Yêu Giả Vi Vương

Chương 97: Q.3 - Chương 97: Tha hương gặp bạn cố tri




Một ngàn huyền thạch!

Những hải tặc này thật ác độc. Mở miệng ra lại đòi số lượng huyền thạch như vậy. Một viên huyền thạch có thể giá trị mười vạn huyễn thạch. một ngàn huyền thạch chính là lượng của cải lớn.

Trên thuyền lớn, cường giả hai sừng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cười lạnh nhìn đám võ giả trên không trung, giống như đang nhìn một đám ngu si.

Tiêu Lãng phát hiện khách trên thuyền lớn trong các gian phòng gần đó đều bị đánh thức. Tất cả từ trong phòng đi ra, sợ hãi nhìn bốn phía, cực kỳ lo lắng.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên. Tiếp theo một khí tức vô cùng cường đại từ trong một chiếc thuyền sắt phía trước truyền ra. Bạch quang lóe lên. Một bóng người đột ngột xuất hiện ở trong không trung. Đó là một lão già tóc bạc râu dài.

Ánh mắt lão già râu dài đang quét mắt nhìn bốn phía, lạnh lùng nói:

- Đội tàu Song Giác Huyết tộc ta, các ngươi cũng dám cướp sao? Lập tức cút ngay, bằng không giết không tha!

- Giết...

Một tên thủ lĩnh đứng trong đám hải tặc, hiển nhiên hoàn toàn không bị lời nói của lão già râu dài dọa. Hắn chợt quát một tiếng, bạch quang trên người chớp hiện, bắn ra một đao quang màu trắng dài mấy ngàn mét về phía lão già kia. Mấy vạn hải tặc cũng động thủ. Khí lưu màu trắng vờn quanh, đánh xuống các loại công kích về phía mười mấy chiếc thuyền sắt.

Các cột sáng, đao quang, ánh kiếm, quyền mang, chưởng ấn với kích thước lớn nhỏ không đều, uy lực không giống nhau, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, với uy lực không thể xem thường bao phủ lấy mười mấy chiếc thuyền sắt. Khung cảnh kia thật sự rung động lòng người, khiến Tiêu Lãng cũng cảm giác muốn nghẹt thở.

- Mẹ nó, gia chỉ đi nhờ thuyền, cũng gặp phải tai họa cá trong chậu sao!

Trong lòng Tiêu Lãng căng thẳng tới cực điểm. Tiểu Bạch nấp ở trong tay áo, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Tu Di Giới cũng sáng lên. Ngay thời điểm hắn chuẩn bị lấy chiến xa Thiên Cơ ra, dựa vào lực phòng ngự cường đại của chiến xa để tránh né những công kích đầy trời này, đột nhiên đã xảy ra một điều khác thường.

Vù!

Tất cả thuyền sắt chợt phát ra một vòng bảo hộ màu trắng gần như trong suốt, bao phủ lấy thuyền sắt. Tất cả những công kích này đều đập vào phía trên vòng bảo hộ, phát ra bạch quang chói mắt, cũng khiến vòng bảo hộ lay động một hồi, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ vỡ.

- Muốn chết!

Trên thuyền, Song Giác Huyết tộc vẫn không nhúc nhích. Thân thể lão già kia lóe lên, né tránh công kích của thủ lĩnh hải tặc, quát lớn. Âm thanh kia dường như có loại ma lực thần kỳ ma lực. Mấy vạn hải tặc thân thể đều chấn động, ngừng công kích. Trong mắt vô số người lại xuất hiện vẻ mờ mịt.

Trong mắt lão già râu dài đột ngột bắn ra hai đạo điện quang, trong nháy mắt bắn vào trong mắt của thủ lĩnh hải tặc kia. Sau đó... cũng không còn sau đó nữa!

Theo phỏng đoán của Tiêu Lãng, thủ lĩnh hải tặc ít nhất phải có thực lực Nhân Hoàng cảnh, thân thể đột ngột rơi xuống phía dưới, lại một chiêu bị thuấn sát, còn chết vô cùng quỷ dị, không một tiếng động.

- A ô, a ô!

Lão già râu dài phát ra một tiếng kêu quái dị. Bên ngoài thân thể hắn tản ra những gợn sóng vô hình nhanh chóng truyền ra ngoài bốn phương tám. Bất kỳ võ giả nào đụng phải gợn sóng kia, con mắt lập tức trắng dã rơi xuống phía dưới.

Chỉ trong nháy mắt, đã có mấy ngàn người bỏ mình, rơi xuống dưới biển, tạo thành những hoa nước.

- Cường giả linh hồn, trốn!

Một tên cường giả trong đám hải tặc nhất thời sợ đến mức biến sắc, hét to một tiếng, hóa thành tàn ảnh bay về phía xa.

Đám hải tặc còn lại giật mình tỉnh lại, giống như một đám hồ tôn kinh hoàng chạy trốn.

Nhìn đám hải tặc chạy trốn, nhìn lão già râu dài đứng trong không trung giống như một chiến thần vô địch, trong mắt Tiêu Lãng nóng rực, trái tim đập mạnh, không ngừng nuốt nước bọt.

Cái gì là cường giả!

Đây chính là cường giả. Một mình quét ngang mấy vạn người, một công kích khiến mấy ngàn võ giả Chư Vương cảnh bỏ mình. Hai đạo điện quang đã thuấn sát cường giả Nhân Hoàng cảnh.

Lồng ánh sáng trên thuyền sắt biến mất. Mười mấy Song Giác Huyết tộc bay xuống biển bắt đầu vớt chiến lợi phẩm. Vô số Tu Di Giới bị tập hợp lại. Tiêu Lãng nhìn thấy mê tít mắt. Nhiều Tu Di Giới như vậy gộp lại, khẳng định là một khoản của cải lớn. Hắn suy nghĩ nếu như một ngày nào đó thực lực của mình trở nên cường đại, cũng tìm kiếm hải tặc giết chết, cướp đoạt của cải đổi lấy huyền thạch?

Đại chiến đến nhanh, kết thúc cũng nhanh. Lão già râu dài biến mất ở phía trước thuyền sắt. Thuyền sắt tiếp tục chạy về phía trước. Tiêu Lãng và một vài hành khách còn đứng trên bong thuyền không ngừng sửng sốt.

Sau nửa tháng, thuyền sắt dừng lại ở bên ngoài một hòn đảo cực lớn. Tiêu Lãng ở trong phòng lén lút quét mắt về phia trên cửa thành, xác định đảo này là hòn đảo có tiếng của biển Thần Hồn, Hắc Ưng đảo.

Dựa theo bản đồ, Hắc Ưng đảo này thuộc về biển Thần Hồn. Giờ phút này Tiêu Lãng đã băng qua gần nửa biển Thần Hồn. Theo tốc độ di chuyển của thuyền sắt. đại khái còn khoảng ba, bốn tháng nữa, có thể đến Thiên Châu.

Có thị nữ tới thông báo, thuyền lớn sẽ dừng lại ở đây mười ngày. Khách trên thuyền có thể lên hòn đảo đi dạo tùy ý, chỉ có điều trong vòng mười ngày nhất định phải trở lại thuyền sắt.

Tiêu Lãng cũng không muốn vào thành loanh quanh, an tâm làm tổ ở trong thuyền sắt tu luyện. Hơn ba tháng này, Tiêu Lãng không ngừng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, thân thể lại được cường hóa rất nhiều. Chỉ có điều tiến độ không nhanh, so với dùng huyền thạch tu luyện quả thật chậm hơn rất nhiều.

Lúc nửa đêm, Tiêu Lãng mang theo Tiểu Bạch lên boong thuyền hóng mát. Tiêu Lãng nhìn về phía hải đảo cực lớn trước mặt, nhìn biển rộng phía xa. Hắn nhớ tới đám người Tiêu Thanh Y Liễu Nhã trên Long Nghịch đảo. Cũng không biết cả đời này mình còn có thể trở lại gặp mọi người hay không.

Hải vực phía xa có mấy chiếc thuyền nhỏ chạy đến, cắt đứt tâm tư của Tiêu Lãng. Chờ tới khi những chiếc thuyền sắt này sắp tới gần, hắn vội vàng đi vào phòng, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Mấy chiếc thuyền sắt nhỏ rất nhanh liền cặp bờ. Trên thuyền, mấy tên cường giả bay ra. Sau đó trên thuyền lại chậm rãi có mấy trăm võ giả bị xích bằng dây sắt đi xuống. Mấy tên cường giả trong tay cầm roi, thỉnh thoảng quật lên những võ giả bị xích liền với nhau, phát ra một tiếng mắng chửi đầy tức giận.

Tiêu Lãng có chút ngạc nhiên từ trong phòng lén lút chạy ra ngoài nhìn. Lông mày hắn lập tức nhíu lại. Ở đây còn có buôn bán nô lệ sao? Những nô lệ này bắt được ở đâu vậy? Xem ra chủng tộc không giống nhau. Chỉ có điều phần lớn là đều là nữ tử xinh đẹp và nam tử cường tráng.

Tiêu Lãng rất nghi hoặc. Buôn bán nữ nô lệ thật ra rất dễ giải thích. Nhưng bắt nam tử tới làm gì?

Những nô lệ này xem ra đều rất thảm. Nữ tử nhiều, mỗi nam tử đều da tróc thịt bong, tóc tai bù xù. Ngoại trừ chân bị xích sắt đặc biệt trói chặt, ánh mắt dại ra, hiển nhiên nhận đủ dằn vặt, chịu nhiều đau khổ.

Tiêu Lãng nhìn mấy lần chuẩn bị rời đi, hắn không có tâm tư để ý chuyện người khác, cũng không có năng lực như thế. Mấy tên cường giả kia đều là thực lực cường giả Chư Vương cảnh.

- Chít chít!

Ngay khi Tiêu Lãng xoay người, Tiểu Bạch đang ẩn ở trong tay áo Tiêu Lãng lại kêu lên. Tiêu Lãng nhìn Tiểu Bạch một chút, lại theo ánh mắt của nó nhìn tới. Thân thể Tiêu Lãng nhất thời run lên.

Vừa nãy tùy tiện nhìn lướt qua đám nô lệ phía dưới mỗi người đều quần áo lam lũ nên hắn không chú ý lắm. Giờ phút này hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc!

Dường như rất giống... Thanh Minh?

Thanh Minh làm sao lại xuất hiện ở biển Thần Hồn? Còn bị bắt, biến thành nô lệ?

Tiêu Lãng có chút không dám tin tưởng. Nhưng nhìn bóng lưng kia quả thật rất giống. Tiểu Bạch đã từng ở lại trong Ẩn Tông một thời gian, trực giác của nó sẽ không sai.

Tiêu Lãng dừng một chút, lập tức bay vọt xuống dưới thuyền, chậm rãi đi về phía mấy trăm người dưới thành.

Khi mấy trăm người kia bị tiếng bước chân của Tiêu Lãng làm cho giật mình xoay người lại, Tiêu Lãng và thân ảnh kia mắt nhìn nhau một chút. Trong một khắc, linh hồn hai người đều run lên.

Quả nhiên là Thanh Minh!

Tuy rằng Thanh Minh không có mặc chiến giáp của hắn, tuy rằng Tiêu Lãng chưa từng thấy mặt Thanh Minh, nhưng đôi mắt kia, Tiêu Lãng lại thấy hết sức quen thuộc, tuyệt đối không sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.