Yêu Giả Vi Vương

Chương 120: Q.8 - Chương 120: Tiêu tiên sinh cầu kiến




Tiêu Lãng vừa ra khỏi cửa liền gặp được Tiểu Đao và Độc Long. Hắn không nói chuyện dẫn theo mọi người đi vào phòng khách Mai gia. Trong phòng khách đã có người ngồi đầy. Mai phu nhân đang ngồi cau mày, trên mặt đầy sương lạnh. Tiêu Lãng nhìn lướt qua lại không thấy bóng dáng của phụ thân Mai phu nhân. Chuyện lớn như vậy tại sao phụ thân nàng còn không đứng ra giải quyết?

Mai phu nhân nhìn thấy Tiêu Lãng đi vào, hổ thẹn cười khổ nói:

- Tiêu Lãng, lần này đã liên lụy tới đám người Ma Thần. Nhà chúng ta và Thiên Ma tộc có chút ân oán. Gần đây công tử Ma Đằng cưới tiểu thư Tu Ngư Nhi, Thiên Ma tộc thoáng cái liền có thanh uy chấn động. Đây chính là chuẩn bị nắm lấy Mai gia khai đao lập uy!

Sắc mặt Tiêu Lãng âm trầm, nói thẳng:

- Gia tộc phu nhân chuẩn bị ứng phó như thế nào? Phụ thân của người không có ở đây sao?

- Ừm?

Mai phu nhân gật đầu nói:

- Phụ thân ta đi tới đại bản doanh của gia tộc. Người đã truyền tin về, lần này cần... cố gắng chống đỡ, tuyệt đối không thỏa hiệp. Ta đang không biết phải làm sao...

Sắc mặt Tiêu Lãng càng trầm xuống. Ứng phó của Mai gia như vậy không ngoài dự đoán của hắn. Một đại gia tộc siêu cấp, kinh doanh trải rộng toàn Thần Vực, còn có mấy chi mạch. Thiên Tôn trong gia tộc chắc hẳn ít nhất cũng phải có ba, bốn người làm sao có thể chịu khuất phục được? Đám người Ma Thần ở trong mắt phụ thân Mai phu nhân chả là cóc khô gì. Số tiền chuộc này là chuyện nhỏ mặt mũi là chuyện lớn.

Lần này bồi thường tử thánh thạch, lần sau tùy tiện một gia tộc nào cũng dám chặn đội buôn của Mai gia. Chắc hẳn sau khi đám người Ma Thần chết, Mai gia nhất định sẽ bắt đầu phản công và khai chiến với Thiên Ma gia, cuối cùng Thần Chí Cao Tu La sẽ đứng ra hòa giải...

Chuyện đã nghĩ thông suốt, ánh mắt Tiêu Lãng nhìn về phía Mai phu nhân, trầm giọng hỏi:

- Ta không quan tâm phụ thân phu nhân yêu cầu phải tuyệt đối làm gì. Ta chỉ muốn biết ý của Mai phu nhân.

Tiêu Lãng nói lời này rất ngang ngược. Đám người Tiêu Ma Thần gia nhập Mai gia, chính là người của Mai gia. Đây là chuyện nội bộ của Mai gia, còn chưa tới phiên Tiêu Lãng đến giơ tay múa chân chứ?

Sắc mặt mấy trưởng lão Mai gia có mặt ở đó liền trầm xuống. Nhưng ánh mắt Mai phu nhân lại lóe lên vẻ do dự.

Tiêu Ma Thần và Vô Ngân không thể chết được, nhưng phụ thân nàng đưa ra quyết định không thể làm trái lại. Điều này cũng là ý của lão tổ tông bản tộc. Lùi một vạn bước mà nói, vì mặt mũi Mai gia, số tiền chuộc này cũng không thể giao ra. Nhưng nàng... thật lòng không muốn từ bỏ người bằng hữu Tiêu Lãng này.

Nàng mơ hồ cảm giác, quan hệ tốt với Tiêu Lãng ngày sau sẽ có sự trợ giúp lớn đối với Mai gia đối với nàng.

Cuối cùng nàng thình lình đứng lên, trầm giọng nói:

- Ta đi Thiên Ma tộc đi một chuyến, lấy danh nghĩa riêng, bảo bọn họ thả Ma Thần và Vô Ngân. Chuyện còn lại để gia tộc xử lý.

- Phu nhân, không được! Quá nguy hiểm. Nếu như phu nhân bị bắt, chúng ta làm sao ăn nói được với gia chủ?

Một trưởng lão lập tức đứng dậy, kiên quyết không đồng ý.

Một gã trưởng lão Thần Tổ đỉnh phong khác cũng đứng dậy phản đối nói:

- Đúng vậy, hiện tại Ma Đằng kiêu ngạo ngang ngược, cho rằng cưới huyền tôn nữ của Thần Chí Cao Tu La liền ngông cuồng tự đại. Lần này gia tộc nhất định phải cho hắn một lần giáo huấn đẫm máu! Sau lưng nhà bọn họ có Thần Chí Cao, Mai gia chúng ta không có sao? Thần Chí Cao Thanh Thứ đã chứng đạo trước Thần Chí Cao Tu La mấy vạn năm.

Mai phu nhân lắc đầu, rất quả quyết nói:

- Đó là chuyện của gia tộc, lần này cá nhân ta đi vào là thân phận cá nhân. Ta chỉ đi cứu hai bằng hữu, sẽ không liên lụy tới gia tộc.

Tiêu Lãng âm thầm gật đầu. Lần này Mai phu nhân tỏ thái độ, đã thành công chứng minh người bằng hữu này có thể kết giao. Nếu như nàng mạo muội đi vào, bất luận kết cục thế nào, bất luận nàng nhấn mạnh là thân phận cá nhân, chung quy vẫn có ảnh hưởng không tốt cho Mai gia.

Lấy một trả một, xưa nay Tiêu Lãng là người như vậy. Hắn chắp tay nói:

- Phu nhân đừng đi. Ma Thần và Vô Ngân để ta đi cứu. Chỉ có điều ta hi vọng Mai gia tạm thời đừng truyền tin tức ra ngoài. Chờ sau khi ta cứu người xong, chuyện còn lại gia tộc của các ngươi xử lý như thế nào, ta không quản tới!

Một đám trưởng lão đều cười lạnh. Tiêu Lãng khẩu khí thật lớn. Hắn đi cứu? Hắn cho rằng hắn là ai? Việc này cho dù là Thiên Tôn tới cũng vô dụng. Thiên Ma tộc có quan hệ dính líu với Thần Chí Cao. Lần này rõ ràng là đến tìm việc. Hắn có thể cứu sao?

Mai phu nhân cũng rất lo lắng nhìn Tiêu Lãng, nói:

- Tiêu Lãng, việc này ngươi tuyệt đối đừng khinh xuất. Tuy rằng Thần Chí Cao Tu La không chắc sẽ quản việc này, nhưng nói như thế nào là hắn cũng là con rể của huyền tôn nữ. Nếu như người Tu gia lên tiếng, bất kỳ ai tại Hủy Diệt Chi Địa cũng không dám đứng ra.

Tiêu Lãng gật đầu, nói với Độc Long Tiểu Đao:

- Đi thôi. Chúng ta đi trước rồi nói tiếp.

Hắn không gọi Ma Thanh Thanh, bởi vì cân nhắc đến Ma Thanh Thanh là người của bộ tộc Thiên Ma. Nhưng Ma Thanh Thanh vẫn đi theo. Tiêu Lãng nhíu mày. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, hắn cũng không nói gì nữa.

Sắc mặt hai người Hiên Viên Thiên Cương có chút lo lắng buồn phiền. Không phải bọn họ sợ chết, chủ yếu là vì việc này liên quan đến Thần Chí Cao Tu La. Một khi xử lý không tốt, sợ là sẽ rất phiền phức.

Tiêu Lãng đi ra khỏi Mai gia, lập tức quay đầu nói với hai người:

- Đại ca Thiên Cương, đại ca truyền tin cho thúc thúc Hiên Viên. Hai người... cũng đừng đi theo. Dù sao thân phận các ngươi sẽ có ảnh hưởng đối với Hiên Viên gia.

Hiên Viên Thiên Cương trừng mắt với Tiêu Lãng một cái nói:

- Ngươi nói gì vậy? Tộc trưởng bảo chúng ta đi theo ngươi. Cho dù chết cũng phải cùng chết. Việc này ta suy nghĩ có nên điều người tới hay không. Ngươi chờ chút. Để ta truyền tin cho tộc trưởng. Lần này chúng ta chỉ đi cứu hai người, không phải cứu toàn bộ đội buôn, cũng không phải nhúng tay vào ân oán giữa hai gia tộc, hẳn là không có việc gì chứ?

Tiêu Lãng gật đầu. Mọi người đi nhanh ra khỏi thành. Hiên Viên Thiên Cương bắt đầu truyền tin cho Thiên Tôn Hiên Viên. Không đợi mọi người đi tới truyền tống trận, ngọc phù truyền tin của Hiên Viên Thiên Cương đã sáng lên. Hắn nhìn qua, mắt liền sáng rực lên, nhếch miệng cười nói:

- Được rồi. Tộc trưởng nói, chuyện lần này cứ việc đi cứu người. Nếu không thả người thì đại náo. Có việc gì hắn sẽ đứng ra chịu trách nhiệm!

Trong lòng Tiêu Lãng liền cảm thấy ấm áp. Thiên Tôn Hiên Viên thật lòng đối xử tốt với hắn. Hắn cũng không nhiều lời, tiến vào trong truyền tống trận. Mọi người một đường truyền tống rời đi.

Thiên Ma Lĩnh ở phía nam Hủy Diệt Chi Địa. Một đầu phía nam, một đầu phía bắc khoảng cách rất xa, thật ra muốn truyền tống phải mất hơn một ngày. Trong lúc đó, Hiên Viên Thiên Cương không ngừng truyền tin, chắc hẳn đang triệu tập cường giả, để ngừa phòng ngừa bất trắc.

Quả nhiên, khi mọi người truyền tống đến Bán Dạ Phủ, Hiên Viên Thiên Tâm vừa vặn dẫn người đến. Người không nhiều, chính là mấy Thần Tổ đỉnh phong lần trước cùng đi tới Yêu Vực. Lần này bọn họ cũng không phải đi khai chiến với bộ tộc Thiên Ma. Dẫn theo những người này thật ra đã đủ rồi.

Có Hiên Viên Thiên Tâm ở đây, đối phương muốn động thủ cũng phải lo lắng tới lực chiến đấu của Thiên Tôn Hiên Viên.

Tiêu Lãng không hề nói gì, chỉ cảm kích gật đầu. Mọi người lại bắt đầu truyền tống tiếp.

Mười Thần Tổ đỉnh phong, lại thêm Hiên Viên Thiên Tâm, khuôn mặt này rất được nhiều người nhận ra. Bọn họ cùng nhau truyền tống đi phía nam, thoáng cái đã khiến cho rất nhiều gia tộc chú ý. Lại liên tưởng đến chuyện ở trong Thiên Ma Thành nằm phía nam, mọi người càng nghi ngờ hơn. Lẽ nào Mai gia và Hiên Viên gia chuẩn bị liên thủ tiêu diệt Thiên Ma tộc? Nhưng tại sao Mai gia không có động tĩnh gì...

Sau một ngày, đám người Tiêu Lãng đã tới Thiên Ma Thành. Vừa đứng ở trên quảng trường Thiên Ma Thành, Tiêu Lãng đã phát hiện thấy vẻ kích động trên mặt Ma Thanh Thanh. Trong ánh mắt có một chút nước mắt. Hiển nhiên, nhìn thấy toà thành nơi nàng lớn lên, khiến nàng thương tâm, có xúc động.

Tiêu Lãng vỗ vào vai nàng, ánh mắt đảo qua vẻ khẩn trương của vô số hộ vệ trên quảng trường. Hắn trầm giọng mở miệng nói:

- Đi bẩm báo với công tử Ma Đằng nhà các ngươi, nói Tiêu tiên sinh cầu kiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.