Yêu Giả Vi Vương

Chương 41: Q.5 - Chương 41: Thua hoàn toàn




- Tiêu Lãng!

Hậu viện Hòa Miêu Các, Tiêu Lãng cầm trong tay Vô Tình Kiếm đứng ở ngoài đình. Trên người của hắn đều là hoa tuyết, hắn lại hoàn toàn không hay biết. Mà công chúa Hòa Miêu đứng ở trong đình đã rất lâu rồi, Tiêu Lãng vẫn không xoay người liếc mắt nhìn nàng. Nàng trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc cắn răng mở miệng nói:

- Tiêu Lãng, ngày mai ca ca Mặc Hàn sẽ tìm đến ngươi quyết đấu. Ta không muốn nhìn thấy các ngươi quyết đấu sinh tử! Các ngươi bất kỳ một người nào chết, ta cũng không sống nổi. Cho nên... Ngươi đi đi!

Có nói ra một câu cuối cùng hay không, tim Hòa Miêu đều vỡ nát, ai oán chết tâm. Nàng thất vọng hết lần này tới lần khác, đau lòng hết lần này tới lần khác. Hiện tại, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tiêu Lãng đã biến thành một ngọn núi băng. Cho dù nàng hóa thành một mồi lửa cũng không thể vào tiến vào trong tim hắn được...

Tiêu Lãng rốt cuộc đáp lại, nghiêng mặt hỏi:

- Đi? Đi đâu?

Nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lãng vẫn vô tình như vậy, Hòa Miêu quay mặt qua chỗ khác không tiếp tục nhìn hắn, buồn bã nói:

- Trở lại Thiên Châu đi. Tiêu Lãng, thật ra Hòa Nhi đã thu thập được một chút tài liệu của ngươi. Chỉ.. Không nói cho ngươi biết mà thôi. Ngươi đến từ Thiên Châu, là phủ chủ Thần Hồn Phủ. Có người nói ngươi có một thê tử mỹ lệ, tên là Đông Phương Hồng Đậu? Ngươi trở lại Thiên Châu đi. Hãy đi tìm Đông Phương Hồng Đậu! Nói không chừng ngươi nhìn thấy nàng có thể sẽ khôi phục được ký ức, có thể sẽ trở lại ngươi trước kia! Ta đã bảo Hinh di sắp xếp, suốt đêm sẽ đưa ngươi đi tới biển Băng Tuyết!

- Ồ!

Tiêu Lãng đáp một tiếng, trong mắt lại mê man. Hắn thì thầm khe khẽ, chỉ hắn mới nghe thấy:

- Đông Phương Hồng Đậu, vì sao ta lại cảm giác cái tên này quen thuộc như vậy? Nhưng vì sao ta lại không nhớ được người này? Nàng là thê tử của ta sao? Ta lại có thê tử? Ừm... Vậy ta đi Thiên Châu tìm nàng.

Công chúa Hòa Miêu xoay người sang chỗ khác, hơn nữa còn đứng ở trong đình, thực lực của nàng không cao tất nhiên nghe không được tiếng Tiêu thì thầm. Nàng thấy Tiêu Lãng tùy ý đáp lại, trong lòng lại cảm thấy đau xót, nước mắt tuôn rơi. Cuối cùng nàng cắn răng kêu một tiếng:

- Hinh di, dẫn hắn đi thôi!

Một u ảnh hiện ảnh. Hinh di đau lòng nhìn Hòa Miêu, khẽ vuốt bả vai của nàng, thở dài khe khẽ không nói một lời nào. Sau đó nàng nhìn Tiêu Lãng nói:

- Đi theo ta!

- Ồ!

Tiêu Lãng gật đầu, cầm theo Vô Tình Kiếm thản nhiên đi vào trong đình, theo Hinh di đi về phía trước. Khi đi ngang qua công chúa Hòa Miêu, hắn lại không nói một câu, cũng không liếc nhìn nàng một cái...

Nhìn bóng lưng Tiêu Lãng rời đi hoàn toàn không lưu luyến, nước mắt công chúa Hòa Miêu chảy xuống càng mãnh liệt hơn. Nàng đỏ mắt cắn môi, cố nén không để mình khóc ra thành tiếng.

Khi Tiêu Lãng sắp rời khỏi tầm mắt của nàng, nàng đột nhiên không nhịn được nữa, vén váy chạy chậm vài bước. Khi đi ra khỏi đình, nàng cúi người dùng toàn lực hô to một tiếng:

- Tiêu Lãng!

Tiêu Lãng ngạc nhiên xoay người nhìn lại. Hắn nhìn Hòa Miêu lệ rơi đầy mặt, giống như nhìn một người xa lạ, thản nhiên mở miệng nói:

- Tiểu thư Hòa Nhi, còn có việc gì sao?

- Không có gì...

Công chúa Hòa Miêu hoàn toàn tan nát cõi lòng. Nàng cảm thấy đau đớn gần chết. Nàng cười khổ không ngừng lắc đầu, cuối cùng vẫn là hy vọng xa vời. Nàng nghẹn ngào hỏi:

- Sau khi ngươi trở lại Thiên Châu, có một ngày nào đó sẽ nhớ tới, trong vực diện Hòa Đường có một tiểu nữ tử tên là Hòa Miêu, đã từng yêu ngươi hay không?

Con ngươi trong mắt Tiêu Lãng thoáng co lại. Ở sâu trong linh hồn hắn chợt run lên, nhưng lập tức khôi phục lại. Người ở bên ngoài không thấy thần sắc hắn có chút thay đổi nào. Hắn lạnh lùng nói:

- Có lẽ vậy...

Nói xong hắn dứt khoát xoay người, theo Hinh di đi ra ngoài. Bước chân hắn cực kỳ kiên quyết, không chút run rẩy!

- Có lẽ?

Công chúa Hòa Miêu cảm thấy bất lực quỳ trên mặt đất. Nàng quỳ gối trên lớp tuyết đọng dày đặc bên ngoài đình, hai tay ôm mặt, cố ngăn cản nước mắt chảy xuống. Nhưng nước mắt lại tuôn qua kẽ tay, nhỏ xuống lớp tuyết trắng, lan ra thành từng đóa hoa mai.

Thân thể nàng khẽ run, giống như một tín đồ thành kính nằm sấp trên mặt đất, khóc đến đứt ruột đứt gan, khóc đến cuồng loạn. Nàng đột nhiên có cảm giác, dường như Bắc Minh rất lạnh...

Khi đến đây, nàng đã thông báo, bất kỳ người nào cũng không được tiến vào trong hậu viện. Cho nên giờ phút này không có một cung nữ nào đi tới. Nàng dường như sớm biết sẽ là kết quả này, cho nên nàng muốn ở một mình khóc một hồi. Nàng đã thua hoàn toàn trong cuộc ái tình này.

Nếu như hôm nay Tiêu Lãng có thể lộ ra một chút tình cảm, một chú ý tứ không nỡ rời đi. Nàng tuyệt đối sẽ dùng hết toàn lực lưu hắn lại, đồng thời không cho công tử Mặc Hàn và hắn quyết đấu. Nhưng Tiêu Lãng không hề như vậy. Nàng chỉ có thể để hắn đi, hi vọng hắn trở lại Thiên Châu nhìn thấy thê tử của hắn, có thể khôi phục ký ức, có thể khôi phục dáng vẻ thực sự trước kia, có thể nhớ tới nàng một tiểu nữ nhân ngây thơ, ngu ngốc một cách đáng yêu này...

- Ba năm!

Một lúc lâu sau, khi cổ họng của công chúa Hòa Miêu khóc tới mức khản đặc, nàng mới đứng dạy. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc, mở ra nhìn về phía bầu trời Tiêu Lãng vừa rời đi, cắn răng thì thầm nói:

- Tiêu Lãng, ta không tin ngươi sẽ vĩnh viễn vô tình. Hòa Nhi cũng sẽ không từ bỏ. Ta sẽ đợi thêm ngươi ba năm. Nếu như trong vòng ba năm ngươi vẫn không tới tìm ta, Hòa Nhi sẽ tùy tiện gả cho một người bất kỳ. Tiêu Lãng, ngươi biết Hòa Nhi đang đợi ngươi không? Ngươi sẽ lại khiến ta thất vọng thương tâm sao?

Tiêu Lãng không biết có một tiểu nữ tử bị hắn tổn thương tới đứt ruột đứt gan. Tuy rằng trong một khắc kia trong tâm hắn có chút đau đớn, nhưng trải qua lâu thời gian như vậy, hắn không ngừng tu luyện thiên đạo vô tình, tâm của hắn đã bị tổn thương vỡ thành mảnh nhỏ. Thiên đạo vô tình nhất trọng, hắn cũng sắp đại thành. Có lẽ chính vì hắn không ngừng tổn thương mình, không ngừng khiến công chúa Hòa Miêu tổn thương, hắn mới có thể tu luyện nhanh như vậy...

Hắn được Hinh di thu xếp thay đổi y phục dạ hành, sau đó đi theo một truyền tống trận, truyền tống đến thành trì ở cực nam của vực diện Hòa Đường. Sau khi đi ra khỏi thành trì, hắn lên một chiếc thuyền sắt.

Thuyền sắt lặng lẽ bắt đầu khởi hành, vượt qua biển Băng Tuyết. Hinh di đáp ứng công chúa Hòa Miêu, đưa hắn an toàn đến Thiên Châu. Bởi vì Tiêu Lãng mất trí nhớ, thực lực đã giảm đi rất nhiều. Nếu để cho hắn một người lang bạt, nói không chừng sẽ chết ở trong biển Băng Tuyết. Hơn nữa hắn mất trí nhớ, chắc hẳn cũng không biết Thiên Châu ở đâu...

Thuyền sắt nhanh chóng di chuyển trong đêm, giống như một ma quỷ U Minh. Trên giường ngoại trừ Hinh di ra, không còn người nào khác. Thật ra chiếc thuyền này cũng gần giống như thuyền Thiên Cơ, dùng huyền thạch khởi động, vận dụng ý niệm khống chế tiến lên.

Một mình Tiêu Lãng đứng ở trên bong thuyền. Hinh di cũng yên lặng đứng ở trong góc, quan sát tình hình xung quanh, bảo đảm sẽ không có người đến công kích.

Một đêm cực kỳ an toàn. Thuyền sắt cũng một đường đi qua mấy vực diện. Nói đang chạy ở bên trong nội hải, chắc hẳn chờ tới sáng ngày mai là có thể tới biển Băng Tuyết.

- Tiêu Lãng, kỳ hạn một tháng đã đến. Hôm nay chính là ngày chúng ta quyết đấu. Nếu không phải ngươi chết chính là ta sống! Ngươi cho rằng có thể thoát được sao? Vực diện Mặc Giả là vực diện lớn nhất Bắc Minh. Ngay cả một người cũng không để ý được, chẳng phải sẽ khiến người Bắc Minh chê cười sao?

Một tiếng quát lạnh đột ngột vang lên. Một bên biển có bảy, tám người liều lĩnh vượt gió tuyết, vượt biển đến.

Người đi đầu là một công tử trẻ tuổi với mái tóc màu đen tung bay trong gió. Trong mắt hắn lộ vẻ tàn khốc khiến hắn nhìn giống như là một con ma lang bị thương.

- A... Tiêu Lãng chạy mau!

Chuyện Hinh di lo lắng nhất đã xảy ra. Thân thể nàng đang ở trên bong thuyền phía trước chợt lóe lên, quay về Tiêu Lãng gầm thét một tiếng. Sau đó thân thể bắn mạnh vào trong biển, quay về phía công tử Mặc Hàn ngoài xa nói:

- Công tử, hiện tại Tiêu Lãng đã không còn bất kỳ quan hệ nào với công chúa Hòa Miêu, cũng chưa từng xảy ra bất cứ quan hệ gì. Công chúa Hòa Miêu đã căn dặn, muốn ta đưa hắn đi Thiên Châu. Chuyện này nên thôi đi!

Công tử Mặc Hàn cười lạnh một tiếng, hét dài nói:

- Thôi sao? Hinh đại nhân nếu như ngươi là ta, việc này có thể thôi sao? Điều này quan hệ đến tôn nghiêm của một nam nhân. Tiêu Lãng, nếu như ngươi là một nam tử thì đứng ra, đừng khiến cho Mặc Hàn ta xem thường ngươi! Người của ta tuyệt đối sẽ không động thủ. Đến đây đi. Chúng ta đấu một trận, không cần quan tâm tới sinh tử!

Tiêu Lãng không trốn. Hắn không biết đường, cũng không biết trốn đi đâu. Hắn cũng không đứng ra, chỉ đứng ở trên bong thuyền thản nhiên nhìn công tử Mặc Hàn nói:

- Ngươi là ai? Vì sao lại muốn tử chiến với ta? Ta không nhận ra ngươi. Đừng chọc giận ta. Cút ngay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.