Yêu Giả Vi Vương

Chương 110: Q.5 - Chương 110: Tóc đen của nàng xuyên qua tay ta




- Tiểu thư Hòa Nhi gầy quá...

Tiêu Lãng dừng bước ở cổng sân. Tiểu thư Hòa Miêu vẫn thanh lệ, chỉ có điều thân thể rõ ràng gầy hơn trước nhiều. Đạo bào màu xanh mặc ở trên người nàng có vẻ hơi rộng. Tuy rằng nàng không hề trang điểm, còn mặc đạo bào đơn giản như vậy nhưng vẫn khiến người ta thấy được một vẻ đẹp khác thường. Giờ phút này nàng lẳng lặng ngồi ở trong sân, cầm sách cổ giống như một đóa hoa lan trong cốc vắng.

Tiêu Lãng nhẹ nhàng đi vào trong sân. Hắn nhạy cảm thăm dò, có thể dễ dàng tra xét được trong sân cũng không có cường giả ẩn nấp. Chỉ có điều trong gian phòng lại một khí tức yếu ớt. Khí tức này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Hắn cũng đoán được là vị ám vệ của công chúa Hòa Miêu, Hinh di.

Quả nhiên, chờ sau khi Tiêu Lãng đi vào trong sân, cửa một căn phòng mở ra. Thân thể Hinh di lặng lẽ xuất hiện. Khi ánh mắt nàng đối diện với Tiêu Lãng từ phía xa, nàng lập tức nhận ra Tiêu Lãng. Nàng cũng không nói lời nào trầm mặc lùi vào trong gian phòng.

Hòa Miêu vẫn không phát giác ra điều gì. Nàng cầm sách cổ giống như chìm đằm vào một thế giới nào đó, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không thể thu hút được sự chú ý của nàng.

Tiêu Lãng tăng thêm tiếng bước chân, đi tới chiếc ghế đá đối diện với tiểu thư Hòa Nhi ngồi xuống. Hắn chậm rãi mở tấm vải che trên mặt và trên đầu ra, khiến mái tóc trắng như tuyết của hắn tuôn chảy xuống dưới.

- Ừm?

Hòa Miêu rốt cuộc giật mình tỉnh lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lãng. Trong giây lát đó, Hòa Miêu tưởng mình hoa mắt. Nàng chớp mắt mấy lần. Sau khi xác định là Tiêu Lãng, lúc này miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng mới mở ra, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.

Âm thanh vừa phát ra, nàng lập tức bừng tỉnh, dùng bàn tay nhỏ nhắn che miệng mình. Trong đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, và không dám tin tưởng.

- Tiểu thư Hòa Nhi, đã lâu không gặp, tiểu thư có khỏe không?

Khóe miệng Tiêu Lãng cong lên, thản nhiên cười. Nụ cười ôn hòa, y phục dạ hành màu đen, mái tóc trắng như tuyết, khiến ngoại hình của hắn xem ra rất kỳ dị.

- Ta rất khỏe. A... Ta không tốt!

Hòa Miêu gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, dường như sợ một giây sau hắn sẽ biến mất vậy. Nàng cắn môi nhỏ giọng nói:

- Ngươi không ở đây, ta làm sao... có thể tốt được?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu, nhìn đôi mắt to giống như mắt mèo bị kinh hãi, trong lòng Tiêu Lãng đột nhiên mềm đi. Hắn vốn chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng hiện tại lại không nói gì, chỉ duỗi một tay ra ôm lấy khuôn mặt của Hòa Miêu.

Thân thể của tiểu thư Hòa Miêu run lên, có chút rụt rè lùi lại phía sau một chút, cuối cùng mặc cho tay của Tiêu Lãng khẽ vuốt khuôn mặt nàng. Trên đôi mắt to của nàng chợt có hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, rơi vào phía trên bàn đá phát ra âm thanh tí tách.

Tay Tiêu Lãng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại xuyên qua mái tóc đen của nàng, giúp nàng mở đạo kế trên đầu ra, mặc cho mái tóc của nàng giống như thác nước chảy xuống. Hắn thu tay lại, khóe miệng lộ vẻ nhu tình, ánh mắt tập trung vào đôi mắt rụt rè trước mắt, ôn nhu nói:

- Hòa Miêu, nàng vẫn yêu ta chứ?

Hòa Miêu đưa tay lau nước mắt, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều. Nàng không biết nên trả lời thế nào. Nàng ở núi Phổ Đà tu luyện mấy tháng. Nàng cho rằng nàng sẽ quên Tiêu Lãng, quên hỗn loạn trần thế, quên tất cả mọi chuyện.

Nhưng nàng không nghĩ tới Tiêu Lãng vừa xuất hiện, lại khiến nàng tốn mấy tháng mới tĩnh tâm, hiện tại lại giống như hồng thủy tràn ra.

Nàng rất mờ mịt nói:

- Ta không biết, chỉ có điều ngươi có thể tới tìm Hòa Nhi, ngươi có thể khôi phục lại ký ức nhớ tới Hòa Nhi, ta... rất vui!

Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, đưa tay nắm lấy một tay của Hòa Miêu, khe khẽ thở dài nói:

- Hòa Nhi, ta là tội phạm bị Bắc Minh truy nã. Người Bắc Minh hận ta thấu xương. Phụ thân nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý gả nàng cho ta!

Thân thể Hòa Miêu lại run lên, nước mắt càng tràn ra. Đôi mắt to của nàng chớp mấy lần, rất kiên định nói:

- Tiêu Lãng, chỉ cần ngươi muốn Hòa Nhi, Hòa Nhi nguyện ý cùng ngươi... đi tới chân trời góc biển. Tiêu Lãng, ngươi biết không? Ngươi còn không tới tìm Hòa Nhi, Hòa Nhi sẽ chết! Tới núi Phổ Đà ta cho rằng có thể quên ngươi, nhưng ta phát hiện ta sai, quá sai...

Trong lòng Tiêu Lãng thầm thở dài một tiếng, thầm nói mình là một kẻ súc sinh. Nữ tử như vậy tốt tới mức nào, nhưng hắn lại sợ này sợ kia. Hòa Nhi một nữ tử nhu nhược như vậy, nhưng không để tới bất kỳ điều gì, nguyện ý đi theo hắn, hắn còn có gì phải nghĩ nữa?

Tiêu Lãng đưa tay ôm đầu nàng, kéo nàng vào trong ngực. Nữ tử này, trước đây hắn phụ bạc nàng, sau này không thể lại phụ nàng nữa.

Chỉ có điều Hòa Nhi nguyện ý đi theo hắn, hắn lại không thể dẫn theo nàng bỏ trốn được. Như vậy đối nàng thật sự không công bằng. Tuy rằng hắn cầu hôn với cha mẹ Hòa Nhi chắc hẳn cuối cùng sẽ bị cự tuyệt, hoặc là bị phụ thân hắn nổi giận trực tiếp cầm đao giết người, nhưng hắn lại không thể không đi.

Hoàng thành vực diện Hòa Đường, hắn phải đi. Chỉ có điều không phải là lúc này. Tiêu Lãng âm thầm suy nghĩ một lát, quyết định chờ sau khi từ Mê Thần Cung trở về, hắn sẽ đi hoàng thành vực diện Hòa Đường một chuyến. Không cần quan tâm kết cục cuối cùng thế nào, hắn nhất định phải nỗ lực tranh thủ.

Đã quyết định chủ ý, Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn Hòa Miêu nói:

- Hòa Miêu, bây giờ ta phải đi Mê Thần Cung một chuyến. Nàng ở đây chờ ta được không? Chờ tới lúc trở lại, ta sẽ đến dẫn nàng đi.

- Ngươi muốn đi Thần Cung?

Hòa Miêu kinh ngạc. Chỉ có điều trong mắt nàng lại lộ vẻ không nỡ. Hắn vừa mới đến đã lại muốn đi sao?

Chờ sau khi Tiêu Lãng gật đầu, Hòa Miêu kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng nói:

- Hòa Nhi ở đây chờ ngươi. Cho dù... ngươi không trở về nữa, Hòa Nhi cũng sẽ ở đây chờ ngươi cả đời!

- Sẽ không đâu. Hòa Nhi xin hãy tin tưởng ta!

Tiêu Lãng càng áy náy hơn. Xem ra mình đã tổn thương nàng quá sâu, cũng làm cho nàng theo bản năng sinh ra cảm giác bi quan.

Làm bạn với Hòa Miêu một buổi sáng, Tiêu Lãng cố nén ý định trực tiếp dẫn nàng đi núi Khuynh Thành. Hắn bay vượt qua hư không rời đi.

Cũng không phải hắn không muốn đưa nàng đi. Chỉ có điều giờ phút này hắn cảm thấy rất đau đầu. Hắn cũng không biết phải giải thích với đám người Hồng Đậu thế nào.

Hắn đáp ứng đại hôn cho Hồng Đậu còn chưa tổ chức, hiện tại lại dẫn một cô gái xa lạ trở lại, sợ là sẽ tổn thương trái tim của Hồng Đậu và Nhã phu nhân? Sau này hắn muốn đi đâu làm việc, chắc hẳn người trong nhà cũng sẽ không yên tâm...

Chỉ có điều bất luận đám người Hồng Đậu trách cứ thế nào, Tiêu Lãng cũng không muốn phụ Hòa Miêu nữa. Nếu như lại tổn thương trái tim của Hòa Miêu, bản thân hắn cũng cảm giác mình không phải là người.

Một đường bay vượt qua hư không, Tiêu Lãng đều suy nghĩ xem làm sao giải thích với Hồng Đậu.

Sau khi bay vượt qua hư không một ngày, Tiêu Lãng bắt được võ giả của một vực diện, hỏi dò một chút về hành tung của đám người Mộc Sơn Quỷ.

Các nàng quả nhiên đã sớm đi về phía bắc. Mộc Sơn Quỷ là Thiên Đế Chí Tôn, quang minh chính đại xuyên qua Bắc Minh, tất nhiên đã khiến Thiên đế Bắc Minh chú ý. Chỉ có điều Mộc Sơn Quỷ nói rõ là đi ngang qua, bái kiến cung chủ Thần Cung, thật ra Thiên Đế Bắc Minh cũng không dám ngăn cản.

Dù sao nếu như thật sự phát sinh đại chiến, trừ phi người của Thần Cung ra tay, bằng không tất cả những Thiên đế Bắc Minh gộp lại cũng không phải là đối thủ của Mộc Sơn Quỷ.

Tiêu Lãng tăng nhanh tốc độ, chuẩn bị chặn mọi người ở bên dưới thành. Hành tung của hắn không bị bại lộ, một đường rất cẩn thận, ngược lại là không khiến cho Thiên đế Bắc Minh chú ý. Sau năm ngày hắn thành công tới dưới núi Khuynh Thành.

Điều khiến Tiêu Lãng đau đầu chính là dưới núi Khuynh Thành hạ ngoại trừ thủ sơn nô kia ra, hoàn toàn không có người nào khác. Hắn hỏi dò thủ sơn nô kia, nhưng nhận được một tin tức rất không ổn.

Trước đó hai ngày, đám người Mộc Sơn Quỷ đã đến, được Thanh Mộc Ngọc dẫn lên núi Khuynh Thành. Mà Thanh Mộc Ngọc lại không tới đón hắn. Nói cách khác... hắn muốn lên núi Khuynh Thành, vẫn phải giống như lần trước từng bước leo lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.