Tiêu Bất Tử cười một lúc sau mới đi vào vấn đề chính:
- Năm vị
học sĩ liên danh thượng thư, cầu hoàng đế ban cho ngươi chức vị học sĩ,
đặc biệt chiêu nhập Học Sĩ các. Lãng nhi thấy sao?
Tiêu Lãng lắc đầu nguầy nguậy, liên tục xoay tay nói:
- Không đi không đi! Gia gia, ta chỉ tùy tiện chơi, ta thích tu võ hơn, sau này sẽ không làm thơ gì nữa, ta tập trung tu võ!
Tiêu Bất Tử cười hiền lành nói:
- Ngươi xác định? Gia gia sẽ không ép ngươi. Ngươi muốn đi con đường gì do chính mình quyết định, gia gia đều ủng hộ ngươi!
Tiêu Lãng cực kỳ chắc chắn kiên quyết nói:
- Xác định xác định!
Tiêu Bất Tử cười, phất tay nói:
- Đi đi, chuyện còn lại hãy để gia gia làm giúp, ngươi an tâm tu luyện.
Ngươi cứ ở trong Thanh Y các, đừng đi Diễn Võ đường, chuẩn bị thức tỉnh
thần hồn.
Tiêu Lãng lập tức bỏ chạy trối chết, quẹo đến đông viện Thanh Long các. Tiêu Thanh Long cười tủm tỉm mời Tiêu Lãng đi vào, cũng vì chuyện thơ thẫn.
Làm Tiêu Lãng rất bất ngờ là Tiêu Thanh
Long, hai trưởng lão của gia tộc thế nhưng nhiệt tình khuyên bảo Tiêu
Lãng đi Học Sĩ các. Sau khi Tiêu Lãng từ chối, họ đem Tiêu gia ra đè ép
hắn, nói là Tiêu gia ra vô số đại tướng quân vương, vài vị quốc sư nhưng chưa từng có đại học sĩ, rồi còn nói học văn vẫn có thể học võ song
song, vân vân và vân vân.
Tiêu Lãng cực kỳ kiên quyết từ chối,
lôi Tiêu Bất Tử ra làm lá chắn, không có đường thương lượng. Tiêu Thanh
Long, hai vị trưởng lão thở dài thở ngắn. Hai vị trưởng lão đều là quan
văn trong đế đô, bản thân thực lực không cao, một lòng theo văn. Còn
Tiêu Thanh Long nghĩ gì thì chỉ có gã mới biết.
Tiêu Lãng mau
chóng rời khỏi đông viện đi Thanh Y các, không nhìn rất nhiều trưởng lão làm vẻ mặt kinh ngạc, phức tạp. Tiêu Lãng quyết định trước khi Thần Hồn tiết đến sẽ luôn ở trong Thanh Y các, một bước không rời.
Ngày hôm sau, sự việc truyền khắp đế đô.
Tiêu gia chấn động, không ai liên tưởng Tiêu Lãng, một thiếu gia nhà quê,
thô lỗ, hoang dã và tài tử ngàn năm khó gặp là cùng một người. Giống như một kẻ mới hôm qua còn giết heo bán thịt, hôm nay lại đi thư viện dạy
học vậy. Chuyện này rất không hợp lý, rất không hài hòa, làm người ta
cảm giác kỳ kỳ.
Nhưng dù người Tiêu gia có nghĩ sao thì danh
tiếng của Tiêu Lãng vang vọng khắp đế đô, lần này ảnh hưởng lớn hơn cả
hắn đánh bại Tả Minh trong yến hội hoàng cung. Chiến Vương triều không
thiếu thiên tài tu luyện, đâu đâu cũng là nhất mịnh kinh nhân. Nhưng
không có thiếu niên mười bảy tuổi nào khiến năm đại học sĩ đồng thời
liên danh thượng thư,quan trọng nhất là năm người thỉnh cầu hoàng đế bệ
hạ ban cho Tiêu Lãng địa vị học sĩ, nhập Học Sĩ các.
Học Sĩ các chính là đứng đầu trăm quan, thủ lĩnh quan văn. Nếu
chuyện này thành công thì Tiêu Lãng mới mười bảy tuổi đã tương đương
đăng đường bái vua.
Nhưng mà...
Khiến người toàn đế đô
kinh ngạc là Tiêu gia nhanh chóng đáp lời, từ nay Tiêu Lãng không làm
thơ nữa, từ chối nhập Học Sĩ các, muốn một lòng tu võ.
Năm Học Sĩ các thở dài, năm chiếc xe ngựa xa hoa cùng rời khỏi Học Sĩ các lao
hướng đại viện của Tiêu gia. Tiêu Bất Tử dẫn theo trưởng lão của Tiêu
gia đích thân chờ ngoài cửa đón tiếp. Khuôn mặt già nua của Tiêu Bất Tử
cười như hoa nở, nói chuyện rất nhiệt tình với năm lão học sĩ.
Trong Trưởng Lão các, Tiêu Bất Tử và năm học sĩ vui vẻ trò chuyện nhưng không nhắc đến Tiêu Lãng. Năm vị học sĩ mới đề cập tới Tiêu Lãng là Tiêu Bất
Tử lập tức dời đề tài. Cuối cùng một lão học sĩ sốt ruột trực tiếp nói
thẳng, phân tích quan hệ lợi và hại, nói ba hoa chích chòe, một đám
trưởng lão rất là động tâm.
Tiêu Bất Tử bất động như sơn, uyển
chuyển biểu thị đây chỉ là Tiêu Lãng tùy ý làm thơ, văn học không là sở
trường của hắn, chỉ là sở thích, không có lòng muốn phát trinể trên con
đường này, vân vân.
Tiêu Bất Tử hời hợt nói mấy câu làm năm lão
học sĩ rất xấu hổ. Tùy tiện làm thơ mà đã kinh thế hãi tục như vậy, nếu
Tiêu Lãng nghiêm túc nghiên cứu thì còn ra sao nữa? Bồi dưỡng vài năm sẽ đến trình độ Tống đại gia, là văn sĩ duy nhất trên Thần Hồn đại lục
được mọi người công nhận.
Thế là mấy lão học sĩ càng thêm nhiệt
tình khuyên nhủ, muốn gặp mặt thiếu niên thiên tài này để được khuyên.
Tiêu Bất Tử làm sao cho bọn họ cơ hội? Tiêu Bất Tử giả bộ phái người đi
mời, một lúc sau nghe bảo hôm qua Tiêu Lãng uống rượu nhiều đã nhiễm
phong hàn, không tiện gặp khách.
Năm đại học sĩ trợn mắt há hốc
mồm , không phải thực lực của Tiêu Lãng đã đạt đến Chiến Tướng cảnh rồi
sao? Thân thể cường như con bò, dù là ngâm trong nước lạnh nguyên một
ngày vào mùa đông còn không bị cảm nữa là, mới uống vài ly rượu đã thân
thể khó chịu, lừa ai?
Năm lão học sĩ dây dưa trong đại viện của
Tiêu gia tới buổi trưa, Tiêu Bất Tử bất động như núi, cuối cùng bất đắc
dĩ rời đi. Một lão học sĩ rời khỏi đại viện của Tiêu gia, đấm ngực giậm
chân ngửa đầu thở dài, nói là Chiến Vương triều thiếu một kỳ tài có cơ
hội sóng vai với tống đại gia của Võ Vương triều.
Tin tức truyền
về đế đô, vô số người thở dài. Có nhiều người ngộ ra, học văn không thể
xem như cơm ăn, đó chỉ là hư danh, nghe thì hoa lệ thất ra ở trong lòng
nhiều võ giả không là cái gì.
Tư chất của Tiêu Lãng vốn tuyệt
đỉnh trong Chiến Vương triều, cộng với năng lực chiến đấu khủng bố, chỉ
cần hắn thức tỉnh thần hồn cao giai thi sau này chắc chắn sẽ là siêu cấp cường giả. Tiêu Bất Tử bị giam trong Long Hổ sơn hai mươi năm không
chết, mạng quá cứng, nếu lại sống thêm hai, ba mươi năm thì gia chủ đời
tiếp theo chắc chắn là của Tiêu Lãng.
Gia chủ của Tiêu gia tập
tước đại tướng quân vương, mặt ngoài nhìn như ngang hàng với năm vị học
sĩ nhưng có quyền lực, sức ảnh hưởng cách biệt tựa trời và đất. Một
người cầm bút chỉ có thể đấu võ mồm, một người trong tay có binh có
quyền có thế.
Một khi có chuyện gì, thường thì Tiêu gia chỉ giết
không lo chôn, xử nó rồi tính. Ví dụ như chuyện Hỏa Phương thành, năm vị đại học sĩ đau mắng trong đại điện, Tiêu gia chẳng thèm liếc mắt cái
nào. Hoàng thất yếu đuối cơ bản không quản lý cái gì, chẳng phải là cuối cùng việc này bỏ mặc sao?
Vào Học Sĩ các, không nói sau này Tiêu Lãng có cơ hội làm gia chủ, tộc trưởng của Tiêu gia không, ít nhất thời gian tu luyện của hắn sẽ bị rút ngắn, cơ hội trở thành cường giả tuyệt
thế cũng bớt đi. Có cơ hội làm gia chủ của Tiêu gia thì chỉ có đồ ngốc
mới đi làm học sĩ gì đó.
Cùng nổi tiếng với Tiêu Lãng còn có một vị cô nương, chính là Đông Phương Hồng Đậu.
Bài thơ 'Ngoại thích truyền, 'Tương tư' truyền khắp đế đô, giai nhân được
Tiêu đại tử cho rằng khuynh quốc khuynh thành chớp mắt nổi khắp Chiến
Vương triều, lan truyền nguyên Thần Hồn đại lục. Đông Phương Hồng Đậu
một hơi trở thành đệ nhất mỹ nữ của Chiến Vương triều, có xu hướng là đệ nhất mỹ nữ đại lục.
Rất nhiều người tò mò, khát khao, nữ nhân có thể khuynh quốc lại khuynh thành rốt cuộc đẹp đến mức nào? Không lẽ như tiên nữ giáng trần?
Tuy trong 'Ngoại thích truyền' nói phương
bắc có giai nhân, trong 'Tương tư' lại bảo hồng đậu sinh nam quốc, trước sau xung đột rất là mâu thuẫn, nhưng không ai thèm để ý. Tư tưởng của
đệ nhất tài tử từ xưa đến nay thì làm sao người bình thường hiểu được?
Cũng có người nghĩ đến đế đô nằm ở phương bắc trong Chiến Vương triều, Đông
Phương gia lại ở hướng nam đế đô, miễn cưỡng giải thích thông. Dù sao
Tiêu Lãng làm thơ chắc chắn là cho Đông Phương Hồng Đậu, đã nói thẳng là Hồng đậu sinh nam quốc' rồi, không nói Đông Phương Hồng Đậu thì còn ai? Tiêu Lãng đâu có nói 'Tử Sam' sinh nam quốc?
Hơn nữa có tin đồn
đêm hôm qua Tiêu Lãng không muốn làm thơ nhưng bị Đông Phương Hồng Đậu
bắt ép, mới đầu mọi người cho rằng hắn là võ phu thô lỗ, không ngờ lại
thâm tàng bất lộ.
Đây mới đúng là 'Xong việc phất áo bỏ đi, thâm tàng thân cùng danh', cảnh giới tài tử đệ nhất thiên cổ đúng khác biệt.
Một vài tiểu thư ghen tỵ muốn chết, một số tiểu thư thầm tư xuân, một ít
tiểu thư trăm phương nghìn kế hỏi thăm chuyện của Tiêu Lãng. Còn có số
ít tiểu thư ngày ngày dựa vào cửa sổ, không ngừng ngâm mấy tuyệt cú
thiên cổ, thỉnh thoảng cười khẽ, thỉnh thoảng rơi lệ, như là nhập ma.