Yêu Giả Vi Vương

Chương 30: Q.6 - Chương 30: Thần thể.




Tiêu Lãng một mình nằm trên thảm cỏ hậu viện, lúc này là nửa đêm, sắc trời hơi âm u, không có chút ánh sáng nhưng vì là mùa thu nên khá mát mẻ.

Tiêu Lãng rất muốn ngủ thiếp đi, mặc kệ tất cả, chỉ lo ngủ. Nhưng trên bầu trời chợt xuất hiện vô số bóng người.

- Lãng nhi!

- Tiêu lang!

- Tiểu nam nhân!

Ba bóng người nhanh chóng bay xuống, chính là ba người Tiêu Lãng mà Tiêu Lãng cố ý kêu Âu Dương Lãnh Mạc đặc biệt đưa từ Thần Khải phủ đến Khuynh Thành sơn. Trên bầu trời còn có một bóng người lúng túng đứng, dường như đi thì không phải, ở lại cũng không xong.

- Được rồi, trở về là tốt rồi.

Tiêu Lãng đứng dậy ôm Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân Liễu Nhã, miễn cưỡng cười, gật đầu với Tiêu Thanh Y.

Tiêu Lãng kêu thị nữ ở phía xa chạy đến:

- Ba người đi nghỉ ngơi chút đi, lát nữa rồi nói, ta cần tâm sự với Thanh Mộc đại nhân.

Ba người Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y không biết nhiều sự thật, gật đầu theo thị nữ rời đi, rất nhanh được tổng quản Tinh Thần các sắp xếp vị trí.

Tiêu Lãng sắc mặt âm trầm nói với Thanh Mộc Ngọc đứng trên bầu trời:

- Thanh Mộc đại nhân, xuống dưới uống một ly đi!

Rất nhanh có thị nữ đưa tới mỹ tửu món ngon đặt trong đình viện gần đó. Tiêu Lãng đi vào trước, đón lấy bình rượu thị nữ đưa, tự mình rót.

Thanh Mộc Ngọc do dự một lúc, cuối cùng lắc người lao xuống, đứng trong đình, biểu tình áy náy nhìn Tiêu Lãng.

Thanh Mộc Ngọc nhỏ giọng nói:

- Tiêu Lãng, ngươi rất hận chúng ta phải không?

Tiêu Lãng không nhìn Thanh Mộc Ngọc, một mình nhấp môi rồi mới lắc đầu, nói:

- Không hẳn. Thanh Đế đại nhân có ơn với ta, chuyện đưa di thể của đại nhân trở về là việc ta nên làm. Các ngươi không thiếu ta, ngược lại ta đã nợ các ngươi nhiều.

Giọng điệu Tiêu Lãng thản nhiên, rất chân thành, hắn thật sự không oán hận Mê Thần cung. Nhưng vẻ mặt Thanh Mộc Ngọc buồn bã hơn, vì gã nghe ra trong giọng nói của Tiêu Lãng xa lạ. Có lẽ Tiêu Lãng sẽ không đối địch với Mê Thần cung nhưng sau này tuyệt đối không phải là... Bằng hữu !

- Đừng trách phụ thân, khi làm ra quyết định này phụ thân cũng rất đau khổ.

Thanh Mộc Ngọc bưng ly rượu Tiêu Lãng rót cho, uống một hớp, nhìn Tiêu Lãng cúi đầu uống rượu.

Thanh Mộc Ngọc giải thích rằng:

- Mê Thần cung không e ngại Diệt Hồn điện! Ngươi có biết tại sao phụ thân từ bỏ ngươi, làm ra quyết định khiến Mê Thần cung thất tín với người trong thiên hạ không?

Rốt cuộc Tiêu Lãng ngẩng đầu lên. Tiêu Lãng từng rất nghi hoặc về chuyện này, bởi vì nhân vật như Cung chủ của Mê Thần cung rất nặng danh dự. Năm đó lần đầu tiên gặp mặt, Cung chủ của Mê Thần cung còn nói Tiêu Lãng là người gã đã chờ đợi năm trăm năm. Tiêu Lãng có thể ra khỏi Thiên Ma thần phủ, có thể cảm ngộ Tình Đạo, theo lý thuyết hắn nên được Cung chủ của Mê Thần cung xem trọng mới đúng.

Thanh Mộc Ngọc ngồi xuống, bưng ly rượu lên liên tục uống myấd ly, khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng, ngươi có biết tại sao các thần thượng cổ đột nhiên chết không? Ngươi có biết tại sao qua thời thượng cổ thì không còn ai đột phá cảnh giới trên Bán Thần cảnh không? Tại sao bầu trời chỗ chúng ta, không có võ giả bình thường nào bay trên mười vạn dặm?

Tiêu Lãng nghiêm túc hỏi:

- Cái gì?

Những thứ này đều là bí mật lớn của Thiên Châu, trước kia hắn không có tư cách biết, giờ phút này nếu Thanh Mộc Ngọc muốn nói thì hắn lắng tai nghe.

Thanh Mộc Ngọc vẻ mặt thổn thức nói:

- Bởi vì Thiên Châu có một bí mật lớn!

- Chúng ta thông qua nhiều bí tịch thượng cổ suy đoán ra bí mật này. Chúng ta tìm mộ địa của Thiên Ma Đại Đế là vì muốn phá giải bí mật này. Lúc trước Thiên Ma Đại Đế cực kỳ gần với cảnh giới trên Bán Thần cảnh, mới đầu phụ thân cho rằng ngươi là người mà phụ thân chờ đợi năm trăm năm, bởi vì nghĩ rằng... Ngươi có thể phá giải bí mật này!

Tiêu Lãng nheo mắt lại hỏi:

- Bí mật gì?

Thanh Mộc Ngọc lắc đầu, nói:

- Tạm thời chưa thể nói cho ngươi biết bí mật này.

- Ta chỉ có thể nói với ngươi, trước mắt phụ thân, các trưởng lão Mê Thần cung, bao gồm cả ta đều cho rằng một người khác càng có hy vọng phá giải bí mật này hơn ngươi.

Biểu tình của Tiêu Lãng lạnh băng, nhớ đến lời Diệt Thiên đã nói, một cái tên thốt khỏi môi:

- Là Vân Tử Sam?

Thanh Mộc Ngọc gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Chính là Vân Tử Sam!

Thanh Mộc Ngọc ngửa đầu nhìn trời sao vô tận ngoài đình viện, đôi mắt sâu thẳm.

Thanh Mộc Ngọc nhỏ giọng nói:

- Ngươi có lẽ không biết, Vân Tử Sam là linh thể đặc biệt duy nhất trong Thiên Châu trăm ngàn vạn năm qua. Nàng... Là thần thể! Thần thể từng xuất hiện tại thượng cổ. Thượng cổ đại thần có được thần thể, ba mươi tuổi đã đột phá đỉnh Bán Thần cảnh, trở thành một trong các thần thượng cổ.

- Thần thể?

Tiêu Lãng nheo mắt, vô số nghi vấn giải mở trong lòng hắn. Tiêu Lãng cảm giác áp lực càng đè nặng bả vai, lòng rất áp lực.

Trong hai năm từ cảnh giới Chiến Tôn đạt đến đỉnh Nhân Hoàng cảnh, tốc độ khủng bố như vậy tuy nhờ có Diệt Hồn điện bồi dưỡng nhưng không thể không nói thần thể này nghịch thiên biết bao.

Đệ nhất mỹ nhân của Nguyên Thiên Châu, Lãnh Tình Nhi có thiên ch ilinh thể mà Mê Thần cung, Diệt Hồn điện không nhìn trúng, chứng minh thần thể càng biến thái hơn thiên chi linh thể. Mê Thần cung từ bỏ Tiêu Lãng mà chọn Vân Tử Sam đã chứng minh điều này.

Nói cách khác, người Diệt Hồn điện, Mê Thần cung đều cho rằng Vân Tử Sam có thể đột phá cảnh giới trên Bán Thần cảnh, phá giải bí mật lớn nhất Thiên Châu. Bí mật này liên quan đến mệnh mạch của Mê Thần cung hoặc là của toàn bộ người Thiên Châu, nên Mê Thần cung bởi vì Vân Tử Sam đã từ bỏ Tiêu Lãng.

Thần thể, thân thể của thần làm sao không mạnh được?

Giờ phút này, Tiêu Lãng rất muốn cười giễu. Tiêu Lãng hắn có tài đức gì trở thành kẻ thù không đội trời chung với một người sở hữu thần thể ngàn vạn năm khó có một người?

Đệ nhất công tử của Thiên Châu đối đầu cùng thần thể ngàn vạn năm khó có một người?

Cuối cùng ai sống ai chết?

Tiêu Lãng không biết, nhưng mắt hắn sáng lên. Mặc kệ kết cuộc như thế nào, cần trước tiên đánh rồi tính. Nhận thua không phải tính cách của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng có thể trở thành đệ nhất nhân phương tây vào độ tuổi như thế này chưa chắc không phải đối thủ của thần thể.

Tiêu Lãng lại hỏi một vấn đề:

- Thế giới này thật sự có thần sao? Nếu không có thì sao có thần thể? Thần là gì? Võ giả càng cường đại hơn hay không gì làm không được? Ta không phải nói thượng ôcr mà là hiện tại.

Thanh Mộc Ngọc trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:

- Ta chỉ có thể nói cho ngươi, hiện tại Thiên Châu không có thần. Thần là gì thì ta cũng không biết. Nhưng ta có thể khẳng định một việc, trên Bán Thần cảnh chính là thần! Một khi bước ra một bước đó thì sẽ là cá chép vượt long môn, thực lực cường đại gấp trăm lầ trở lênn.

- Trên trăm lần?

Tiêu Lãng nhớ đến tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp. Tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp đã chết mà còn để lại một chút tàn hồn, khiến Điện chủ Diệt Hồn điện không đám nổi lên chút lòng hiếu chiến. Không lẽ lúc còn sống tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp là thần sao? Nếu tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp là thần thì ai có thể giết chết nàng? Thượng cổ có nhiều các vị thần như vậy tại sao chết đi?

Tiêu Lãng trầm ngâm. Thanh Mộc Ngọc bưng rượu lên lại uốngm ột ly, chợt đứng dậy đi ra ngoài. Thanh Mộc Ngọc đi ra vài bước thì dừng lại, ngoái đầu, biểu tình phức tạp nhìn Tiêu Lãng.

Thanh Mộc Ngọc nói:

- Xin lỗi Tiêu Lãng, mặc kệ cuộc quyết đấu cuối cùng giữa ngươi và Vân Tử Sam như thế nào, chắc chắn Mê Thần cung sẽ hết sức bảo vệ người nhà của ngươi. Hứa hẹn về nghĩa phụ của ngươi vẫn còn đó. Chỉ cần ngươi đột phá đệ thất trọng chiến kỹ Thiên Ma luyện thể có thể tùy thời đến Khuynh Thành sơn tìm ta. Bảo trọng!

Thanh Mộc Ngọc thuấn di rời đi. Tiêu Lãng một mình ngồi trong đình uống rượu, uống đến đêm khuya, uống sạch rượu mới đứng dậy.

Tiêu Lãng đi ra ngoài đình nhìn trời sao vô tận, ánh mắt cực kỳ kiên quyết.

Tiêu Lãng lạnh lùng nói:

- Vân Tử Sam, ta mặc kệ ngươi là thần thể hay tiên thể gì, lão tử nhất định làm thịt ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.