Yêu Giả Vi Vương

Chương 100: Q.5 - Chương 100: Vác đá ghè chân mình




- Thảo Đằng, đi giao lưu với con hung thú này một chút!

Tiêu Lãng phóng thích một phân thân Thảo Đằng chui vào trong Bạch Hổ. Thảo Đằng có thể giao lưu cùng hải thú hung thú. Rất nhanh Tiêu Lãng đã có được đáp án hắn muốn.

Hung thú này biểu thị hoàn toàn thần phục Tiêu Lãng, đương nhiên chỉ thần phục một mình Tiêu Lãng. Nếu như Tiêu Lãng muốn hắn đi công kích những con người khác, hắn sẽ lập tức động thủ. Nói cách khác... Hung thú này biến thành linh thú của Tiêu Lãng, cũng như Kỳ Lân của Nhàn Đế và Ngân Long Nhất của Lãnh Đế.

Trong lịch sử Thiên Châu, có không ít cường giả khiến hung thú cường đại khuất phục, khiến hung thú phục vụ mình. Chỉ có điều hung thú càng cường đại càng khó thuần phục. Dù sao hung thú cường đại đều có trí tuệ của mình. Thân là vua bách thú, chúng cũng có tôn nghiêm của mình. Rất nhiều hung thú trăm vạn năm tình nguyện chết, cũng sẽ không thần phục làm linh thú cho con người.

Năm đó, do Nhàn Đế vừa vặn cứu con Kỳ Lân kia một mạng, hơn nữa thực lực Nhàn đế cũng cường đại hơn rất nhiều so với Kỳ Lân kia, nên con Kỳ Lân kia mới có thể toàn tâm toàn ý đi theo Nhàn Đế. Đương nhiên nếu như Nhàn Đế chết đi, con Kỳ Lân kia chắc chắn sẽ không tiếp tục đi theo hậu nhân của Nhàn Đế. Trừ phi hậu nhân của Nhàn Đế có một vị Thiên Đế Chí Tôn!

Cho nên giờ phút này Tiêu Lãng vô cùng kích động. Nếu quả thật có thể thuần hóa hung thú trăm vạn năm, khắp Thiên Châu ai là địch thủ của hắn? Cho dù là Thiên Đế Chí Tôn, ngươi có thể giết chết bao nhiêu con hung thú trăm vạn năm? Tại Thiên Châu, tuy rằng hung thú trăm vạn năm không phải thường nhìn thấy, nhưng trong các hiểm địa lớn, ví dụ như trong rừng rậm nguyền rủa Thần Hồn Phủ, Thú Vương trăm vạn năm vẫn có một vài con. Tùy tiện tìm mấy chục hơn trăm con Thú Vương thì hết sức dễ dàng.

Lùi một vạn bước nói, cho dù không thể thuần hóa Thú Vương, vậy cũng có thể thuần hóa hung thú sáu, bảy chục vạn năm chứ? Thực sự không được có thể thuần hóa tất cả hung thú mấy trăm vạn năm trong rừng rậm nguyền rủa. Nếu như phủ vực kia dám cả gan khai chiến với mình, tùy tiện dẫn theo mấy trăm vạn hung thú lượn một vòng, sợ là có thể khiến vô số Thiên Đế sợ hãi đến tè ra quần?

Con dân biển Loan Luân mãi mãi cũng là hậu thuẫn cường đại nhất của ngài?

Tiêu Lãng lại nhớ tới lời Thú Hoàng kia truyền âm. Hắn nhất thời cảm thấy sức lực tăng lên nhiều. Ánh mắt hắn nhìn về phía tây, âm thầm nghĩ nếu như thế lực sau lưng Vân Phi Dương và hắn thật sự dám động tới Thần Hồn Phủ, hắn liền dẫn dắt ngàn vạn hung thú hải thú san bằng Phi Dương Phủ!

Trong biển Loan Luân có bao nhiêu hải thú không nói, cho dù là lôi mấy con Thú Hoàng ra chạy một vòng, sợ là Thiên đế Tinh Thần muốn ra lực bảo vệ Phi Dương Phủ đều phải quỳ lạy chứ?

Tiêu Lãng càng nghĩ càng hưng phấn. Thân thể hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cái, đứng ở trên đầu Đại Bạch Hổ với ó thân thể dài mấy trăm mét, gầm thét một tiếng

- Đi, đi về phía nam!

Trí tuệ của Đại Bạch Hổ cũng không cao. Chỉ có điều Thảo Đằng có thể giao lưu truyền âm, rất nhanh con Bạch Hổ này lập tức chạy như điên về phía nam. Trong núi hoang rõ ràng đã từng bị hải thú tàn phá bừa bãi. Hải thú đều biến dị, làm sao quản được là người hay hung thú, một đường tàn sát. Trong núi hoang khắp nơi đều có thể nhìn thấy rất nhiều thi thể của hung thú và hải thú.

Chờ chạy ra khỏi núi hoang, Tiêu Lãng để cho Bạch Hổ trở về. Thực lực của Bạch Hổ này không cao, muốn cũng vô dụng. Ngồi trên đầu Bạch Hổ chạy về phía nam, vạn nhất bị người nhìn thấy cũng không hay. Tiêu Lãng nhìn theo Bạch Hổ với ánh mắt tiếc nuối, sau đó lại bay vượt qua hư không rời đi.

Mười ngày sau, Tiêu Lãng ngồi ở trên một tảng đá ngầm ở hải vực phía nam. Bên cạnh hắn lại có không ít hải thú vây quanh. Những con hải thú này đều bị chữ tình đánh vào thuần hóa, cực kỳ ngoan ngoãn giống như Tiêu Lãng là vua của bọn chúng.

- Đùng đùng đùng!

Nước biển phía nam dâng lên một trận sóng lớn mãnh liệt. Vô số hải thú ngóc đầu lên. Trên người chúng đều một màu xanh mượt. Hiển nhiên chúng là những hải thú còn lại bị máu độc cảm hoá.

Mà trong hải vực phía xa, Huyết Hải Ma Hùng lộ ra nửa thân thể. Nửa thân thể dưới của nó lại ở dưới biển. Thân thể nó khổng lồ giống như một hải đảo.

- Nhân loại, những hải thú này đều bị máu độc cảm hoá. Chỉ cần giải trừ máu độc cho bọn họ, biển Loan Luân sẽ không còn hải thú bạo động nữa!

Huyết Hải Ma Hùng truyền âm đến. Trên người Tiêu Lãng cũng bắt đầu chớp hiện chữ tình. Giờ phút này là vào nửa đêm. Chữ tình trên không trung chớp hiện thần quang chín màu cực kỳ rực rỡ. Từng chữ tình bay về phía xa, lại giống như mưa sao sa cắt phá trời cao, khiến người ta hoa cả mắt.

Từng chữ tình đánh vào trong trán của hải thú. Rất nhanh chất độc màu xanh trên người những hải thú này biến mất. Khí tức bạo ngược trên người chúng cũng biến mất. Cuối cùng chúng giống như những con hải thú còn lại bơi trên mặt biển, ôn hòa thân mật nhìn Tiêu Lãng.

Khi một chữ tình cuối cùng đánh ra, Tiêu Lãng thở ra một hơi thật dài. Số hải thú còn lại cũng không nhiều. Gần như tất cả hải thú biến dị đều đi công kích Thần Khải phủ. Mộc gia cũng giết chết ít nhất có mấy trăm vạn hải thú cấp thấp.

Máu độc nguyền rủa này rất hung tàn, có thể thông qua hải thú truyền nhiễm lẫn nhau. Nhưng chỉ cần thanh trừ sạch sẽ, không còn một con hải thú có độc máu, sẽ không còn cách nào truyền nhiễm được nữa.

Đương nhiên, nếu như không phải Thú Hoàng này phối hợp xua đuổi hải thú, Tiêu Lãng căn bản cũng không thể nào giải trừ tất cả hải thú đã bị máu độ cảm hoá. Dù sao biển Loan Luân quá lớn.

- Tốt, nhân loại! Tất cả con dân có máu độc đã khôi phục. Huyết Tháp bảo đảm con dân của chúng ta sẽ không tiếp tục bạo động đi công kích Thần Khải phủ nữa! Đương nhiên cũng mong ngươi chuyển lời tới vị Thiên Đế Chí Tôn ở Thần Khải phủ kia, xin đừng trả thù biển Loan Luân. Dù sao cũng bởi vì con người các ngươi, con dân của chúng ta mới có thể bạo loạn!

Huyết Tháp lại truyền âm đến. Tiêu Lãng gật đầu nói:

- Ta sẽ chuyển lời. Ta tin tưởng hắn sẽ không trả thù! Đương nhiên nếu như có hải thú nào trên người có máu độc còn chưa giải trừ hết, mong ngài giết chết trước.

Huyết Hải Ma Hùng rất nhân tính hóa gật đầu. Thân thể của nó chậm rãi chìm xuống dưới biển. Vô số hải thú cũng chậm rãi rời đi. Tiêu Lãng khẽ mỉm cười, xé rách không gian bay vượt qua hư không về phía Thần Khải Thành.

...

Bầu không khí ở Thần Khải Thành vẫn cực kỳ ngưng trọng. Tuy rằng Tiêu Lãng mang tin tức trở về, nhưng ba người Mộc Sơn Quỷ vẫn rất khẩn trương. Mãi đến khi thám tử Thần Khải phủ mang về tin tức, nói hải thú trong biển Loan Luân đã khôi phục nguyên dạng. Mộc Sơn Quỷ còn đích thân đi điều tra, xác định máu độc bên trong thân thể hải thú đã biến mất hoàn toàn, tất cả con cháu còn lại của Thần Khải Thành mới hoan hô.

Chuyện cũng rất nhanh được truyền khắp Thiên Châu. Quả nhiên tất cả Thiên Châu xôn xao!

Vốn sắp biến thành tử địa, gia tộc Thần Khải đệ nhị Thiên Châu cũng sắp xuống dốc, hiện tại lại cải tử hồi sinh. Tình huống chuyển nghịch nhanh như vậy sao? Điều này khiến rất nhiều đại gia tộc âm thầm vui mừng, cũng làm cho vô số đại gia tộc không ngừng buồn bã. Đương nhiên còn có vô số người nghi ngờ không thôi. Rốt cuộc là ai có thần thông lớn như vậy? Có thể mở ra được tử cục này?

Người trong Mộc gia dời đi lần lượt trở về. Mấy người Tiêu Thanh Y, Âu Dương Ấu Trĩ, Đông Phương Hồng Đậu cũng theo trở lại. Nhiều gia tộc sau khi xác định hải thú phía nam biển Loan Luân không còn tiếp tục bạo động nữa, cũng thi nhau trở về.

Nơi này là nơi gia tộc của bọn họ cắm rễ vô số năm, còn có vô số sản nghiệp của bọn họ. Tuy rằng rất nhiều sản nghiệp theo thành trì này đã bị hủy, lụi tàn theo lửa!

Phía nam có tới hơn hai mươi vạn toà thành trì bị hủy diệt. Lần này Thần Khải phủ tổn thất nặng nề. Nhưng chỉ cần bảo tồn, chỉ cần Mộc Sơn Quỷ còn sống, Mộc gia vẫn là gia tộc đệ nhị Thiên Châu. Thần Khải phủ cũng có thể lại khôi phục sự phồn hoa và vinh quang.

Mộc Sơn Quỷ chờ sau khi Mộc Tinh Hà dẫn theo trưởng lão và người của Mộc gia trở về, liền giao trọng trách xây dựng lại Thần Khải phủ cho bọn họ. Hắn chuẩn bị lập tức chạy tới Mê Thần Cung cảm ơn cung chủ Mê Thần Cung, vẫn nói rõ, Tiêu Lãng đi cùng hắn.

Điều này khiến Tiêu Lãng rất lúng túng. Mà điều càng làm cho Tiêu Lãng đau đầu hơn chính là, Mộc Tiểu Yêu kiên trì muốn đi theo, còn chuẩn bị gả cho cung chủ Mê Thần Cung!

Bởi vì nàng đã từng thông báo với thiên hạ, ai có thể phá giải nguy cơ cho Thần Khải phủ, nàng làm nô tỳ, cả đời không rời không bỏ...

Tiêu Lãng nhất thời buồn phiền. Đây không phải là vác đá ghè chân mình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.