Yêu Giả Vi Vương

Chương 13: Q.6 - Chương 13: Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên.




Lãnh Đế khẩn cấp triệu tập toàn bộ Thiên Đế ở phía đông Thiên Châu, mọi người trấn ở ven biển đề phòng hải thú bạo động. Mọi người đều nghi ngờ, tại sao những hải thú đột nhiên tụ tập lại?

Hoàng giả của hải thú và con thú hoàng trong sinh mệnh cấm khu Thiên Châu có hiệp nghị với cường giả đỉnh nhân loại, sẽ không cho hải thú, mãnh thú bạo động quy mô lớn, chiến đấu với nhân loại.

Tình huống lúc này rất là không bình thường, hơn nữa nhiều thú vương như vậy không thể nào tụ lại với nhau. Giải thích duy nhất là có thú hoàng tổ chức. Nếu là thú hoàng thì chuyện lớn rồi, phía nam Thần Khải phủ có nhiều thành trì là một đống phế tích.

Sắc mặt của Lãnh Đế rất xấu. Lãnh Đế thành ở ven biển, một khi những hải thú bạo động sẽ trực tiếp công kích Lãnh Đế thành. Giờ phút này, đã có gần một trăm thú vương, cộng với một con thú hoàng tổ chức sau lưng, kết cuộc cuối cùng của Lãnh Đế thành tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì.

Một Thiên Đế nhỏ giọng nói:

- Chẳng phải Tiêu Lãng ra biển sao? Tiêu Lãng đi chỗ đó làm gì?

Thiên Đế đứng bên cạnh Thiên Đế lên tiếng kia không dám tiếpl ời. Giờ phút này, biểu tình của Lãnh Đế đen như than, nếu bọn họ còn tán nhảm e rầng Lãnh Đế sẽ nổi khùng.

Lại một Thiên Đế nhỏ giọng nói:

- Không bằng công kích trước đi, giết một đám hải thú này trước. Chờ đám hải thú tụ tập lại thì ai ngăn cản được?

Giọng Thiên Đế này không nhỏ, Lãnh Đế nghe được nhưng gã không lên tiếng. Lãnh Đế lộ vẻ mặt ngơ ngác.

Lãnh Tình Nhi tiểu thư ở bên cạnh Lãnh Đế nghe thấy, đồng ý nói:

- Đúng vậy. Phụ thân, giết đám hải thú này trước đi. Chúng ta có nhiều người như vậy không lẽ sợ đám hải thú này sao?

Lãnh Đế không nhìn được nữa:

- Ngu ngốc!

Lãnh Đế lạnh lùng nói:

- Những hải thú này sẽ không vô duyên vô cớ tụ tập lại. Nếu chúng ta ra tay trước thì sẽ chọc giận những hải thú, sự việc không cách nào cứu vãn được. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ thú hoàng xuất hiện, hỏi xem rốt cuộc nó có ý định gì?

Mọi người không nói thêm, mắt nhìn chằm chằm vô số hải thú trôi nổi trên mặt biển, sau lưng bọn họ có vô số cường giả Nhân Hoàng cảnh từ Lãnh Đế phủ tụ tập lại chỗ này. Mọi người nhìn chằm chằm hải thú rậm rạp trước mặt, lòng rất rung động.

Lãnh Đế chợt lên tiếng quát:

- Đến rồi!

Lãnh Đế nhìn hướng hải vực trước mặt, bởi vì hải thú gần hải vực đó tản ra bốn phía, để lại khoảng trống. Nước biển cuồn cuộn, khí thế cường đại phát tán từ trong nước làm Lãnh Tình Nhi tiểu thư đứng cạnh Mị Ảnh Đại Đế người khẽ run.

Rào rào!

Nước biển văng khắp nơi, cái đầu khổng lồ chui ra khỏi mặt nước, đó là đầu giao long. Thân thể giao long mang theo sóng biển vạn trượng vọt lên cao. Thân thể giao long to lớn làm người ta tim đập nhanh, đầu dữ tợn, mắt lạnh băng làm nheiuè người sợ hãi itm đập chân run.

- Grao!

- Gru gru!

- Hi hí!

Mấy trăm vạn hải thú trên biển phát ra các loại hú kỳ dị nghênh đón vương giả của chúng nó, thanh âm kinh thiên động địa. Tình hình giống như quần ma loạn vũ, khiến nhiều cường giả Nhân Hoàng cảnh cho rằng tận thế đã đến.

Lãnh Đế thầm nghĩ:

- Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải? Nó chạy sang đây làm gì?

Lần trước khi Lãnh Đế cùng chín Chí Tôn Thiên Đế đi Loan Luân Hải có thấy Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải một lần. Trong Thần Hồn Hải có rất nhiều thú hoàng, Lãnh Đế tưởng là hải thú của Thần Hồn Hải bạo động nhưng không ngờ là Loan Luân Hải.

- Ngao Cổ, ngươi có ý gì? Tại sao tụ tập nhiều hải thú ở bên ngoài Lãnh Đế phủ?

Lãnh Đế đứng trên cự long màu bạc, giáp bạc khiến gã cực kỳ điển trai. Lãnh Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải ở giữa không trung, chất vấn hỏi. Mặc dù Lãnh Đế biết gã không phải đối thủ của Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải nhưng gã là Chí Tôn Thiên Đế, có tôn nghiêm, kiêu ngạo của cường giả.

Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải xoay quanh một vòng trên bầu trời mới mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lãnh Đế.

Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải nói tiếng người:

- Bản tôn không có ý gì, lần này chỉ đến hỗ trợ. Là Huyết Tháp dùng một gốc linh dược trăm vạn năm mời bản tôn ra tay. Nếu không thì bản tôn không có thời gian rảnh khai chiến với nhân loại các ngươi!

- Huyết Tháp?

Thiên Đế khác không biết Huyết Tháp nhưng Lãnh Đế thì biến rõ ràng. Mặt Lãnh Đế trắng bệch, có đến hai con thú hoàng? Nếu chúng nó thật sự muốn công kích Lãnh Đế phu thì e rằng những người có mặt hôm nay đừng hòng sống.

- Grao!

Giờ phút này, nước biển lại dâng trào, tiếng rống trầm đục phát ra từ biển cả. Các Thiên Đế mới hiểu ra, mặt không còn chút máu.

Hai con thú hoàng!

Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, nước biển tự động tách ra hai bên. Một thân hình khổng lồ chậm rãi trồi lên từ trong nước, đôi mắt đỏ rực, khí thế bạo ngược, đúng là thú hoàng rồi.

Nhưng mà...

Giờ phút này, ánh mắt mọi người không nhìn thú hoàng mà tập trung vào bên vai trái của nó. Nhiều cặp mắt tỏa sáng, vô số người chấn kinh thiếu chút cắn đứt lưỡi. Đặc biệt là Lãnh Tình Nhi tiểu thư, môi anh đào há to, trong mắt tràn ngập khó tin. Lãnh Tình Nhi tiểu thư vươn một tay ra chỉ vào bả vai thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng.

Lãnh Tình Nhi tiểu thư hưng phấn nói:

- Đó không phải là... Tiêu... Tiêu Lãng sao?

Không cần Lãnh Tình Nhi tiểu thư nhắc nhở, bức tranh Tiêu Lãng đã sớm truyền khắp Thiên Châu, cộng với mái tóc bạc cực kỳ bẳt mắt. Giờ phút này, Tiêu Lãngđứng trên vai thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, sống lưng thẳng tắp như kiếm đâm lên trời. Mặt Tiêu Lãng lạnh băng, mắt đầy sát khí. Thân hình nhỏ bé của Tiêu Lãngđứng trên vai thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng như một con ruồi trên vai người khổng lồ, cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng giây tiếp theo Tiêu Lãng còn to lớn hơn cả thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng cao mấy vạn thước trong mắt mọi người.

Bởi vì Tiêu Lãng trầm giọng quát:

- Toàn bộ hải thú lên bờ, đi hướng đông. Không có mệnh lệnh của ta, không hải thú nào được công kích!

Chớp mắt...

Bốn, năm trăm vạn hải thú bay lên bờ, thân hình khổng lồ che đậy tia sáng hải vực bên dưới. Tình hình mấy trăm vạn hải thú bay chạy khiến tim mọi người đập nhanh, người run bần bật.

Môi Lãnh Đế run run, nửa ngày mới nói nổi một câu:

- Những hải thú này bị... Bị Tiêu Lãng khống chế?

Các Thiên Đế giật mình tỉnh lại, nhìn Tiêu Lãng đứng trên vai thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng dẫn đầu chạy tới gần. Trong khoảnh khắc này mọi người cảm giác Tiêu Lãng không còn là con người mà là... Thần!

Tiêu Lãng quát to:

- Lãnh Đế, kêu người của ngươi tránh đường đi, hải thú sẽ không công kích bất cứ người nào! Ta chỉ mượn đường đi Thần Hồn phủ!

Mọi người giật mình tỉnh lại. Lãnh Đế thầm thở phào, càng kích động hơn. Lãnh Đế phất tay.

Lãnh Đế quát to:

- Mọi người tránh đường, lập tức ra lệnh, mọi người nhường đường cho hải thú đi qua!

Các Thiên Đế, cường giả Nhân Hoàng cảnh khủng hoảng né sang hai bên, nhìn theo mấy trăm vạn hải thú lao nhanh đi. Lòng các Thiên Đế, cường giả Nhân Hoàng cảnh dậy sóng, không biết có ý nghĩ gì. Giờ phút này, trong óc các Thiên Đế, cường giả Nhân Hoàng cảnh hỗn độn, mắt xa xa nhìn Tiêu Lãng đứng trên vai con thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng mỗi đạp một bước là mặt đất run lên.

Trong lòng Lãnh Tình Nhi tiểu thư cảm thán nhiều nhất:

- Sao Tiêu Lãng biến mạnh như vậy? Hắn có thể hiệu lệnh cho vạn thú, hắn... Đã trở thành thần rồi sao?

Lãnh Tình Nhi tiểu thư luôn xem Tiêu Lãng là kình địch, hận hắn tạn xương. Lãnh Tình Nhi tiểu thư luôn cố gắng tu luyện, định khiến Tiêu Lãng thần phục dưới váy của nàng. Giờ phút này, Lãnh Tình Nhi tiểu thư phát hiện thiếu niên Tiêu Lãng đã đứng ở độ cao đời này nàng chỉ có thể ngước nhìn.

Bầy hải thú đã đi qua mọi người người, mang theo khí thế pháh ủy tất cả lao nhanh hướng đông. Toàn bộ hải thú không phát ra chút thanh âm, chỉnh chu có trật tự như đại quân hải thú. Thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng đằng trước nhất càng giống thủ lĩnh quân đonà này. Tiêu Lãng thì như một con thú hoàng thật sự, đế hoàn của vạn thú.

Khi hải thú sắp biến mất trong tầm mắt của mọi người thì phía xa vọng lại giọng Tiêu Lãng quát to:

- Lãnh Đế, làm phiền ngươi truyền lời đến Tinh Thàn Điện chủ cho ta, nếu hắn dám đụng vào một người của ta thì ta sẽ khiến Tu La phủ của hắn không còn một ngọn cỏ, gà chó không tha!

Mắt Lãnh Đế càng sáng hơn, vẻ mặt phức tạp nhìn theo hải thú rời đi.

Lãnh Đế nặng nề khẽ thở dài:

- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, sợ là Thiên Châu thật sự sẽ biến thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.