Yêu Giả Vi Vương

Chương 113: Q.5 - Chương 113: Thần phủ dưới đáy biển




Rinh quang trong mắt Thanh Mộc Ngọc sáng rực. Hắn lập tức nói:

- Ngươi nói tường tận về tình hình của thần phủ dưới đáy biển kia xem sao? Tiêu Lãng! Điều này rất quan trọng. Nếu như xác định nơi đó là nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế, ta có thể dẫn ngươi cùng đi. Tất cả bảo vật bên trong đều thuộc về ngươi!

Tiêu Lãng nhớ lại, nói ra tất cả mọi chuyện mình thấy được tại thần phủ dưới đáy biển. Thanh Mộc Ngọc càng nghe mắt càng sáng lên. Khi nghe tới đoạn con hải thú bạch tuộc kia cũng không đẩy được cửa chính điện, thân thể hắn kích động đến mức có chút run rẩy lên.

Vèo!

Nghe xong lời Tiêu Lãng nói, thân thể Thanh Mộc Ngọc đột nhiên biến mất. Chỉ một lát sau hắn lại đi ra, rất hưng phấn nói:

- Đi, Tiêu Lãng! Lập tức dẫn ta đi tới thần phủ dưới đáy biển kia!

- Đi luôn bây giờ sao?

Tiêu Lãng mở trừng trừng hai mắt. Đám người Tiêu Thanh Y, Mộc Sơn Quỷ vẫn ở đây. Hơn nữa chuyện của Hòa Miêu hắn còn không xử lý xong. Từ đây đi biển Thần Hồn đường xá xa xôi, không phải mười ngày nửa tháng là có thể đi về được.

Thanh Mộc Ngọc trầm giọng nói:

- Ừm, ngươi nói chuyện một chút với đám người cô cô ngươi một chút đi. Các nàng có thể ở lại đây, cũng có thể theo Mộc Sơn Quỷ trở lại. Có ta ở đây ngươi yên tâm, rất nhanh sẽ có thể trở về!

- Được rồi!

Tiêu Lãng và Thanh Mộc Ngọc đi về phía Thiên điện. Chờ sau khi tùy tiện giải thích với mọi người một chút, mọi người thật ra cũng không nói gì. Dù sao hắn đi làm việc cùng Thanh Mộc Ngọc là chuyện vinh quang. Thiên Đế bình thường cho dù Mộc Sơn Quỷ cũng không có tư cách này. Hơn nữa hắn đi cùng Thanh Mộc Ngọc ngược lại vô cùng an toàn.

Chỉ có điều Tiêu Lãng nói cùng Hồng Đậu và Liễu Nhã đi ngắm cảnh, nhưng lại một đường không nhìn thấy người. Điều này khiến mấy người Hồng Đậu có chút buồn bực.

Mọi người bàn bạc một chút, liền quyết định trở lại Thiên Châu. Tiêu Lãng không ở trong Mê Thần Cung, các nàng cũng mất mặt. Thần Khải phủ còn trăm việc ngổn ngang cần làm. Mộc Sơn Quỷ cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết.

Tiêu Lãng không yên lòng, bảo tất cả mọi người theo Mộc Sơn Quỷ đi Thần Khải phủ trước, chờ hắn trở lại mới đi tiếp một chuyến.

Trước đây Vân Tử Sam đã từng bắt cóc con tin. Rất rõ ràng nàng có thể bắt Tiêu Thanh Y và đám người Hồng Đậu uy hiếp hắn. Đã ăn thiệt thòi một lần, Tiêu Lãng cũng không muốn ngu ngốc để chuyện đó lặp lại lần nữa.

Về phần Hòa Miêu, hiện tại Tiêu Lãng cũng không biết phải làm sao. Hắn chỉ có thể chờ sau khi từ thần phủ trở về lại nói tiếp.

Sau khi căn dặn xong xuôi, Thanh Mộc Ngọc lập tức dẫn theo Tiêu Lãng đi ra khỏi Thiên điện. Vừa đi ra bên ngoài, Thanh Mộc Ngọc đưa một tay nắm lấy Tiêu Lãng, sau đó... biến mất ngay tại chỗ!

- Chuyện này... đại nhân Thanh Mộc, đây là thần thông gì vậy?

Tiêu Lãng cảm giác trước mắt tối sầm lại, sau đó trong nháy mắt liền xuất hiện ở phía trên bầu trời một vực diện Bắc Minh. Phía dưới còn là một thành trì. Nhưng vô cùng quỷ dị chính là người phía dưới căn bản không tra xét tới hai người ở trong không trung.

- Ha ha, cái này gọi là thuấn di. Nguyên lý gần giống với bay vượt qua hư không, chỉ có điều cao cấp hơn một chút. Cái này cần linh hồn đạt được cảnh giới rất cao mới có thể tu luyện được!

Thanh Mộc Ngọc giải thích một chút, lại dẫn theo Tiêu Lãng thuấn di rời đi. Tốc độ thuấn di và khoảng cách của hắn đều vô cùng khủng bố. Chỉ trong khoảng nửa canh giờ, hai người đã đi tới trong trong biển Băng Tuyết...

Trước mắt Tiêu Lãng lúc tối lúc sáng. Cảnh tượng trước mắt không ngừng chuyển đổi. Trong lòng hắn lại dâng lên đơt sóng lớn. Tốc độ thuấn di này quá nhanh? Với tốc độ như vậy ai có thể đuổi kịp Thanh Mộc Ngọc?

Nếu như Thanh Mộc Ngọc giao chiến với người ta, sợ là người khác chết như thế nào cũng không biết. Thần thông như thế quả thực không thể tưởng tượng nổi. Ở trong lòng Tiêu Lãng Thần thông này đã đạt được mức độ thần kỹ. Trước kia hắn còn tưởng rằng Thanh Mộc Ngọc đột nhiên biến mất là do tốc độ quá nhanh, nhưng không nghĩ tới căn bản không phải là như vậy...

- Vậy thần phủ dưới đáy biển ở đâu?

Thanh Mộc Ngọc dừng lại, nhìn Tiêu Lãng dò hỏi. Tiêu Lãng chỉ về phía đông nói:

- Biển Thần Hồn!

Thanh Mộc Ngọc lại quan tâm nói:

- Có cần nghỉ ngơi một chút hay không. Linh hồn ngươi không tính là cường đại. Liên tục thuấn di như vậy sẽ làm ngươi cảm giác tinh thần mệt mỏi!

Tiêu Lãng đây chỉ tinh thần mệt mỏi, quả thực là hoa mắt váng đầu. Chỉ có điều hắn vẫn lắc đầu nói:

- Lại thuấn di thêm một đoạn nữa đi. Ta còn có thể chịu đựng được!

Một đường thuấn di, Tiêu Lãng không ngừng chấn động. Khi hắn cảm giác tinh thần cực kỳ mệt mỏi, Thanh Mộc Ngọc ngừng lại, bọn họ đã tới Ngọc Tiên Phủ ở Thiên Châu. Đây là một phủ vực ở đông bắc Thiên Châu. Mà Thanh Mộc Ngọc chỉ thuấn di một canh giờ.

Nếu như Tiêu Lãng biết, Thanh Mộc Ngọc bởi vì lo lắng cho hắn, tốc độ và khoảng cách thuấn di cũng chỉ bằng một nửa so với bình thường, sợ rằng hắn sẽ khiếp sợ đến mức trái tim cũng sẽ nhảy ra ngoài mất.

Nghỉ ngơi nửa ngày, hai người lại khởi hành. Sau một canh giờ nữa, bọn họ đã tới biển Thần Hồn!

Lần này Tiêu Lãng cũng không biết phải chạy về hướng nào. Hắn chỉ có thể dừng lại xem địa đồ, tra tìm Long Kỳ đảo và Hắc Ưng đảo. Biển Thần Hồn quá lớn, hắn cũng không xác định được thần phủ dưới đáy biển ở đâu. Hắn chỉ có tìm được Hắc Ưng đảo và Long Kỳ đảo rồi nói sau.

Thanh Mộc Ngọc không quen lắm đối với hai hải đảo này. Chờ sau khi Tiêu Lãng xác định đại khái phương vị, hắn lại lập tức thuấn di rời đi, chuẩn bị đến gần nơi đó sẽ tìm kiếm.

Thuấn di cực kỳ nhanh. Sau một canh giờ nữa, hai người đã tới trung tâm biển Thần Hồn. Khoảng cách Thanh Mộc Ngọc thuấn di bắt đầu ngắn lại. Hai người một đường kiểm tra tìm kiếm hải đảo, cuối cùng vào lúc đêm xuống bọn họ tìm được Hắc Ưng đảo.

Thời điểm hai người khởi hành là buổi trưa. Chỉ qua một buổi chiều, bọn họ từ núi Khuynh Thành, phía bắc xa xôi tới Hắc Ưng đảo phía đông. Điều này khiến Tiêu Lãng có cảm giác giống như nằm mơ, đồng thời cũng khiến hắn mệt đến ngất ngư. Hắn và Thanh Mộc Ngọc nói chuyện một chút, hai người quyết định nghỉ ngơi ở trên Hắc Ưng đảo một đêm, ngày mai bắt đầu tìm kiếm thần phủ.

Vèo!

Thanh Mộc Ngọc không dẫn theo Tiêu Lãng thuấn di vào thành, mà thu liễm khí tức mang theo hắn bay về phía hải đảo. Trong đầu Tiêu Lãng mơ mơ màng màng cũng không để ý lắm. Nhưng thời điểm ở cửa thành, hộ vệ bên ngoài vốn muốn thu huyễn thạch, nhưng mắt vừa nhìn thấy Tiêu Lãng nhất thời tất cả bay nhảy ra quỳ xuống.

- Tham kiến phủ chủ! Tham kiến đại nhân!

Từng tiếng kêu cung kính vang lên khiến Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, cũng khiến Thanh Mộc Ngọc khẽ cau mày. Tiêu Lãng vỗ đầu một cái chợt nghĩ ra. Dường như trước kia, Hắc Ưng này là của Hắc Lân Phủ? Hắc Lân Phủ bị mình tiếp nhận, xem ra Hắc Ưng đảo này cũng bị hợp nhất.

Chắc hẳn chân dung của mình đã sớm truyền khắp các gia tộc lớn nhỏ trong Thần Hồn Phủ. Cũng khó trách những hộ vệ này lại nhận ra hắn. Đương nhiên chủ yếu nhất chính là, mái tóc bạc trắng và tu luyện chiến kỹ Thiên Ma của hắn quá dễ nhận biết. Cũng may ở ngoài đảo cũng không có thuyền sắt dừng lại. Tiêu Lãng lập tức khoát tay nói:

- Tất cả đứng lên đi. Hành tung của ta không được truyền ra ngoài!

Đám hộ vệ lập tức cúi đầu đáp lại. Tiêu Lãng và Thanh Mộc Ngọc bay vào hải đảo, tiến vào bên trong một tửu lâu. Cho dù đã căn dặn hộ vệ, nhưng rất nhanh đảo chủ hải đảo này lập tức một mình đến bái kiến.

Đảo chủ này là một cường giả Nhân Hoàng, là một con cháu đại gia tộc Thần Hồn Phủ. Vừa nhìn thấy Tiêu Lãng hắn liền ân cần khác thường, còn muốn thu xếp một tiểu thiếp tuyệt mỹ của hắn cho Tiêu Lãng thị tẩm. Tiêu Lãng một cước đá hắn đá ra ngoài, căn dặn vài câu, sau đó vào phòng nghỉ ngơi.

Hắn nghĩ tới cảnh mình từng ở Hắc Ưng đảo bị đảo chủ truy sát, giờ phút này lại hưởng thụ đãi ngộ như thế, không khỏi cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.

Nếu như hắn không có thực lực cường đại, nếu như không chiếm lấy Hắc Lân Phủ, sợ là giờ phút này vẫn còn bị người của Hắc Ưng đảo truy sát chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.