Yêu Giả Vi Vương

Chương 20: Q.5 - Chương 20: Tặng người hoa hồng, tay còn lưu hương!




Rất nhanh Tu Di Giới bị được thu thập xong. Tiêu Lãng tùy tiện quét qua, lấy ra mấy Tu Di Giới bên trong có hơn mười vạn huyền thạch ném cho bốn người. Bốn hộ vệ liền kích động cảm ơn một hồi.

Chiến xa Thiên Cơ tiếp tục phá không rời đi. Lần này trên đường đi cũng không còn gặp hải tặc, thậm chí hải thú đều vô cùng ít. Sau ba ngày, bọn họ đã tới vực diện đầu tiên của Bắc Minh, vực diện Bắc Việt.

Tiêu Lãng đã sớm mua địa đồ Bắc Minh và tư liệu về các vực diện lớn. Vực diện Bắc Việt này chỉ là một vực diện nhỏ. Trên tư liệu nói Ma gia vẫn âm thầm khống chế vực diện này. Tiêu Lãng không chút do dự, không vòng qua vực diện này, đấu đá lung tung, đi thẳng về phương bắc, khiến cho vô số thành trì trong vực diện báo động.

Tiêu Lãng không để ý tới vô số võ giả trong vực diện giống như gặp đại địch, vô cùng bá đạo khống chế chiến xa Thiên Cơ một đường ngang qua vực diện. Võ giả trong vực diện này cơ bản đều là võ giả Chư Vương. Cường giả Nhân Hoàng ít đến mức đáng thương, căn bản không đuổi kịp tốc độ chiến xa Thiên Cơ.

Khi chiến xa đi ngang qua chủ thành trong vực diện, đường phía trước rốt cuộc bị vô số võ giả ngăn chặn. Ít nhất có hơn mười vạn võ giả, tản ra thành một hình quạt. Chỉ có điều phần lớn bọn họ đều là võ giả Chư Vương. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.

- Người tới là người phương nào? Vì sao lại xông loạn trong vực diện Bắc Việt như vậy? Mau chóng thối lui, bằng không sẽ coi là kẻ địch bên ngoài. Vực diện Bắc Việt và Ma gia Ma Đế phủ là quan hệ đồng minh. Hi vọng mấy vị không nên có hành động sai lầm!

Quả nhiên, trên tư liệu nói không sai. Vực chủ nơi này chỉ là cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng. Hắn cũng không hạ lệnh công kích chỉ cảnh cáo Tiêu Lãng, đồng thời mang Ma gia ra, với ý đồ không cần nói cũng biết, hi vọng doạ Tiêu Lãng lui lại.

Chiến xa không dừng lại, tốc độ vẫn không giảm bay về phía trước. Ánh mắt Tiêu Lãng tập trung vào tên Vực chủ kia, truyền âm nói:

- Ta là Tiêu Lãng, mượn đường đi ngang qua vực diện các ngươi. Đừng không có chuyện gì lại tìm việc. Cút ngay!

Vực chủ này quả nhiên là người của Ma gia. Nghe thấy Tiêu Lãng truyền âm, đầu tiên hắn thoáng nhíu mày, sau đó lập tức sợ hãi quát lớn:

- Tất cả nhường đường. Cung tiễn đại nhân!

Ở Bắc Minh không có mấy người nhận ra Tiêu Lãng, nhưng ở Thiên Châu lại có chút tiếng tăm. Vực chủ này hiển nhiên đã nhận được tin tức từ gia tộc báo tới, nên vẫn hiểu rất rõ về Tiêu Lãng. Hắn lập tức lên tiếng yêu cầu đại quân tránh đường, đứng thẳng thành hai hàng, khom người hành lễ cung tiễn Tiêu Lãng rời khỏi.

Chiến xa Thiên Cơ gào thét đi qua, biến mất ở phía xa. Lúc này Vực chủ kia mới lau mồ hôi trên mặt, nghĩ lại mà sợ. Sau đó hắn lại quát lớn:

- Truyền tin cho các thành trì phía bắc, không được làm vị đại nhân này tức giận. Dọc đường tra xét hành trình bay của hắn, lập tức báo cáo!

Hơn mười vạn võ giả đều âm thầm kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía bắc, rất ngạc nhiên. Rốt cuộc là nhân vật lớn nào lại cực kỳ bá đạo ngông cuồng, dọa Vực chủ thành như vậy?

Vực chủ kia không để ý đến thái độ của mọi người, bay trở về một đại viện trong chủ thành, tiến vào một mật thất, nhìn mấy võ giả canh giữ mật trận truyền tin trong mật thất quát lên:

- Lập tức thông báo với đại nhân Ma Cao. Tiêu Lãng đã đến vực diện Bắc Việt, đang bay về hướng bắc!

Rất nhanh, mật trận truyền tin phát ra một hào quang trùng thiên, khiến nửa chủ thành đều sáng lên.

...

Chiến xa chí tôn một đường bay đi không chút e ngại. Rất nhanh chiến xa đã bay ra khỏi vực diện Bắc Việt nho nhỏ. Phía trước là một vùng biển rộng. Chỉ có điều bay chưa đầy nửa canh giờ lại nhìn thấy phía xa có một vực diện lớn siêu cấp.

Tiêu Lãng dừng chiến xa lại. Vực diện phía trước kia khá lớn. Dựa theo trên tin tức, trong vực diện kia có cường giả Thiên Đế. Tiêu Lãng không dám xông loạn. Hắn rất sợ sẽ khiến cho Thiên Đế kia hiểu lầm, đến lúc đó đại chiến thì phiền toái. Cho nên hắn quay đầu nhìn về tiểu thư Hòa Nhi nói:

- Vực diện Hòa Đường ở phía nào?

Vẻ mặt tiểu thư Hòa Nhi mờ mịt. Nhưng một hộ vệ lập tức phản ứng lại, chắp tay nói:

- Bẩm đại nhân, phía trước là vực diện Huyết Sát. Ngài có thể đi vòng qua phía đông. Đi theo hành trình trên không khoảng nửa ngày đường nữa là có thể chạy tới vực diện Hòa Đường!

- Hơn nửa ngày nữa?

Tiêu Lãng dừng một chút, đưa phật đưa tới tây thiên. Cũng chỉ còn nữa ngày nữa. Chiến xa bắt đầu chuyển hướng, bay về phía đông.

Vực diện Bắc Minh nói là rất lớn, kỳ thực lớn nhất cũng chỉ bằng một phủ vực trung đẳng của Thiên Châu. Vực diện Huyết Sát này chỉ lớn bằng một phần ba phủ vực. Chỉ hai canh giờ, chiến xa đã vòng qua vực diện này. Tiêu Lãng dựa theo sự chỉ dẫn của hộ vệ kia, một đường bay thẳng về phía đông bắc.

Trên đường đi, bọn họ lại gặp mấy vực diện nhỏ. Phàm là vực diện nhỏ, Tiêu Lãng đều một đường bay thẳng, hoàn toàn không để ý tới những võ giả trong vực diện phía dưới. Thật ra tốc độ chiến xa nhanh như vậy, những võ giả cấp thấp này không thể đuổi kịp.

Sau hơn nửa ngày nữa, thời điểm đang đêm, Tiêu Lãng rốt cuộc đã chạy tới vực diện Hòa Đường. Ánh mắt Tiêu Lãng quét qua, lại nhìn địa đồ và tư liệu một chút, hắn phát hiện vực diện Hòa Đường này xem ra cũng không tệ, là một trong mấy chục vực diện lớn siêu cấp tại Bắc Minh. Có người nói Vực chủ cũng là cường giả Thiên Đế.

Nhìn một thành lớn cách biển không xa, tiểu thư Hòa Nhi và bốn hộ vệ đều trở nên kích động. Trong đôi mắt của tiểu thư Hòa Nhi lại long lanh ánh nước. Nàng rất chân thành cúi người hành lễ, nói với Tiêu Lãng:

- Đại nhân... Đã đến quê hương của ta. Ngài có muốn vào nghỉ ngơi một chút không? Cũng tiện để Hòa Nhi tận tình làm tròn trách nhiệm của người chủ, thuận tiện báo đáp đại nhân một chút!

- Không, ta còn có việc phải đi tới cực bắc một chuyến. Nếu như chuyện thuận lợi, trên đường về đi ngang qua nơi này, đến lúc đó sẽ vào chơi sau!

Tiêu Lãng thản nhiên nói, trên mặt thoáng lộ ý cười. Tặng người hoa hồng, tay có lưu hương. Có đôi khi trợ giúp người, thật ra cũng là chuyện rất vui vẻ.

- Các ngươi đi trước thông báo. Ta nói với đại nhân vài câu sẽ đi sau!

Tiểu thư Hòa Nhi thấy Tiêu Lãng kiên quyết như vậy, cũng không khuyên nữa. Trái lại nàng ra lệnh cho mấy người hộ vệ. Những người kia ngẩn ra, sau đó không do dự, lập tức bay ra khỏi chiến xa, tiến về phía thành trì phía xa.

Tiêu Lãng cảm thấy khó hiểu, nhưng không nói lời nào, nhìn tiểu thư Hòa Nhi, chờ đợi nàng mở miệng.

Tiểu thư Hòa Nhi không mở miệng. Sau khi chờ mọi người rời đi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Lãng một chút. Trong mắt nàng lộ vẻ xấu hổ, toàn thân khẽ run lên. Tâm tình rõ ràng đang vô cùng xúc động, không tính đến bộ ngực thoáng nhấp nhô, tạo thành một phong cảnh mỹ lệ.

Tiêu Lãng có chút lúng túng. Sau khi chờ giây lát thấy nàng còn chưa mở miệng, hắn đang chuẩn bị hạ lệnh trục khách để tiếp tục chạy đi. Ai biết tiểu thư Hòa Nhi đột nhiên làm một hành động khiến Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm!

Nàng lại... chậm rãi lấy tấm lụa mỏng trên mặt ra, lộ ra một khuôn mặt rung động lòng người, một đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Trên khuôn mặt nàng tươi cười, thoáng đỏ ửng, cực kỳ mê người.

Tiêu Lãng trợn tròn mắt. Tuy rằng vị tiểu thư Hòa Nhi này không tính là tuyệt sắc, nhưng có khí tức của một tiểu thư ngọc bích. Đặc biệt là khí tức ôn nhu càng rung động lòng người. Cho dù đã quen nhìn mỹ nữ, hắn nhất thời cũng cảm thấy hoa mắt.

Vấn đề là, không phải vực diện Hòa Đường có phong tục nữ tử cho nam tử nhìn tướng mạo, không phải hắn không lấy chồng sao?

Tiêu Lãng hoàn toàn không biết phải làm sao. Nhìn một hồi, thật lâu hắn mới ép ra một câu nói:

- Tiểu thư Hòa Nhi, tiểu thư… tiểu thư làm như vậy là không đúng. Nào có... nào có đạo lý ép mua ép bán. Ta… ta cái gì cũng không thấy!

- Phì...

Tiểu thư Hòa Nhi nở nụ cười xinh đẹp, bách hoa thất sắc. Nàng nhanh chóng kéo tấm lụa mỏng lên che lại, sau đó ngượng ngùng nhìn Tiêu Lãng nói:

- Điều này tất nhiên không tính. Kỳ thực... Hòa Nhi cũng không biết vì sao lại muốn cho đại nhân xem dung nhan thật của mình. Hòa Nhi đã có vị hôn phu. Chỉ có điều... Hòa Nhi cảm giác nếu như không cho đại nhân nhìn qua một chút, sau này Hòa Nhi nhất định sẽ hối hận! Đại nhân, Hòa Nhi về nhà. Ngài bảo trọng!

Giai nhân đã đi xa, rất nhanh liền có hộ vệ từ trong thành bay ra đón. Trong đầu Tiêu Lãng vẫn còn chấn động trước lời nói của tiểu thư Hòa Nhi. Trong lòng hắn giống như vừa đánh đổ bình ngũ vị, không biết là tư vị gì.

Chỉ một lát sau hắn nở nụ cười khổ. Xem ra là mình tự đa tình. Người ta đã có vị hôn phu. Có lẽ chỉ sự rung động trong phút chốc của thiếu nữ mà thôi. Thu hồi tâm tư, hắn không suy nghĩ nhiều nữa. Hắn cũng không nhìn thành trì phía xa, hoàn toàn không lưu luyến, dứt khoát bay về hướng tây bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.