Đông Phương Hồng Đậu cũng luống cuống, mắt liếc phía xa, lập tức dừng tay.
Đông Phương Hồng Đậu khẽ quát:
- Nhìn cái gì? Tất cả đi đi, ta và Lãng công tử đang tỷ thí!
Chờ khi các cung nữ vội vã rời đi thì Đông Phương Hồng Đậu xanh mẹt giết hướng Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng thấy Đông Phương Hồng Đậu dừng lại đang thở ra, ai ngờ nàng lại
bắt đầu điên cuồng công kích, chỉ có thể cười khổ một tiếng, con ngươi
chớp lóe. Tiêu Lãng vừa né đòn vừa tìm cách.
- Hồng Đậu tiểu thư, Hồng Đậu đại tỷ, cô nãi nãi của ta, làm ơn đừng đánh nữa, ta thật sự
không cố ý. Hơn nữa ta không thấy gì cả, ta bảo đảm sẽ giữ kín chuyện
này đến mục trong bụng. Trời biết đất biết nàng biết ta biết, như thế
nào?
- Đông Phương Hồng Đậu, đừng đánh nữa, cứ tiếp tục thì lão tử giận thật!
- Cô nãi nãi, tổ tông, ta sai rồi, coi như ta sai được không? Nàng ra điều kiện đi, chỉ cần nàng bớt giận thì muốn gì cũng được!
- Không thì ta dập đầu xin lỗi nàng được không? Hay cho nàng đâm một đao, ba đao, mười đao?
Tiêu Lãng vừa đấm vừa xoa, không ngừng khuyên nhủ, chỉ cần Đông Phương Hồng
Đậu ừ một tiếng thì đâm hắn mười nhát cũng được, không giết hắn là tốt
rồi.
Nếu làm lớn chuyện này thì Tiêu Lãng không còn mặt mũi nhìn
ai, cũng không dám trở về Tiêu gia, quan trọng nhất là không dám nhìn
mặt Cô Cô.
Nhưng mà...
Tiêu Lãng có nói gì thì Đông Phương Hồng Đậu chỉ im lặng, công kích, bộ pháp ngày càng hỗn loạn, công kích
lung tung. Đông Phương Hồng Đậu cắn đôi môi hồng, cố nén không khóc.
Một lát sau, chân Đông Phương Hồng Đậu lảo đảo suýt té xuống đất, nàng rốt
cuộc dừng tay, không hung dữ trừng Tiêu Lãng mà ngồi xổm xuống, hai tay
ôm vai khóc thút thít. Vai Đông Phương Hồng Đậu run run như đứa trẻ bất
lực.
Bốp!
Tiêu Lãng tự tát mình, liếc Đông Phương Hồng Đậu, sốt ruột nói:
- Đừng khóc, là ta không đúng, ta có lỗi với Hồng Đậu tiểu thư. Tới đi, Hồng Đậu tiểu thư giết ta đi, ta không né!
Tiêu Lãng sợ nhất là con gái khóc, càng đừng nói chuyện này do hắn gây ra.
Đông Phương Hồng Đậu và Tiêu Lãng coi như là bằng hữu, nàng khóc làm
Tiêu Lãng cảm giác mình không bằng cầm thú, thế là bất chấp.
Đông Phương Hồng Đậu ngẩng đầu liếc Tiêu Lãng liên tục tát tai mình, ngừng
khóc, đôi mắt như thu thủy đẫm nước. Đông Phương Hồng Đậu cắn răng nhìn
chằm chằm Tiêu Lãng, đứng dậy khóc chạy.
- Bố tiên sư cha nhà nó, sớm biết như vậy đã không đến yến hội quái quỷ này!
Tiêu Lãng nhìn Đông Phương Hồng Đậu chạy đi xa, lắc đầu, hít vào thở ra mấy lần, đi vào Thính triều đình, vịn đầu ngẩn người.
Ngồi thật lâu sau, Tiêu Lãng nặng nề thở ra, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không còn hoảng loạn, luống cuống mà đầy bực tức.
Chắc Đông Phương Hồng Đậu sẽ không tự sát, tính cách của nàng sáng sủa, nóng nảy, cũng sẽ không nói lung tung chuyện này. Nhưng về sau Tiêu Lãng
không biết nên đối mặt với Đông Phương Hồng Đậu như thế nào.
Cưới Đông Phương Hồng Đậu? Kêu Tiêu Bất Tử đi cầu hôn?
Tiêu Lãng lắc đầu, tuy làm như vậy thì chín phần thành công, xem như ăn nói với Đông Phương Hồng Đậu.
Nhưng trong lòng Tiêu Lãng chưa từng có ý định thành thân, đây là tại sao hắn luôn từ chối mỗi lần Tiêu Thanh Y nêu lên.
Tiêu Lãng là người xuyên qua, không thuộc về thế giới này, đừng nói là Tiêu
gia, hắn không có cảm giác tồn tại, dung nhập vào thế giới này.
Liễu Nhã là quả phụ, trước kia là dâm phụ. Tiêu Lãng ôm Liễu Nhã, trong lòng không rối rắm gì nhiều. Nếu kêu Tiêu Lãng thành thân, hắn bản năng mâu
thuẫn, hắn vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào thế giới này thì sao có thể
thành thân, sinh con?
- Ài, mặc kệ nó, xe đến trước núi ắt có đường, hôm nay ra đường không coi lịch, xui quá là xui!
Tiêu Lãng gãi đầu, trong óc tự nhiên hiện ra cặp mông trắng như bưởi tròn
xoe, và dòng suối chảy. Có ngọn lửa bốc lên đầu, thân dưới cứng như búa
sắt.
Tiêu Lãng thầm khinh bỉ mình, tâm tình chậm rãi bình tĩnh
lại, ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn rồng bay phượng múa trên đình, không biết nên nói cái gì.
Thính triều đình?
Hôm nay Tiêu Lãng được nghe một lần... Sóng triều lên rồi xuống.
Tiêu Lãng ngồi trong Thính triều đình một lúc, mấy lần muốn quay về Thanh Y
các cho rồi nhưng nghĩ đến thiệp mời Vân Tử Sam đưa lại dừng bước. Khi
Tiêu Lãng quyết định lén bỏ trốn thì một cung nữ bước nhanh đi tới.
Cung nữ đứng từ xa hét lên:
- Lãng công tử, công chúa điện hạ cho mời!
Mặt Tiêu Lãng trở về bình thường, hít sâu, đi theo cung nữ hướng tới chính điện của Tử Sam các.
Chính điện của Tử Sam các rất lớn, cực kỳ xinh đẹp, khắp nơi là vật trang sức màu tím, tràn ngập lãng mạn, tính cách thiếu nữ. Rõ ràng Vân Tử Sam tốn nhiều công sức cho cung điện này.
Trong cung điện có rất nhiều
người, ngồi hai bên. Bên trái là công tử, bên phải là tiểu thư. Vân Tử
Sam mặc trang phục màu tím, tựa như đóa uất kim hương nở rộ tràn ngập
mùi hương hấp dẫn.
Ánh mắt Tiêu Lãng không dừng lại trên người
Vân Tử Sam mà nhanh chóng liếc các tiểu thư ngồi bên tay trái, không
thấy Đông Phương Hồng Đậu đâu, hắn mới thở phào một hơi, ngẩng đầu ưỡn
ngực, thong dong đi theo cung nữ hướng dẫn tới mấy ghế trống bên trên
nhất.
Ồn ào!
Tiêu Lãng đến khiến đại sảnh nổ tung, đặc
biệt là Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, Tiêu Cuồng ngồi ở ghế trên, ba
người biến sắc mặt. Bọn họ đã đánh cuộc là chỉ cần Tiêu Lãng có mặt ở
đâu là Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, Tiêu Cuồng phải biến mất ngay.
Vân Tử Sam mời đến thi yến đương nhiên Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên,
Tiêu Cuồng nằm trong diện khách quý, nhưng ba người không ngờ công chúa
còn mời cả công tử nhà quê Tiêu Lãng.
- Đây chính là tiêu lãng công tử?
- Sao hắn tới đây? Nghe đồn hắn lớn lên trong núi rừng mà, đến tham gia thi yến làm gì?
- Lãng công tử này đúng như tin đồn, diện mạo bình thường nhưng rất có khí thế.
Trong đại điện vô số tài tử tài nữ, các công tử, tiểu thư của Tiêu gia chưa
từng thấy mặt Tiêu Lãng đều nhỏ giọng xì xầm, hiển nhiên rất có hứng thú với Lãng công tử đột ngột xuất hiện, rất nghi ngờ hắn xuất thân nhà
quê, trông như mãng phu tại sao tham gia thi yến như vậy?
Tiêu
Lãng không suy nghĩ nhiều, phớt lờ các công tử, tiểu thư của Tiêu gia xì xầm, tùy tiện ngồi xuống bàn thứ hai xếp hàng đầu, hờ hững liếc Tiêu
Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên ngồi bên cạnh.
Vân Tử Sam mỉm cười, chợt lên tiếng:
- Lãng công tử có thể nể mặt Tử Sam được không? Bỏ qua lần đánh cuộc hôm đó?
Tiêu Lãng thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Vân Tử Sam. Tiêu Lãng nhìn kỹ Vân Tử Sam, mắt sáng lên.
Vẻ đẹp của Vân Tử Sam là một trong mấy người xinh nhất hôm nay, nàng mặc
trang phục lộng lẫy, cung váy màu tím, bới tóc kiểu bươm bướm, gài trâm
phượng hoàng. Vành tai linh lung trong suốt treo hai chuỗi bảo thạch
tím, trên cổ trắng ngần đeo chuỗi bảo thạch hồng, phía cuối kéo dài tới
bộ ngực nhô ra, dụ người nhìn kỹ càng. Da búng ra sữa dưới ánh nến chiếu rọi ửng hồng, khiến người kiềm không được muốn cắn một miếng. Khí chất
siêu tuyệt, mặt mày đưa tình, thật là nữ nhân quốc sắc thiên hương.
Mắt Tiêu Lãng mông lung giây lát sau tỉnh táo lại,iễn cưỡng cười nói:
- Công chúa điện hạ đã lên tiếng thì dĩ nhiên Tiêu Lãng tuân lệnh.
Mấy người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên thở phào. Nếu Tiêu
Lãng cứng rắn thì mấy người đành phất tay áo bảo đi, nhưng sẽ rất mất
mặt. Tuy nhiên, Tiêu Lãng có mặt, Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc
Nhiên không còn vẻ tiêu sái phong lưu như vừa rồi, yên lặng uống rượu
che giấu vẻ lúng túng.
Hôm nay Trà Mộc cũng có mặt nhưng ngồi
dưới đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, cười với Tiêu Lãng, ánh mắt hai người giao nhau âm thầm trao đổi. Khiến Tiêu Lãng bất ngờ là cái bàn thứ nhất hàng đầu trống trơn, hắn ngồi ở ghế thé hai nên rất tò mò ai có tư cách ngồi ghế thứ nhất?
Hôm nay là thi yến,
Vân Tử Sam mời rất nhiều tài tử, tài nữ nổi danh trong đế đô, không hỏi
xuất thân, chỉ hỏi tài học. Những tài tử, tài nữ không hiểu quan hệ giữa Vân Tử Sam và Tiêu Lãng nhưng rất tò mò, vì sao công tử diện mạo bình
thường này vừa đến thì không khí trong chính điện biến nặng nề, lúng
túng?