữu, Tiêu Lãng quyết phải độ qua tâm ma lần này, hắn phải chiến thắng nó!

Đệ tứ trọng tâm ma mỗi lần mạnh hơn lần trước, Tiêu Lãng không biết rốt cuộc tâm ma lần thứ năm đại đến mức độ nào? Ánh mắt Tiêu Lãng liếc bốn phía chờ đợi oán linh đến.

Nhưng khiến Tiêu Lãng cực kỳ kinh ngạc là hắn chờ đợi giây lát không có bất cứ oán linh đến, đằng trước chỉ có một bóng người chậm rãi đi đến, một võ giả giống hệt như Tiêu Lãng.

- A? Tại sao xuất hiện một linh hồn giống hệt với cái bóng linh hồn của ta?

Tiêu Lãng mờ mịt, cái bóng linh hồn phía đối diện rõ ràng là ảo cảnh chế tạo ra. Tiêu Lãng thấy khó hiểu là ảo cảnh làm ra một bản thân khác vì cái gì? Không lẽ giống như lần trước, đánh cược Tiêu Lãng có dám nâng lên đồ đao không?

Nếu đối diện là Đông Phương Hồng Đậu thì có lẽ Tiêu Lãng sẽ mềm lòng, làm ra chính hắn thì Tiêu Lãng tuyệt đối sẽ không nương tay, trực tiếp đánh nát.

Vào giờ phút này, trong hư vô không gian bỗng đổi cảnh tượng, xung quanh biến thành hoang dã, không gian sáng lên. Tiêu Lãng phát hiện thân thể của hắn đứng trên mặt đất, hơn nữa không còn là cái bóng linh hồn mà là người thật sự.

- Ảo cảnh này cao cấp thật.

Tiêu Lãng thầm cảm thán, nhưng chưa nói xong thì phía trước vang tiếng xé gió, đối diện có một võ giả giống hắn y như đúc nhanh chóng xông hướng bên này. Tay phải võ giả lấp lánh ánh sáng vàng, vảy dày đặc màu ám kim. Tay phải của võ giả đối diện biến thành long trảo, xé gió vang tiếng rít. Trên long trảo khí lạnh dày đặc tràn ngập bốn phía làm Tiêu Lãng cảm giác tim đập nhanh.

Giờ phút này, trong đầu Tiêu Lãng có chút hiểu ra.

Tâm ma lần thứ năm là đấu với chính mình. Nếu Tiêu Lãng muốn vượt qua tâm ma lần thứ năm thì phải chiến thắng bản thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.