Tiêu Lãng nhìn cảnh sắc xung quanh, phát hiện vẫn chưa đến nơi mình
đã hẹn với Thiên Tầm. Trong kế hoạch của hắn, Thiên Tầm tới tiếp ứng hắn chạy trốn.
Thiên Tầm và huyễn ma thú Tiểu Bạch biến thành xuyên
sơn giáp, ở phía trước đào vô số địa đạo chờ Tiêu Lãng chạy trốn tới nơi đó, sẽ theo địa đạo trốn thoát. Địa đạo nhiều như thế, có thể nghe nhầm nhìn nhầm, dễ chạy trốn hơn.
Chỉ có điều cục diện giờ phút này lại như vậy. Cho dù hắn chạy trốn tới địa đạo do Thiên Tầm đào cũng
trốn không thoát. Bởi vì ba tên Chiến Hoàng đã tập trung vào hắn. Hắn
hiện tại đúng là trời cao không có cửa, dưới đất không có đường.
- Giết!
Trong mắt hắn lộ ra hàn ý. Nếu không có đường để trốn, vậy phải kéo theo mấy
kẻ chịu tội thay, cũng khiến Vân Tử Sam đau lòng một hồi.
Thảo Đằng gào thét đi ra, trị liệu thương thế của hắn xong lập tức lại bị thu hồi.
Phía trước hắn có mấy tên Chiến Vương Chiến Tôn đang phóng tới. Tốc độ của
hắn rất nhanh. Chiến kỹ Thiên Ma ban tặng cho hắn thân thể cường hãn.
Hắn giống như một con mãnh cuồng sư. Mái tóc ngắn màu trắng càng giống như
bộ lông trên đầu sư tử dựng thẳng lên. Trên khuôn mặt đầy yêu khí. Trong mắt đầy dữ tợn.
- Ha ha, lại tự chui đầu vào lưới. Chết!
Bốn, năm tên Chiến Vương nhanh chóng đến gầ, liếc mắt nhìn nhau, thi nhau
cười gằn. Bọn chúng cũng không ngoài phóng ra huyền khí, trực tiếp xung
phong liều chết lao về phía Tiêu Lãng.
Vèo!
Ba nắm đấm, hai bàn chân hóa thành tàn ảnh, từ hai bên trái phải, trên dưới đồng thời công kích về phía thân thể, đầu Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng giống như một con sư tử phát cuồng, dũng mãnh không sợ chết phóng
tới, hoàn toàn không để ý mấy người công kích, hai nắm tay ầm ầm đập về
phía thân thể của hai tên Chiến Vương.
Ầm!
Thân thể Tiêu
Lãng bay ngược ra ngoài. Cả người máu thịt be bét, thê thảm không nỡ
nhìn. Nhưng điều khiến mấy tên Chiến Vương kia khiếp sợ chính là, Tiêu
Lãng lại dễ dàng phá tan chiến giáp huyền khí của hai tên Chiến Vương
kia, sau đó hai nắm tay biến thành trảo trong nháy mắt vồ nát trái tim
của hai tên Chiến Vương kia.
Vèo!
Phía xa lại có thêm
Chiến Vương Chiến Tôn tập trung về phía bên này. Điều khiến bọn họ bị
doạ chính là, Tiêu Lãng rõ ràng bị công kích đến mức trọng thương. Một
hư ảnh Thảo Đằng từ bên trong thân thể hắn lóe lên. Thương thế của hắn
lập tức tốt được bảy, tám phần. Sau đó hắn sẽ một lần nữa mạnh lên, lại
cứng cỏi chịu đựng vài đợt công kích, lại vồ nát trái tim của hai tên
Chiến Vương khác...
Vô số Chiến Vương không tin tà, thi nhau
nhanh chóng bay về phía Tiêu Lãng. Bọn họ căn bản cũng không tin một
thiếu niên mới chưa đến mười chín tuổi, có thể dưới sự công kích của một đám Chiến Vương mà không chết!
- Tên Tiêu Lãng này lại không có
chiến giáp huyền khí. Một đoàn toàn lực của mấy tên cường giả Chiến
Vương cũng không giết chết được hắn sao? Mau nhìn đi, hắn lại còn sống
đến giờ!
- Hắn có thân thể bất tử sao? Tại sao không giết chết được hắn? A! Mạc Dực Mộng đại nhân đã chết...
Vô số Chiến Vương nhào tới, vô số Chiến Tôn lại chỉ ngây ngốc nhìn tình
hình trận chiến phía trước, trong con mắt đầu vẻ sợ hãi và không dám
tin tưởng. Tình huống trước mắt hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ
đối với võ đạo.
Mấy tên Chiến Vương đồng thời toàn lực công kích
cũng không thể thuấn sát Tiêu Lãng. Mà mỗi lần bọn họ công kích, Tiêu
Lãng đều có thể dễ dàng phá tan chiến giáp huyền khí của Chiến Vương,
sau đó lấy đi sinh mạng của hai người.
Tốc độ của hắn quá nhanh,
căn bản không tránh nổi. Mỗi lần Tiêu Lãng nhìn dường như đều trọng
thương sắp chết, nhưng Thảo Đằng lóe lên, hắn lập tức lại hùng mạnh như hổ...
Nhìn cả người Tiêu Lãng đầy máu tươi, nhìn trên mặt đất có bảy, tám cường giả Chiến Vương bị bóp nát trái tim, chết không nhắm
mắt, mười mấy Chiến Tôn đều cảm giác lãnh lẽo từ sâu trong linh hồn
truyền đến.
Dưới thanh danh vang dội của hắn không phải là ảo!
Đệ nhất kỳ tài thiên cổ, đệ nhất tài tử, đệ nhất phản quốc của Chiến Vương Triều quả nhiên không tầm thường.
Đáng tiếc người này bây giờ là kẻ địch của Chiến Vương Triều...
Thi thể vẫn đang tăng thêm. Máu trên người Tiêu Lãng càng ngày càng nhiều,
nhưng vẫn không giết chết được hắn. Ngay cả khi hai tên Chiến Vương
phóng thích chiến kỹ Thần Hồn cũng không thể giết chết Tiêu Lãng, trái
lại còn bị hắn đột nhiên thả Thảo Đằng ra cắn nuốt thần hồn của một
người...
Hơn hai mươi Chiến Vương, đã bị giết mười bốn, mười lăm người. Số Chiến
Vương còn lại đang sợ hãi. Đây cái rắm. Tiêu Lãng có thân thể bất tử.
Bọn họ căn bản không giết chết được hắn. Cứ tiếp tục như vậy mọi người
coi như đã xong.
Một khi có người sợ sệt thối lui, những người
còn lại lập tức thi nhau tản ra bốn phương tám hướng bỏ chạy. Nhưng Tiêu Lãng lúc này giống hư mãnh hổ xuống núi, vọt vào trong đám Chiến Tôn
đang xem trò vui, bắt đầu tàn sát...
Nói thì chậm, nhưng khi đó lại rất nhanh!
Tiêu Lãng và một đám Chiến Vương Chiến Tôn đối đầu kỳ thực vậy chỉ trong
thời gian chốc lát. Trong lúc cường giả chiến đấu, mỗi lần giao thủ đều
có hoa điện lửa đá.
Tốc độ di chuyển của Chiến Vương nhanh như
chớp giật. Nếu như Tiêu Lãng chạy, chặng đường nghìn dặm chỉ là chuyện
diễn ra trong một canh giờ.
Ầm!
Mặt đất mấy trăm mét phía
sau Tiêu Lãng nổ tung. Ba thân ảnh chui từ dưới đất chui lên, khí thế
kinh thiên. Ba người vừa nãy đều cách Tiêu Lãng vạn mét. Chỉ có điều
vừa nãy địa đạo bị Tiêu Lãng phá huỷ, lúc này bọn họ mới đi ra nên hơi
chậm một chút...
Ba người vốn cho rằng, dù Tiêu Lãng đi lên mặt
đất cũng không sao. Dù sao người bên trên mặt đất rất đông. Nhiều Chiến
Vương như vậy, Tiêu Lãng có thể không chết sao?
Nào ngờ, khi ba người lên tới nơi quét mắt nhìn qua cảnh tượng ở đó, tất cả đều cảm thấy bối rối!
Thi thể nằm đầy đất. Cường giả Chiến Vương cảnh chết hơn mười tên. Cảnh
giới Chiến Tôn còn chết một đám. Giờ phút này Tiêu Lãng vẫn đang đuổi
giết đám võ giả Chiến Tôn.
- Mộng nhi, Mộng nhi!
Một tên
Chiến Hoàng quét mắt qua thi thể một Chiến Vương nằm trên mặt đất, nhất
thời sắc mặt trở nên tái nhợt, thân thể bắn mạnh về phía đó. Thoáng
cái, hắn đã ôm lấy một thi thể nằm trên mặt đất. Sau khi hắn phát hiện
người kia đã chết, nhất thời ngửa đầu bắt đầu điên cuồng hét lên:
- A, a, a! Tiêu Lãng, Tiêu Lãng! Ngươi lại dám giết con ta. Ta phải băm ngươi ra làm muôn mảnh!
Tên Chiến Hoàng kia thả thi thể xuống. Trên người đều là lệ khí. Hắn ngửa
đầu kêu lên vài tiếng quỷ dị. Thân thể của hắn lập tức bắn về phía Tiêu
Lãng. Sát khí trên người hắn khiến bầu trời xung quanh đều ngưng đọng.
Vô số Chiến Tôn cảm thấy thân thể đều mềm nhũn xuống.
- Khí thế thật mạnh mẽ. Muốn chết phải không?
Tiêu Lãng từ từ rút tay ra khỏi ngực một tên Chiến Tôn, cảm giác trên người
có một uy áp giống như núi lớn đè xuống uy áp. Hắn ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một sự tiếc nuối.
- Chỉ cần cho ta thời gian luyện hóa hai huyền thạch, lão tử không hẳn không có sức đánh với các ngươi một trận. Nhưng đáng tiếc!
Tiêu Lãng thở dài. Cho dù Thảo Đằng đã trị liệu cho hắn đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng khi hắn đối mặt với một tên Chiến Hoàng lại hoàn toàn không có tâm tư phản kháng.
Bởi vì Chiến
Hoàng và Chiến Vương tuyệt nhiên là hai cảnh giới không giống nhau.
Chiến Vương ở đại lục Thần Hồn miễn cưỡng được xem là cường giả. Chiến
Hoàng lại là cường giả tuyệt đối. Hơn nữa một tên Chiến Hoàng có thể
không để ý tới bất kỳ Chiến Vương nào, mặc kệ số lượng nhiều hơn nữa
cũng vậy.
Chiến Hoàng có uy áp, có linh thức. Chỉ bằng uy áp, đã
có thể khiến tốc độ của Chiến Vương phải chậm lại. Tốc độ phản ứng chậm
đi, sẽ dễ dàng bị giết chết.
Vèo!
Một hư ảnh mãng xà cực
lớn từ phía sau tên Chiến Hoàng gào thét kia lao ra. Tên Chiến Hoàng kia chắc hẳn bị lửa giận thiêu đốt, lại muốn dùng công kích mạnh nhất đánh
Tiêu Lãng ra thành từng mảnh.
Trong nháy mắt này, mắt Tiêu Lãng
nhất thời sáng như sao. Hắn từng gặp kẻ ngu ngốc nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngu ngốc như thế. Thảo Đằng của mình có thể ăn mòn thần hồn. Điều
này hẳn rất nhiều người của Chiến Vương Triều đều biết chứ? Thần Hồn của chiến đường Tả gia, trưởng lão Tả Phàm mình cũng có thể nuốt chửng, chứ đừng nói tới Chiến Hoàng trung giai trước mặt này.
- Không nên!
- Thu hồi thần hồn lại. Thần hồn Thảo Đằng của Tiêu Lãng có thể ăn mòn Thần Hồn!
Mấy tiếng kêu gào vội vàng đồng thời vang lên. Tên Chiến Hoàng kia đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lập tức muốn thu hồi thần hồn.
Chỉ có điều, Tiêu Lãng có thể buông tha cho một cơ hội như vậy sao? Kéo một Chiến Hoàng chôn cùng cũng là chuyện tốt. Khiến Vân Tử Sam tức tới mức
thổ huyết cũng tốt. Thảo Đằng giống như một còn độc long phóng ra. Thân
thể Tiêu Lãng cũng phóng lên trời.
Vèo!
Hai tên Chiến
Hoàng phía xa thấy vậy, lập tức phóng ra uy áp, điên cuồng vọt về phía
bên này. Nhưng bọn họ ở khoảng cách hơi xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thảo Đằng với hào quang màu đỏ chợt hiện, quấn quanh con mãng xà kia.
Sau đó tên Chiến Hoàng kia ở trên không trung kêu thảm một tiếng rơi xuống. Chiến giáp huyền khí trên người bị nghiền nát, sắc mặt xám như tro tàn.
Thân thể Tiêu Lãng đẩy uy áp, mắt cực kỳ lạnh lẽo. Dưới ánh mắt sợ hãi
của vô số người, thiết quyền của Tiêu Lãng nện xuống đầu tên Chiến Hoàng kia...