Yêu Giả Vi Vương

Chương 111: Q.3 - Chương 111: Thiên Châu ta đã đến rồi!




- Tại sao lại như vậy?

Tiêu Lãng nghi hoặc thì thào nói. Hắn khống chế huyền khí trong gân mạch chuyển ra lòng bàn tay. Quả nhiên không còn là huyền khí màu xanh, mà khí lưu màu trắng. Bên trong ẩn chứa năng lượng lớn hơn nhiều so với huyền khí.

Thanh Minh bị thu hút tới gần. Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Tiêu Lãng, hắn cười giải thích:

- Tiểu Lãng Lãng, ngươi quả nhiên đạt được Chư Vương cảnh. Huyền khí cũng đã biến thành huyền lực. Ồ? Không đúng. Ngươi tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma. Cho dù thực lực đạt được Chư Vương cảnh, nhưng ngươi không cảm ngộ cảnh giới, huyền khí không nên biến ảo mới phải. Thật kỳ quái!

Tiêu Lãng cũng không biết vì sao huyền khí của mình lại biến thành huyền lực. Chúng Sinh cảnh đột phá đến Chư Vương cảnh, năng lượng trong cơ thể thay đổi. Đây là quá trình biến đổi từ lượng đến biến đổi chất. Điều này rất dễ giải thích. Vấn đề là mình không tu luyện huyền khí. Điều này thật kỳ quái. Hắn trầm ngâm một lát nói:

- Võ giả Chư Vương cảnh gọi khí lưu màu trắng là huyền lực sao? Hình như năng lượng của võ giả Nhân Hoàng cảnh còn cường đại hơn. Năng lượng bên trong thân thể của bọn họ gọi là gì?

Thanh Minh hiểu biết nhiều. Điều này cũng không biết là do Ẩn đế dạy hắn, hay do hắn tự mình hỏi thăm được. Hắn giảng giải nói:

- Nhân Hoàng cảnh gọi hồn lực. Thiên Đế Cảnh gọi là thiên lực. Có người nói huyền lực cường đại hơn so với huyền khí gấp mấy lần. Hồn lực cũng cường đại hơn so với huyền lực lại gấp mấy lần. Còn thiên lực, cái đó càng bá đạo hơn...

- Như vậy sao...

Tiêu Lãng có chút tiếc nuối nhìn huyền lực đang lưu chuyển trong lòng bàn tay của mình. Đan điền của mình bị phế bỏ. Cho dù huyền lực này bá đạo hơn nữa cũng vô dụng. Trong gân mạch chỉ có thể chứa chút ít huyền lực, còn có thể chậm rãi tiêu tan.

Tiêu Lãng thấy Thanh Minh hiểu biết nhiều như vậy, nhớ tới Liệt Thần Thủ của mình, hắn vội vàng hỏi:

- Đúng rồi, Thanh Minh đại nhân, ngài có biết chuyện bên trong huyền thạch cao cấp có thần thông thiên phú hay không?

Thanh Minh lắc đầu, biểu thị không biết. Tiêu Lãng suy nghĩ lung tung một hồi nhưng không nghĩ ra được điều gì, chỉ có thể tiếp tục tu luyện, chuẩn bị dự trữ nhiều huyền lực một chút truyền vào bên trong chiến xa.

Sau nửa canh giờ, trong gân mạch hắn rốt cuộc tràn đầy huyền lực màu trắng. Hắn lập tức phóng ra ngoài, truyền huyền lực vào phía trên chiến xa.

Vù!

Nhưng Chiến xa lại phát ra hào quang sáng ngời, tốc độ đột nhiên tăng vọt. Theo huyền lực truyền vào, tốc độ của nó càng ngày càng nhanh. Cuối cùng tốc độ đạt được gấp đôi so với tốc độ trước đó, khiến Tiêu Lãng và Thanh Minh phải khiếp sợ.

Tiêu Lãng vội vàng khống chế chiến xa ngừng lại. Hắn và Thanh Minh liếc mắt nhìn nhau. Hai người trầm ngâm một chút, đều nghĩ đến một khả năng. Lẽ nào này năng lượng truyền vào thuyền Thiên Cơ khác nhau, thì tốc độ cũng không giống nhau sao?

Hai người cũng không hiểu về thuyền Thiên Cơ này. Hắn cũng đương nhiên cho là như vậy. Nếu cảnh tượng như vậy bị cường giả Thiên Châu nhìn thấy, nhất định sẽ lập tức cướp giật thuyền Thiên Cơ của Tiêu Lãng. Bởi vì thuyền Thiên Cơ bình thường, tốc độ đều cố định, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như thế.

Thuyền Thiên Cơ Tiêu Lãng nhận được từ trong thần phủ dưới biển, hiển nhiên hết sức cao cấp.

Hai người trở nên hưng phấn. Thuyền Thiên Cơ tắng tốc, hai người cũng an toàn hơn. Tốc độ nhanh như vậy, sợ là cường giả từ Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở xuống sẽ không đuổi kịp chứ?

Ngay lập tức Tiêu Lãng bảo Thanh Minh chú ý quan sát phía trước, bản thân mình lại điên cuồng tu luyện huyền lực, không ngừng truyền vào bên trong chiến xa, bảo đảm chiến xa đủ năng lượng.

- Tiểu Lãng Lãng chuyển hướng. Phía trước có một hải đảo nhỏ!

Gần nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng vẫn đang tu luyện, Thanh Minh khẩn trương quát lớn. Loại hải đảo nhỏ này quá nhỏ, không có gia tộc chiếm đóng, bình thường cũng sẽ bị hải tặc hoặc là hung thú cường đại chiếm. Một khi tới gần sẽ nguy hiểm. Lần trước hắn bị hải tặc bắt được, chính bởi trong hải đảo nhỏ này.

Nhưng mà, tốc độ của chiến xa quá nhanh. Chờ tới khi Tiêu Lãng tỉnh lại, bọn họ đã tới gần hải đảo mấy ngàn mét. Điều khiến Thanh Minh sợ hãi chính là, trong hải đảo đó vô số thân ảnh bay lên trời. Ít nhất có mấy ngàn người. Rõ ràng bọn họ đều là hải tặc.

- Chiến xa chuyển hướng!

Tiêu Lãng cả kinh. Trong mấy ngàn người kia có ít nhất mười mấy khí tức cường giả Nhân Hoàng cảnh. Nếu chẳng may bọn họ liều mạng công kích, cũng không biết chiến xa có thể chống đỡ hay không.

Chỉ có điều khiến Tiêu Lãng và Thanh Minh kinh ngạc chính là, đám hải tặc kia nhìn thấy chiến xa, bọn họ ở trong không trung lập tức sợ hãi quỳ một gối xuống. Bọn họ không chỉ không dám công kích, trái lại tất cả cực kỳ sợ hãi, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Chiến xa quay một vòng bay về phía xa. Lúc này đám hải tặc kia mới thở phào nhẹ nhõm. Một tên võ giả Nhân Hoàng cảnh lập tức nổi giận hét lớn:

- Vừa nãy ai phát ra cảnh báo? Giết cho ta rồi! Cũng may hai vị đại nhân này không có tức giận. Bằng không tất cả chúng ta đều phải chết!

Thuyền Thiên Cơ không phải là thứ người bình thường ngồi nổi. Thuyền Thiên Cơ di chuyển với tốc độ nhanh, chắc chắn là hàng cao cấp trong trong cao cấp. Theo lẽ thường mà nói, bên trong nhất định là nhân vật lớn Thiên Châu đang ngồi. Một đám hải tặc bọn họ làm sao dám đi mạo phạm?

Tiêu Lãng và Thanh Minh không hiểu đạo lý này. Hai người ngạc nhiên. Sau khi bay ra ngoài mấy ngàn dặm, hai người vẫn nghĩ không thông. Tiêu Lãng đơn giản không tiếp tục để ý, tiếp tục tu luyện truyền huyền lực vào.

Kết quả sau hai ngày, bọn họ lại gặp phải một hải đảo. Đây là một hải đảo khá lớn. Chiến xa Thiên Cơ bay ngang cửa thành không hề dừng lại. Mấy tên hộ vệ đứng ở cửa thành, còn có vô số võ giả trên thuyền sắt, nhìn thấy chiến xa Thiên Cơ tất cả đều quỳ một gối xuống, không dám thở mạnh...

Tiêu Lãng càng buồn bực hơn. Nhưng hắn cũng không dám tiến vào đảo. Sau khi nhìn thấy tên của hải đảo mới này, xác định được đường đi, hắn liền phóng về phía tây.

Trên đường đi, bọn họ thỉnh thoảng có bị hải thú hung mãnh làm kinh động. Chỉ có điều tốc độ của bọn chúng cũng không đuổi kịp chiến xa. Bọn họ đi một đường hữu kinh vô hiểm.

Sau năm ngày, bọn ọ lại đụng phải một đám hải tặc. Kết quả vẫn giống nhau. Tất cả đám hải tặc sợ hãi quỳ xuống giữa không trung.

Tiêu Lãng hoàn toàn yên tâm, một đường lao về phía tây, chuẩn bị trực tiếp đến Thiên Châu. Một đường bay đi, bọn họ cách Thiên Châu càng ngày càng gần. Tiêu Lãng không dám tới gần hải đảo. Mỗi khi tra xét được hải đảo, hắn đều sớm vòng đi.

Gia tộc Hắc Lân đang đuổi bắt hắn. Nếu như hắn bại lộ hành tung, cho dù đi tới Thiên Châu cũng sẽ bị truy sát. Tiêu Lãng dựa theo địa đồ đại khái phán đoán ra được đường đi, khống chế chiến xa cố gắng bay hết sức về phía tây nam.

Gia tộc Tiểu Đao ở ngay phía nam Thiên Châu. Hắn không biết gia tộc Hắc Lân ở vị trí nào của Thiên Châu. Chỉ có điều điểm đổ bộ lên Thiên Châu của hắn có thể càng cách xa gia tộc Thần Khải càng tốt.

Nữ tử đang nghi ngờ là Đông Phương Hồng Đậu ở ngay trong gia tộc Hắc Lân, cho nên hắn nhất định phải đi gia tộc Hắc Lân. Chỉ có điều hắn cũng biết mình chỉ có chút thực lực như vậy thật sự không đáng chú ý.

Hắn chỉ có thể đi tới phía nam Thiên Châu tới Thần Khải phủ tìm Tiểu Đao xem thử có thể tìm được Tiểu Đao hay không, cũng xem thử Tiểu Đao có thể nhớ lại hắn hay không. Nếu như Tiểu Đao có thể nhớ tới hắn, đi gia tộc Hắc Lân tìm kiếm Đông Phương Hồng Đậu hẳn là sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

- Tiểu Đao, thằng ngốc nhà ngươi. Ca tới tìm ngươi rồi!

Nhớ tới khuôn mặt Tiểu Đao thường xuyên nở nụ cười ngây ngô, trên mặt Tiêu Lãng lộ vẻ cưng chiều. Tiểu tử này lại âm thầm rời khỏi đại lục Thần Hồn, trước khi đi cũng không nói một tiếng. Nếu như tìm được hắn, Tiêu Lãng thầm quyết định phải đánh hắn thành đầu heo.

- Khà khà, Mộc Tiểu Yêu. Nếu như ta đi tới gia tộc của các ngươi, ngươi có kinh ngạc hay không? Ngươi đã nói chỉ cần trong vòng năm năm đi tới gia tộc ngươi, chỉ cần ta có lá gan cầu hôn, ngươi liền gả cho ta? Ha ha! Bây giờ ta sắp đi tới gia tộc của ngươi, còn lá gan? Tiêu Lãng ta không có gì lớn chỉ có gan lớn! Ừm... Sai, gia hỏa của ta cũng rất lớn. Khà khà! Đến lúc đó nếu như ngươi dám nuốt lời, ta sẽ đánh ca ca ngươi. Thật ra Tiểu Đao cũng không dám đánh trả!

Tiêu Lãng lại nghĩ tới Mộc Tiểu Yêu thanh thuần thoát tục, không dính khói bụi trần gian, giống như thần nữ cửu thiên kia. Ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy. Trên mặt hắn lộ ra yêu khí lẫm liệt.

Hắn đột nhiên đứng lên, nhìn mặt biển phía tây, thì thào tự nói:

- Thiên Châu, ta đã đến rồi! Cuối cùng sẽ có một ngày, Tiêu Lãng ta sẽ làm ngươi phải run rẩy dưới chân ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.