Tiêu Lãng hành lễ với trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ xong đi hướng hậu viện, mặt không
biểu tình, đáy mắt lóe tia nhàm chán.
Quá yếu. Sức chiến đấu của hai huynh đệ Tiêu Dã, Tiêu Cẩn không gợi lên
chút hứng thú với Tiêu Lãng, cảm giác như cùng hai đứa con nít chơi bán
đồ hàng.
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ không nói gì. Đúng vậy, lấy
sức chiến đấu của Tiêu Lãng đối chiến cùng đám con nít này không chút
thú vị. Mắt trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ tràn ngập buồn
bã liếc từng khuôn mặt đệ tử Tiêu gia, thầm nhủ xem ra năm nay cần tăng
cường rèn luyện dã ngoại.
Chân trái Tiêu Dã đau lâm râm, mặt gã âm trầm đứng, hai tay siết chặt,
mặt xanh mét. Tiêu Dã lén liếc ánh mắt mọi người, xấu hổ không chịu nổi, lòng cực kỳ tức giận. Tiếng hét 'cứu mạng' đã làm Tiêu Dã mất hết mặt
mũi.
Phương xa, Tiêu Cẩn khó khăn đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đi
hướng hậu viện, trong mắt tràn ngập độc ác, cảm giác bị người xem thường không dễ chịu.
Rất nhiều đệ tử của Tiêu gia mắt sáng rỡ, thì ra chiến đấu có thể nhẹ
nhàng như vậy, thì ra cảnh giới cao không đại biểu sức chiến đấu mạnh.
Bản năng, ý thức chiến đấu quan trọng như vậy!
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ trầm giọng quát:
- Nhìn cái gì? Muốn có sức chiến đấu như Tiêu Lãng không? Vậy thì liều
mạng tu luyện đi! Ta tuyên bố năm nay tăng gấp đôi rèn luyện dã ngoại!
Muốn trở thành cường giả thì phải liên tục thực chiến, rèn luyện năng
lực sức chiến đấu của mình, bắt đầu!
Trên quảng trường bắt đầu chia tổ hai hai đối chiến, khí thế ngất trời,
nhiệt tình hơn huấn luyện thực chiến trước kia nhiều, không biết có phải vì bị Tiêu Lãng kích thích không.
Tiêu Lãng trở lại Thanh Y các, không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến hậu viện, cùng Tiểu Đao tiếp tục tu luyện.
Đối với Tiêu Lãng thì đi Diễn Võ đường tu luyện chẳng qua là để Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Y vui vẻ, không hơn.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người bay tới bay lui trong sân, tốc độ nhanh đến nỗi Tiêu
Lãng, Tiểu Đao thấy không rõ. Hai hộ vệ kia chỉ thấy hoa mắt.
Thiên Tầm đột phá đến Chiến Tôn cảnh liền bắt đầu tu luyện bí tịch cao
giai mà gia tộc ban cho, là loại thân pháp. Thiên Tầm tu luyện khắc khổ, gần như liều mạng giống Tiêu Lãng, Tiểu Đao. Thiên Tầm biết rõ cơ hội
chỉ gặp chứ không thể cầu, nếu lần tới Tiêu Lãng lại gặp nạn vì gã không thể bảo vệ được thì gã sẽ vĩnh viễn bị đá xuống tầng chót Tiêu gia,
không có cơ hội vươn mình nữa.
Hai hộ vệ của Tiêu gia quan sát một lúc sau bị ba người Tiêu Lãng, Tiểu
Đao, Thiên Tầm ảnh hưởng, cũng bắt đầu ngồi xếp bằng trong góc, tu luyện Huyền khí. Trong góc sân, Huyễn ma thú tiểu Bạch chớp mắt to tò mò nhìn mọi người tu luyện.
Trừ ăn cơm ra, năm người luôn tu luyện, khi sắp đến ban đêm Tiêu Lãng mới ngừng, cùng Tiểu Đao đi phòng tắm.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao tắm rửa xong bắt đầu ngâm thuốc.
Tiêu Lãng híp mắt ngửa đầu nằm trong thùng gỗ:
- Thoải mái quá.
Tiểu Đao cũng thư giãn nhắm mắt lại. Mỗi lần tu luyện xong thân thể gần
như đạt tới cực hạn, toàn thân cơ bắp vận động cường độ cao giờ ngâm
trong thảo dược tựa như mùa đông ngâm trong suối nước nóng, thoải mái từ đầu đến chân.
Tiêu Lãng biết rõ sau khi tu luyện cường độ cao thế này là lúc hấp thu
dược lực trong thảo dược tốt nhất, tốt chất cơ thể sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Bình chứa rượu to mà chắc chắn thì càng chứa nhiều rượu và nhanh hơn, tu luyện Huyền khí càng mau.
Quan trọng nhất là trên người Tiêu Lãng, Tiểu Đao bị vô số vết thương
trong nhiều năm qua, cơ thể có nhiều vết thương ẩn, những thảo dược này
sẽ từ từ trị hết. Nếu không, chờ khi vết thương ẩn trở chứng, còn xui
trong lúc chiến đấu thì coi như chết.
Hai người ngâm một canh giờ xong cùng mở mắt ra, mặc y phục đi hướng đại sảnh.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao mới tới đại sảnh thì Thiền lão cười đưa một tấm
thiệp mời màu vàng cho Tiêu Lãng. Tiêu Lãng kinh ngạc nhận lấy, mở ra
xem, đập vào mắt là hàng chữ thanh tú.
[Tiêu Lãng công tử tại thượng, mười ngày sau khi trăng lên, bổn địa hạ
sẽ mở thi yến ở Nhược Thủy. Thi yến sẽ mời toàn bộ mỹ nữ, tài tử nổi
tiếng trong đế đô, nếu dám không đến, không cho bổn điện hạ mặt mũi thì
ta sẽ kêu phụ hoàng hạ chỉ trói ngươi lại vác đến đây, hừ hừ! Vân Tử Sam kính mời.]
Tiêu Lãng đọc xong cười khổ, Tử Sam công chúa có phải bị khùng không vậy?
Rảnh quá tự nhiên tổ chức thi yến làm gì? Tổ chức thì cứ tự nhiên, đi
mời hắn làm chi? Tiêu Lãng chỉ là người thô lỗ, biết múa đao chém Huyền
thú, kêu hắn đi tham gia yến hội gì đó còn nhức cái đầu chư nói chi là
thi yến.
Tiểu Đao tò mò hỏi:
- Ca, là gì vậy?
Tiêu Lãng bĩu môi, thở dài nói:
- Thi yến chó chết chứ gì! Toàn là ngâm thơ đối câu, khoe khoang phong nhã học đòi văn vẻ, không bằng Tiểu Đao đi đi?
Tiểu Đao nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Ngâm thơ đối câu? Không, không đi, đánh chết ta cũng không đi!
Tiểu Đao vội vàng chạy vào đại sảnh, sợ bị Tiêu Lãng ép đi.
Tiêu Lãng vừa vào đại sảnh thì Tiêu Thanh Y mỉm cười hỏi:
- Có người mời ngươi tham gia yến hội?
Trong mắt Tiêu Thanh Y tràn đầy yêu thương.
Tiêu Lãng đưa thiệp mời cho Tiêu Thanh Y, gật đầu cười khổ nói:
- Là Vân Tử Sam. Nha đầu điên đó nói nếu ta không đi thì sẽ kêu hoàng đế hạ chỉ bắt ta đi. Cô Cô, thi yến chó chết này có ý nghĩa gì? Không phải Thần Hồn đại lục thịnh hành võ phong sao? Từ khi nào đã chuyển sang làm thơ quái quỷ này?
Tiêu Thanh Y mắng:
- Không được nói tục!
Tiêu Thanh Y nhìn lướt qua thiệp mời, sau đó như có điều suy nghĩ, một lát sau nàng nhìn ngoài khung cửa sổ.
Tiêu Thanh Y nói:
- Thời thượng cổ đồn rằng Thần Hồn đại lục này hưng thịnh nhất không có
ai tu võ, để lại nhiều thơ ca tốt đẹp. Nghe nói sau này trải qua cuộc
biến đổi lớn, Thần Hồn đại lục mới thịnh hành võ phong. Mọi người ở
trong các di tích phế tích thấy một số thượng cổ thiên, mấy năm nay chậm rãi thịnh hành. Ngươi đừng xem thường các công tử, tiểu thư của đế đô,
có nhiều người văn tài siêu tuyệt. Năm đó phụ thân của ngươi văn võ song tu, ở thế hệ trẻ đế đô hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất công tử!
Tiêu Lãng lầm bầm:
- Chẳng phải là làm thơ sao? Có cái gì khó khăn?
Tuy Tiêu Lãng không biết làm thơ nhưng trong đầu có hàng đống câu thơ
tuyệt diệu của tiên thơ, thánh thơ. Tuy nhiên, Tiêu Lãng khinh thường
sao chép mấy thiên cổ tuyệt cú, giả mạo tài tử chó chết gì đó. Đối với
Tiêu Lãng thì tài tử và công tử giống nhau, đều làm cho người ta tởm.
Tiêu Thanh Y chợt đổi đề tài, nghiêm túc nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Lãng nhi nhà ta thật đắt gió, nghe đồn nha đầu Tử
Sam quốc sắc thiên hương, mới mười bảy tuổi đã đạt tới Chiến Tướng cảnh
cao giai. Nghe nói người ta cực kỳ kiêu ngạo, không ngờ đưa cho ngươi
thiệp mời. Lãng nhi có gặp mặt nàng rồi, cảm giác thế nào? Không bằng Cô Cô xin gia gia của ngươi đính hôn cho ngươi?
- Đính hôn?
Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì, hắn không hiểu tại sao Tiêu Thanh Y nhiệt tình với chuyện này như vậy. Đám Tiêu Cuồng hơn hai mươi tuổi mà
có thấy gia tộc đính hôn cho họ đâu, Tiêu Lãng mới có mười bảy tuổi, tại sao Cô Cô sốt ruột như vậy?
Tiêu Thanh Y thấy vẻ mặt của Tiêu Lãng liền đoán ra suy nghĩ của hắn, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Được rồi, nếu ngươi không thích thì Cô Cô không nói nữa. ăn cơm đi,
mười ngày sau ăn mặc đẹp đẽ đi chơi đi, cả ngày ở trong Thanh Y các mốc
meo!
Tiêu Lãng ừ một tiếng, bên kia Tiểu Đao đói sắp chết, cười khờ ngồi xuống ngay, cắm đầu cắm cổ và cơm.
Tiêu Lãng yên lặng ăn cơm, thầm nghĩ đợi khi đó đi một lúc rồi trốn ra,
dù sao thi yến sẽ không có quyết đấu gì, đi hoàng cung kiến thức cũng
tốt.
Ngày hôm sau, Tiêu Lãng đặc biệt dậy sớm tĩnh tọa tu luyện Huyền khí một canh giờ, xong đi Diễn Võ đường tu luyện với các đệ tử của Tiêu gia,
sau đó chạy trong quảng trường hơn một trăm vòng, cuối cùng hắn không
tham gia huấn luyện thực chiến mà chạy về Thanh Y các tu luyện cùng đám
Tiểu Đao, Thiên Tầm.
Ngày tháng bận rộn thời gian qua nhanh, Tiêu Lãng, Tiểu Đao mỗi ngày mệt như chó, tới tối về phòng là nằm ngửa ngủ ngáy khò khò.