Tiêu Lãng giật nảy mình sau đó mừng như điên, kích động hỏi:
- Tiểu Đao thức tỉnh thần hồn? ít nhất cỡ thượng phẩm thiên giai? Ta đã
biết mà... Ta biết ngay Tiểu Đao không phải phế vật. Chủng tộc biến thái như Tiểu Đao làm sao không thể thức tỉnh thần hồn được?
- Suỵt!
Thanh Minh vội ra dấu. Tiêu Lãng kịp phản ứng lại, nhỏ giọng nhưng mặt
mày khó nén kích động. Tiêu Lãng nhặt Tiểu Đao trở về, tuy gã là chủng
tộc kỳ dị nhưng hắn xem gã như đệ đệ. Tiểu Đao có thể thức tỉnh thần hồn cường đại, Tiêu Lãng thật sự vui mừng cho gã.
Thiên Tầm cũng rất hưng phấn. Tiểu Đao là đệ đệ của Tiêu Lãng, tương
đương một nửa chủ tử của Thiên Tầm. Chủ tử phát đạt thì Thiên Tầm cũng
lên cấp theo.
Tiêu Lãng kích động hưng phấn giây lát, lại nghi hoặc hỏi:
- Thần hồn thuẫn là thần hồn gì? Còn có loại thần hồn này sao? Có phải
thần hồn của Tiểu Đao bị phong ấn không? Nếu không thì tại sao không
thức tỉnh ở Thần Hồn các? Bây giờ mới thức tỉnh! Tiểu Đao có thức tỉnh
ký ức chưa?
Thanh Minh trầm ngâm giây lát, nói:
- Thần hồn thuẫn là loại phòng ngự, rất hiếm thấy nhưng độ phòng ngự thì siêu mạnh. Ngươi không biết trong cuộc chiến giữa cường giả, Huyền khí
chiến giáp hoàn toàn vô dụng. Võ giả có lực công kích cường địa mặc kệ
Huyền khí chiến giáp của ngươi có mạnh tới đâu, trực tiếp một chiêu phá
giáp là xong. Cho nên thần hồn loại phòng ngự rất siêu. Phải rồi, Nghịch Thủy Lưu chính là thần hồn loại phòng ngự, trừ gia gia của ngươi ra, Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch không phải là đối thủ của lão!
Thanh Minh ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
- Còn về thần hồn của thiếu tông chủ Tiểu Đao có phải bị phong ấn hay
không thì chỉ sư phụ mới biết. Ẩn tông truyền tin chỉ nói là thiếu tông
chủ đột phá Chiến Suất cảnh, đột nhiên thức tỉnh thần hồn, về ký ức thì
chắc chưa nhớ lại, trong tin tức không nói đến.
- Thiếu tông chủ? Cái gì thiếu tông chủ? Thiếu tông chủ của Ẩn tông sao?
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mờ mịt liếc nhau, được Thanh Minh khẳng
định thì thầm giật mình. Tiểu Đao vừa thức tỉnh thần hồn đã trở thành
thiếu tông chủ của Ẩn tông? Xem ra thần hồn của Tiểu Đao siêu mạnh.
Tiêu Lãng chợt nhớ đến một điều, trong mắt đầy kinh dị nói:
- Không đúng! Thanh Minh đại nhân, lúc ta đi khỏi Ẩn tông thì Tiểu Đao
mới là sơ giai Chiến Tướng cảnh đúng không? Mới có vài tháng sao đã trở
thành Chiến Suất cảnh rồi?
- Ha ha ha ha ha ha!
Thanh Minh mỉm cười nói:
- Võ giả tu luyện trước khi đến Chiến Tôn cảnh là giai đọn tốtn hất, chỉ cần có cực phẩm đan dược khiến thân thể biến cực kỳ cường đại, sau đó
không ngừng tu luyện Huyền khí, cảnh giới sẽ tăng vù vù. Trong Chiến Sư
cảnh, sức chiến đấu của sư phụ ta tuy xếp hạng ba nhưng nói đến đạo
luyện đan thì trên đại lục không người sánh được!
Tiêu Lãng chợt nhớ đến Hỏa Vân đan, bởi vì nó mà thân thể của hắn biến
mạnh mẽ, tốc độ tu luyện tăng cao. Xem ra Dược Vương Cẩu Họa mặt dày mày dạn ở lì trong Ẩn tông không quay về là vì thuật luyện đan của tông chủ Ẩn tông rất lợi hại. Chắc mỗi ngày Tiểu Đao xem đan dược thánh cấp như
cơm bữa.
Không đúng!
Tiêu Lãng lại lần nữa cảm giác có vấn đề. Ẩn tông không nhận Tiêu Lãng
mà thu Tiểu Đao làm đệ tử, khi đó gã là phế vật thức tỉnh thất bại. Giờ
phút này, Tiểu Đao vừa thức tỉnh thần hồn liền được lập làm thiếu tông
chủ, điều này không phù hợp lẽ thường. Thanh Minh, Hắc Minh ở lứa tuổi
như vậy đã đến Chiến Hoàng cảnh, tại sao không lập bọn họ?
Có quái!
Đầu óc Tiêu Lãng xoay chuyển nhanh, mơ hồ có đáp án, giải thích duy nhất chính là chủng tộc của Tiểu Đao rất mạnh. Ẩn Đế biết điều này! Nhưng
Tiêu Lãng nghĩ đến dù có hỏi Thanh Minh thì gã sẽ không nói, dù sao là
chuyện tốt với Tiểu Đao, thế là hắn không hỏi thêm.
Tiêu Lãng hỏi chuyện thứ hai, Quân Thần Độc Cô Hành biết thân phận của
hắn sẽ bị lộ? Không lẽ Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp Trinh sát đi theo
Tiêu Lãng? Nếu đã biết tình huống của Tiêu Lãng thì Quân Thần Độc Cô
Hành có diệu kế gì?
Khi Tiêu Lãng hỏi ra, Thanh Minh chỉ để lại một câu rồi bay đi như ma.
- Nửa canh giờ sau đi ra quân doanh, đừng để ai phát hiện, ta biết ngươi có cách.
Nghe câu này, Tiêu Lãng hoàn toàn khẳng định Quân Thần Độc Cô Hành đã
biết về thần hồn của hắn, dù không biết hết thì cũng hiểu đại khái. Quả
nhiên có Trinh sát đi theo Tiêu Lãng vào Mê Huyễn sâm lâm, là Trinh sát
đỉnh cấp. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không phát hiện được Trinh sát
này.
Đương nhiên Tiêu Lãng có cách lẻn ra quân doanh. Mặc dù cửa quân doanh
có mấy ngàn binh sĩ tinh nhuệ thủ hộ, bên ngoài quân doanh có vô số
Trinh sát.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng dặn dò Thiên Tầm vài câu, âm thầm phóng thần hồn ra, để thảo đằng màu tím xuyên thấu mặt đất, khống chế thần hồn
thực thể hóa, đào ra một đường hầm đen nhanh. Tiêu Lãng khống chế thần
hồn quấn người mình chui tọt xuống đất.
Đây là tuyệt chiêu chạy trốn mấy hôm trước Tiêu Lãng nghĩ ra, là tuyệt
chiêu giữ mạng giúp hắn đặt quyết tâm lần này làm một vố lớn. Bây giờ
lần đầu tiên sử dụng, thân thể bị thảo đằng quấn lấy kéo xuống đất, Tiêu Lãng cảm thấy rất sợ. Bởi vì Tiêu Lãng không có Huyền khí chiến giáp,
nếu khống chế cóc trục trặc gì, đường hầm sụp đổ thì hắn sẽ bị chôn
sống.
Hơn nữa Tiêu Lãng sợ kinh động cường giả trong quân doanh, không dám
cách mặt đất quá gần. Thượng tướng quân Kinh Lệ chính là cường giả đỉnh
Chiến Hoàng cảnh.
Cho nên một đầu thảo đằng kéo dài dưới đất, đầu kia quấn Tiêu Lãng chui sâu vào lòng đất.
Càng đi xuống Tiêu Lãng càng cảm giác tim đập nhanh, làn da bị cát đá
cắt trầy là chuyện nhỏ. Càng đi xuống Tiêu Lãng càng cảm giác lớn vòng
quanh người, trước mắt tối đen, không biết tình huống làm người ta sợ
hãi.
Thảo đằng thần hồn màu tím kéo Tiêu Lãng xuống dưới đất trăm thước, Tiêu Lãng khống chế thảo đằng chuyển hướng chạy hướng tây.
Tiêu Lãng tính toán khoảng cách, khống chế thảo đằng thần hồn màu tím
kéo mình đi xa vạn thước. May mà thân thể Tiêu Lãng bị một đầu thảo đằng thần hồn màu tím quấn, đằng trước có thảo đằng chống đường hầm, không
sụp đổ. Nhưng cảm giác đất đá sau lưng đổ sụp làm tim Tiêu Lãng đập
nhanh, có cảm giác nghẹt thở.
Sua ba vạn thước, Tiêu Lãng phỏng đoán sắp đến nơi, khống chế thảo đằng
thần hồn màu tím chui lên trên. Tiêu Lãng cảm giác thảo đằng thần hồn
màu tím chui ra bên ngoài, hắn lại khống chế thảo đằng từ bên cạnh chui
vào lòng đất.
Đợi tầm mắt lại sáng lên, Tiêu Lãng trông thấy một vầng trăng sáng, hô
hấp không khí mới mẻ, vẻ mặt hưng phấn sống sót sau tai nạn.
Thanh Minh như ma quỷ bay ra, mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng biến mất trong người Tiêu Lãng.
- Thiếu sử đoán quả nhiên không sai, thảo đằng của ngươi biến dị.
Tiêu Lãng mờ mịt nháy mắt, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đúng là biến dị!
Thanh Minh nói thần hồn của Tiêu Lãng biến dị mà không phải tiến hóa?
Tiêu Lãng sẽ không ngu ngốc thừa nhận. Tuy có thể tin tưởng Ẩn tông
nhưng chuyện này ít người biết thì tăng độ an toàn. Biến dị và liên tục
tiến hóa cách biệt rất lớn.
Mắt Thanh Minh tràn ngập tò mò hỏi:
- Thần hồn của ngươi biến dị có gì khác với trước không? Biến dị như thế nào? Uy lực cắn nuốt có tăng lên không?
Tiêu Lãng do dự, không biết nên trả lời như thế nào.
Thanh Minh cười nói:
- Thôi, ngươi không muốn nói thì ta cũng không miễn cưỡng, đi đi!
Tiêu Lãng đang không biết nên giải thích như thế nào, cười gượng, mặc cho Thanh Minh dẫn theo bay nhanh đi.
Trước kia Tiêu Lãng có thấy tốc độ của Thanh Minh, bây giờ gã tăng tốc
hết cỡ làm hắn kinh khủng. Tiêu Lãng cảm giác phong cảnh trước mắt không ngừng thụt lùi, bên tai có gió rít gào, gió lớn đến nỗi hắn không mở
mắt ra được.
Chỉ vài giây sau Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng đã đến gần Thanh Y
thành. Thanh Minh không vào trong Thanh Y thành mà chạy hướng nam. Tiêu
Lãng lấy làm lạ, Thanh Minh muốn dẫn hắn đi đâu?
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng rốt cuộc biết mình đi đâu. Nơi cuối cùng
Thanh Minh đứng lại là một tòa truyền tống trận đưa đi Ẩn tông.