Yêu Giả Vi Vương

Chương 95: Q.8 - Chương 95: Tử Phủ




Trong đầu Tiêu Lãng tự động hiện lên hai bức vẽ. Một bức là vẽ mạch trên cơ thể người, một bức là cảm ngộ được trong đại đạo thụ. Năng lực của trạng thái du hồn này đúng là biến thái. Trong đầu Tiêu Lãng có thể thấy rõ ràng hai bức vẽ này, sau đó xác minh lẫn nhau, thôi diễn lẫn nhau.

Tiêu Lãng cũng quên cả luyện hóa tử thánh thạch, một lòng cảm ngộ sự huyền bí trong bức vẽ của đại đạo thụ. Nhưng đáng tiếc tuy rằng hắn có thể phát hiện được điểm khác nhau giữa hai bức vẽ, nhưng không thể cảm giác ngộ được.

- Nếu như thân thể là một đại trận, như vậy mạch trong thân thể chính là bức vẽ một đại trận. Mà bức vẽ trong đại đạo thụ này lại một bức vẽ về một đại trận càng huyền diệu hơn? Chỉ có điều thân thể không thể thay đổi? Ta làm sao có thể khiến bức vẽ đại trận bên trong thân thể đổi thành bức vẽ đại trận trong đại đạo thụ được?

Có rất nhiều vấn đề Tiêu Lãng nghĩ không ra, chỉ có điều hắn không sợ. Chỉ cần có phương hướng là tốt rồi. Sớm muộn có một ngày hắn có thể tìm hiểu được rõ ràng. Hắn biết chỉ cần hắn có thể sử dụng bức vẽ trong đại đạo thụ kia vào bên trong thân thể, như vậy thực lực của hắn sẽ vô cùng khủng khiếp.

Thân thể là một đại trận. Thông qua đại trận này, có thể tập trung linh khí bên trong thiên địa để sử dụng. Đại trận hoàn mỹ sẽ ảnh hưởng tới thiên tư của võ giả. Đại trận càng hoàn mỹ, thiên tư võ giả càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh, sau đó thành tựu càng cao.

Nhưng thân thể là chết, các mạch trong thân thể là chết, cũng không ai dám ngông cuồng đi cải biến. Bằng không một khi thân thể xảy ra vấn đề, đại trận này bị hủy diệt, sẽ xong đời.

Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng nhận được một bức vẽ còn cao cấp hơn so với đại trận bức tranh về các mạch trên thân thể. Chỉ cần hắn dựa theo bức vẽ cải tạo thân thể, như vậy thiên tư của hắn sẽ cường đại gấp mấy lần, siêu việt hơn mọi người!

Một khi thành công, Tiêu Lãng không dám bảo đảm mình có thể trở nên cường đại tới mức nào, sẽ có loại thần thông kỳ dị thế nào? Nhưng hắn biết kết cục nhất định sẽ khiến hắn khiếp sợ, làm cho cả thế giới hỗn độn khiếp sợ.

Hắn lại bắt đầu luyện hóa tử thánh thạch. Thật ra chỉ cần một tia linh hồn khống chế thân thể luyện hóa là được, năng lượng tiến vào bên trong thân thể sẽ tự động bị hấp thu, cũng không phải làm lỡ chuyện. Hắn một lòng bắt đầu tìm hiểu bức vẽ trong đại đạo thụ, ý đồ dựa vào bức vẽ này khiến thực lực có một sự biến hóa về chất.

Rất đáng tiếc, không biết là Tiêu Lãng ngộ tính không đủ, hay bức vẽ này quá huyền diệu. Hắn cảm ngộ hơn nửa tháng, nhưng hoàn toàn không có tiến triển.

Hắn không thể không dừng cảm ngộ lại. Bởi vì năng lượng trong huyệt đạo đã đầy. Trong khoảng thời gian này hắn đã luyện hóa mấy trăm vạn tử thánh thạch. Nếu tiếp tục nữa hoặc là năng lượng biến chất, hoặc là huyệt đạo nổ tung. Hắn không dám khinh thường.

Hắn toàn tâm toàn ý đặt trên huyệt đạo. Trong 1008 huyệt đạo đều có một năng lượng kim châu rất lớn, có kích thước bằng năm, sáu hạt đậu tương, lấp đầy huyệt đạo.

Hắn bắt đầu tiếp tục luyện hóa tử thánh thạch, chỉ có điều tốc độ rất chậm, khiến năng lượng phân tán đều tiến vào 1008 huyệt đạo. Theo năng lượng tiến vào, năng lượng kim châu trong huyệt đạo chậm rãi lớn lên, bắt đầu tiến tới giới hạn chịu đựng của huyệt đạo.

Tiếp tục luyện hóa, tiếp tục lớn lên!

Sau một ngày, năng lượng kim châu đã khiến cho hàng rào huyệt đạo phồng to. Tốc độ Tiêu Lãng luyện hóa tử thánh thạch càng chậm hơn, bất kỳ lúc nào cũng chú ý tới tất cả biến hóa trong huyệt đạo, tinh thần khẩn trương tới cực điểm.

Trong lúc đó, năng lượng kim châu đột nhiên bắt đầu bành trướng. Tất cả huyệt đạo đều căng ra khiến Tiêu Lãng sợ đến gần chết. Nhưng một khắc này hắn cố gắng trấn tĩnh lại, cảm ứng biến hóa trong huyệt đạo.

Vù vù!

Năng lượng kim châu bành trướng, sau đó đột nhiên co rút lại. Tiếp theo lại bành trướng, lại tiếp tục co lại, giống như cái bụng cóc khi nó hít thở. Hơn nữa mỗi lần bành trướng xong lại từ từ giảm xuống. Thời điểm mỗi lần năng lượng kim châu bành trướng, toàn thân Tiêu Lãng đều cảm giác vô cùng thống khổ. Cố gắng chịu đựng cảm giác bành trướng này khiến người ta phát điên.

- Ổn định!

Linh hồn Tiêu Lãng xuất khiếu, dưới trạng thái du hồn hắn có phần không khống chế nổi thân thể. Nếu như thân thể bởi vì loại cảm giác cực kỳ khó chịu này thân thể theo bản năng lộn xộn, hắn sẽ chết rất thê thảm.

- A, a, a!

Năng lượng kim châu không ngừng bành trướng không ngừng co rút lại, tinh thần Tiêu Lãng đã sắp phát điên. Hắn cố gắng khống chế thân thể mình. Toàn thân hắn đều khẽ run lên. Trên trán, trên lưng, lòng bàn tay, gan bàn chân đều có mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Loại cảm giác này hết sức khó chịu, như vậy cũng tốt hơn so với một người bị hỏa thiêu. Hắn rõ ràng có thể đau khổ kêu to, dùng sức lăn lộn, nhưng chỉ có thể ép buộc mình không nên cử động, trơ mắt xem mình bị lửa không ngừng thiêu đốt. Như vậy cho dù là thánh nhân cũng sẽ phát điên chứ?

- Tĩnh Tâm Chú, Kinh Kim Cương!

Tiêu Lãng đột nhiên nhớ tới thời điểm trước đây khi hắn vượt qua tâm ma, Độc Cô Hành cho hắn hai quyển sách cổ. Hắn vội vàng tiến vào trạng thái quên mình bắt đầu niệm kinh, như vậy mới có thể làm cho tâm thần hắn ổn định, cũng có thể khiến thân thể của hắn không đến nỗi mất đi sự khống chế, làm ra hành động theo bản năng.

Một chiêu này quả nhiên rất hữu hiệu. Tinh thần Tiêu Lãng không phát cuồng. Hắn dường như hóa thân thành một vị Phật đà, cho dù chôn thây trong biển lửa cũng không thích không giận không bi không niệm. Thân thể của hắn vẫn khẽ run lên theo bản năng, nhưng sắc mặt đã bình tĩnh trở lại.

Năng lượng kim châu tiến hóa thành Tử Phủ, đây là một cửa ải khó. Bất kỳ võ giả Thần Quân nào, nếu muốn tiến hóa thành võ giả Thần Tổ đều phải vượt quá cửa ải này. Rất nhiều người đã thất bại ở cửa ải này, cũng bởi vì không chịu đựng nổi loại thống khổ này.

Tiêu Lãng rất may mắn, cũng rất bất hạnh!

Hắn không có đan điền, chỉ có 1008 huyệt đạo. Huyệt đạo đều rất nhỏ. Cho nên năng lượng hắn tập trung được nhanh như vậy đã sớm biến đổi về chất. Hắn cũng rất bất hạnh. Người khác chỉ cảm giác khó chịu ở chỗ đan điền. Nhưng hắn lại cảm giác khó chịu ở 1008 vị trí trên thân thể. Một con kiến cắn so với hơn một ngàn con kiến cắn, bên nào đau khổ hơn, cho dù là đầu heo cũng có thể nhận ra.

Trải qua nhiều lần tâm ma, khiến bản tâm của Tiêu Lãng đã trở nên vô cùng cường đại. Bằng không hắn đã sớm suy sụp. Tĩnh Tâm Chú cũng làm cho sự đau khổ của hắn giảm đến mức thấp nhất.

Không biết qua bao lâu, một ngày, hay là ba ngày, một năng lượng kim châu của Tiêu Lãng bắt đầu ngừng bành trướng, trái lại bắt đầu chậm rãi co ép lại. Vẻ ngoài của năng lượng kim châu cũng phát sinh sự thay đổi, từ từ biến thành một Tử Phủ nhỏ tuyệt đẹp.

Chậm rãi, năng lượng kim châu còn lại cũng đồng thời phát sinh biến hóa. Tất cả từ từ co rút lại. Năng lượng kim châu vốn có kích thước gần bằng sáu hạt đậu tương, cuối cùng co lại biến thành kích thước hạt gạo. Bên ngoài đã biến thành một Tử Phủ nho nhỏ. Trong huyệt đạo xuất hiện một ít sương mù. Trong huyệt đạo xem ra giống như từng Tiên phủ với tiên khí mờ ảo. Lực lượng vô cùng, dâng trào lưu chuyển bên trong Tử Phủ. Cường độ của năng lượng này mạnh hơn gấp ba lần so với năng lượng kim châu.

Năm ngày, tám ngày, mười lăm ngày.

Sau khi cơ thể Tiêu Lãng trở nên ổn định, hắn ngừng niệm chú. Thần thức như tia điện quét qua. Sau khi dò xét hơn mười lần, xác định tiến hóa thành công hắn mở mắt ra nở nụ cười. Tiếp theo hắn liền quay đầu ngã xuống đất mê man. Hắn có thể chống đỡ đến lúc này, không ngất đi trong lúc tiến hóa, đã xem như vô cùng tốt rồi...

Trong lúc mê man, hắn có rất nhiều giấc mộng, đều là những giấc mộng rất kỳ quái!

Trong mộng hắn cảm giác thân thể hắn dị biến, toàn thân hắn có hơn một ngàn đan điền nhỏ, bên trong thân thể của hắn có thêm rất nhiều gân mạch, cũng trở nên cực kỳ huyền diệu, giống như trong bức vẽ hắn cảm ngộ được trong đại đạo thụ,

Hắn còn nằm mơ hắn và hai mươi tám Thiên Tôn chiến đấu, trong hơn một ngàn đan điền trên thân thể hắn chớp hiện điện quang. Trong lúc giơ tay nhấc chân, hắn tùy ý phóng một năng lượng ra, lại đánh nổ tung một tinh vực, diệt hai mươi tám Thiên Tôn.

Sau đó hắn đột nhiên tỉnh lại. Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, hắn tự động quan sát bên trong thân thể. Kết quả sau khi vừa nhìn lướt qua, hắn sợ hãi đến mức anh bạn nhỏ cũng run lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.