Yêu Giả Vi Vương

Chương 88: Q.5 - Chương 88: Vạn vật đều có thể giết




Thiên Châu có vô số võ giả đang tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đếm không hết. Mà những người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma này có ít nhất bảy phần mười đã chết trong lúc cố gắng vượt qua tâm ma. Cuối cùng linh hồn của bọn hắn hoặc là sụp đổ, hoặc là bị oán linh nơi này cắn nuốt, diễn hóa ra thành oán linh mới.

Sau khi linh hồn Tiêu Lãng bị hút vào trong không gian hư vô, trong đầu liền hiện lên một đoạn tin tức. Nếu hắn muốn vượt qua tâm ma lần thứ tư, vậy nhất định phải giết chết mười đợt tấn công của oán linh. Nếu như không giết chết được, hoặc là hắn bị oán linh cắn nuốt, hoặc là linh hồn hắn nhập ma cuối cùng biến thành một trong số đại quân oán linh kia!

Một tháng, hắn thành công giết chết tám đợt tấn công của oán linh. Lúc mới bắt đầu hắn cảm thấy rất dễ dàng. Dù sao linh hồn của hắn rất cường đại, còn luyện hóa một cây hoạt tham trăm vạn năm.

Nhưng sau đợt tấn công thứ tư vấn đề đã xảy ra. Hắn giết chết vô số oán linh, những oán linh này đều chủ động để cái bóng linh hồn của hắn hấp thu cắn nuốt. Thần trí cái bóng linh hồn của hắn bắt đầu trở nên không tỉnh táo.

Mà một khi thần trí tỉnh táo của hắn bị các loại oán niệm trong linh hồn xâm chiếm, như vậy hắn vĩnh cửu lạc lối ở trong không gian hư vô này.

Võ giả Thiên Châu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, trên căn bản đều có thiên tư không tốt, tu luyện thiên đạo huyền lực hồn lực không có tiền đồ. Hoặc là cô nhi được rất nhiều gia tộc thu dưỡng, muốn bồi dưỡng trở thành tử sĩ.

Những võ giả trong gia tộc này, ở trước mắt bằng hữu, trong mắt ngoại giới đều là phế vật, chịu đủ sự ghẻ lạnh và phân biệt đối xử. Sau khi chết, oán niệm trong tàn hồn đều vô cùng cường đại, đầy dẫy các loại tâm tình tiêu cực.

Tham ăn, sắc dục, tham lam, nổi giận, lười biếng, khiếp đảm, nhu nhược, tự phụ, ngạo mạn, giết chóc, điên cuồng, vô tình...

Các loại tâm tình tiêu cực không ngừng ăn mòn bản tâm của Tiêu Lãng. Đặc biệt là ý niệm vô tình lại càng hung tàn hơn. Bản thân Tiêu Lãng tu luyện chính là thiên đạo vô tình, ý niệm vô tình trong đầu là mãnh liệt nhất. Dưới nhiều lần tập kích, ý niệm hữu tình trong đầu hắn, thiếu chút nữa bị ăn mòn hết. Nếu quả thật tất cả bị ăn mòn, cho dù hắn vượt qua tâm ma, cuối cùng cũng sẽ biến thành một quái vật lãnh huyết vô tình.

- Còn có hai đợt tấn công nữa. Ta nhất định phải vượt qua tâm ma. Ta không thể chết được, ta tuyệt đối phải sống tiếp! Vì Hồng Đậu, vì cô cô, vì Nhã Nhi, vì Lãnh Yên, vì Tiểu Đao, vì vô số người, cũng vì bản thân ta. Ta chết các nàng sẽ phải làm thế nào? Ta không thể chết được!

Trong lòng Tiêu Lãng không ngừng gào thét, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Cho dù trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, hai đợt tấn công cuối cùng chắc chắn rất khó vượt qua. Cho dù vượt qua ý niệm hữu tình trong lòng hắn cũng sẽ bị ăn mòn hết, biến thành một quái vật lãnh huyết vô tình.

Xì xì!

Phía xa lại truyền tới tiếng kêu gào của oán linh. Đợt tấn công thứ chín của oán linh đã đến. Linh hồn Tiêu Lãng hóa thành bóng người, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Sự khiếp đảm ẩn giấu trong đầu hắn bắt đầu phát tác, khiến hắn trở nên thấp thỏm lo âu.

Ngay lập tức hắn lại trở nên táo bạo. Cuối cùng trên người hắn lại phát ra sát khí lẫm liệt. Cái bóng linh hồn bắn tới, lại phóng vè phía oán linh...

Mà khi cái bóng linh hồn của hắn bước ra tới, cảnh tượng trong không gian hư vô đột nhiên thay đổi.

Trong lòng hắn đột nhiên run lên. Hắn phát hiện mình đã trở lại đại lục Thần Hồn. Mà giờ phút này hắn đang cưỡi chiến mã một mình chạy về phía đại viện Tiêu gia.

Phía trước cửa đại viện Tiêu Gia, Tiêu Thanh Báo và đám người Tiêu Cuồng Tả Kiếm đang nhìn hắn không ngừng cười lạnh...

Ảo cảnh!

Chuyện Tiêu Lãng lo lắng nhất đã xảy ra. Đợt tấn công thứ chín lại có lẫn ảo cảnh công kích linh hồn. Không gian hư vô này bắt đầu ảnh hưởng tới tâm linh của hắn!

- Tiêu Lãng, ngươi còn dám trở về sao? Lập tức quỳ xuống giơ tay chịu trói, chờ đợi gia tộc xử lý!

Phía trước cửa đại viện Tiêu Gia, Tiêu Thanh Báo đột nhiên quát lớn. Cảnh tượng kia cực kỳ chân thực, khiến Tiêu Lãng cũng không phân được thực tế và ảo ảnh.

- Hừ hừ, Tiêu Lãng ngươi lại dám giết chết Tả Phi Vũ? Hôm nay cho dù lão Thiên vương ở đây cũng không thể nào cứu được ngươi!

Trên mặt Tả Kiếm lộ ra nụ cười gằn nói. Tuy rằng cảnh tượng này không giống với ngày đó, nhưng bên trong linh hồn Tiêu Lãng đột nhiên dâng lên một sát ý.

- Tiêu Lãng, giơ tay chịu trói, bằng không ta sẽ lập tức chém giết cô cô ngươi!

Mà vào thời khắc này, cửa đại viện Tiêu Gia Tả Phàm lại xuất hiện Tiêu Thanh Y. Một gã, một tay nắm lấy Tiêu Thanh Y, một tay cầm thanh kiếm giơ lên phía trên đầu nàng.

Tiêu Lãng nhất thời nổi giận. Sát khi bảo phủ toàn bộ linh hồn hắn. Hai mắt hắn trở nên huyết hồng. Hắn không nghĩ được điều gì khác, phóng về phía trước, hai tay liên tục đánh về phía Tả Kiếm đang đứng ở phía trước!

Ầm!

Thân thể Tả Kiếm lập tức vỡ tan. Chỉ một đòn liền tiêu diệt. Sau đó toàn thân hắn hóa thành một lưu quang, bay vào trong thân thể Tiêu Lãng.

Ầm!

Tiêu Lãng lại đấm một quyền vào phía trên thân thể Tiêu Thanh Báo. Đầu hắn nổ tung, toàn thân hóa thành bột mịn, bay vào trong thân thể Tiêu Lãng.

Mà con mắt Tiêu Lãng càng huyết hồng. Hai nắm tay không ngừng đánh ra, đập nát tất cả đám hộ vệ của Tiêu gia đứng xung quanh. Cuối cùng sau khi một quyền của hắn đánh vào đầu của Tả Phàm, giết chết Tả Phàm, hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi. Tiêu Thanh Y ở phía trước cũng đột nhiên biến mất...

Trong đầu Tiêu Lãng lập tức tỉnh táo được một tia ý thức. Hắn hiểu rất rõ ràng những thứ này đều là ảo giác. Vừa nãy hắn giết chết những người kia, đều là do oán linh biến thành. Cuối cùng những oán linh này bị hắn giết chết đều bị hấp thu cắn nuốt, tiến vào trong cái bóng linh hồn của hắn.

Trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên. Vì sao đợt công kích của oán linh lần này lại đơn giản như vậy?

Không chờ hắn suy nghĩ nhiều, hình ảnh trước mắt lại thay đổi. Hắn lại xuất hiện ở trong rừng rậm mê huyễn Bắc Cương. Mà phía trước có vô số huyết man đang vọt về phía hắn. Ánh mắt hắn lại trở nên huyết hồng, một đường điên cuồng xông về phía trước, hai nắm tay giống như mãnh hổ xuống núi, không ngừng công kích huyết man. Đồng thời những huyết man này lại rất dễ dàng bị giết chết. Chỉ cần một quyền liền bị đánh nát.

Mấy ngàn huyết man đều bị giết chết, Tiêu Lãng không có thời gian nào thở dốc.

Hình ảnh trước mắt lại đổi đến phía bắc Đế Đô Thành. Trên tường thành có vô số người, Vân Tử Sam, Vân Phi Dương, Vũ Phi Tiên, Hắc Kỳ Nhi, Hắc Thạch, Hắc Nha. Tất cả đều là kẻ địch của hắn ngày xưa.

Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt. Tiêu Lãng đã giết tới đỏ cả mắt, tất nhiên cũng không nghĩ được gì, vừa xông lên liền đánh loạn một hồi, dễ dàng giết chết hết tất cả mọi người, cũng biến mọi người thành oán linh hấp thu tất cả nhập vào trong cái bóng linh hồn của mình.

Hình ảnh lại là thay đổi. Lần này lại xuất hiện người của gia tộc Hắc Lân. Hơn nữa hắn còn một đường bị truy sát. Tiêu Lãng đều giết chết hết. Trong đầu hắn vốn vô cùng kinh ngạc, vì sao đợt công kích thứ chín lại đơn giản như vậy? Nhưng giờ phút này trong lòng hoàn toàn bị tâm tình tiêu cực, giết chóc chiếm giữ, không cần nghĩ giết trước nói sau!

Hình ảnh nhân vật bên trong bắt đầu chậm rãi thay đổi. Bắt đầu xuất hiện một vài võ giả bình thường, một vài võ giả Tiêu Lãng căn bản không nhận ra, nhưng Tiêu Lãng đã giết đỏ mắt, làm sao có thể lo lắng tới chuyện có nhận ra hay không?

Về sau, hình ảnh bên trong lại đổi thành một trấn nhỏ bình thường. Võ giả trong trấn, Tiêu Lãng không quen biết dù chỉ một người, càng không thể nói là có thù oán với hắn. Nhưng hắn vẫn vung nắm đấm, giết chết mọi người trong trấn nhỏ.

- Đại ca ca, đừng có giết ta!

- Đại nhân, chúng ta là vô tội!

Hình ảnh cuối cùng là trong một thôn trang nhỏ, không có một võ giả nào. Tất cả đều là phụ nữ hài đồng lão già tay không tấc sắt. Những người kia kinh sợ kêu lên, nhìn Tiêu Lãng với ánh mắt đáng thương cầu xin tha thứ.

Nhưng... Tiêu Lãng vẫn vô tình giơ thiết quyền lên!

Sau khi hắn giết chết người cuối cùng. Hình ảnh phía trước lại thay đổi, trở lại bên trong không gian hư vô. Đợt công kích thứ chín đã kết thúc.

Nhưng hai mắt cái bóng linh hồn Tiêu Lãng vẫn đầy huyết hồng, không ngừng vung nắm đấm công kích lung tung, trên mặt vặn vẹo, trong miệng không ngừng quát lớn:

- Giết, giết, giết! Thiên hạ vạn vật đều có thể giết!

Xem ra đợt công kích thứ chín dường như dễ dàng vượt qua hơn so với tám đợt công kích trước đó, nhưng lại nguy hiểm hơn trước gấp mấy lần. Bởi vì giờ phút này trong linh hồn Tiêu Lãng hoàn toàn bị ý niệm giết chóc và ý niệm vô tình chiếm đoạt. Nếu như trước khi đợt công kích thứ mười kết thúc, hắn vẫn không tỉnh táo, hắn tuyệt đối sẽ độ tâm ma thất bại chết đi, hoặc là... hoàn toàn nhập ma!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.