- Khốt khốt!
Đất rung núi chuyển, cát đá tung bay, mặt đất rạn nứt, trên bầu trời gió mạnh rít gào, tựa như tận thế.
Mọi người lùi ra xa hơn, tập thể cảm giác bước chân run lên. Rõ ràng thực lực của hoang thú Bệ Ngạn thú đạt đến Thiên Tôn. Uy nhiếp của hoang thú Bệ Ngạn thú cực kỳ mạnh, khiến mọi người có cảm giác nghẹt thở.
Thủ lĩnh các phương thế lực liên tục hét to:
- Rút ra sau!
Mọi người liên tục lùi ra sau, đã đến mấy vạn dặm nhưng vẫn chưa ngưngf lại. Phái sau có vô số Thần Tổ cảnh tham gia, rất nhiều người đều là sơ kỳ Thần Tổ cảnh giờ không dám thở mạnh, ánh mắt kinh khủng nhìn hố đen phía xa, chờ đợi con Bệ Ngạn thú khủng bố xuất hiện.
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Rốt cuộc, một cái đầu đen to lớn xuất hiện trong vực sâu không đáy, quả nhiên tốc độ rất chậm. Cái đầu từ từ trồi lên giống như lệ quỷ, có bốn con mắt, thịt nổi cục cục trên mặt, trông không giống người mà như quỷ.
Phía dưới là thân rồng đen, có tám móng vuốt, vảy đen phản xạ ánh sáng lạnh. Tuy võ giả phương xa xem không rõ, không tra xét được nhưng bỗng thấy lòng lạnh lẽo.
Long Kỵ công tử quát to:
- Long Mãnh, các ngươi dẫn đội công kích dụ Bệ Ngạn thú tới bên này!
Mắt Long Kỵ công tử sáng như đao làm đám người cảm giác rát mặt. Một đỉnh Thần Tổ cảnh cắn răng gật đầu, vung tay lên. Gần ngàn cường giả Thần Tổ cảnh sau lưng lập tức đi theo xông tới trước.
Vù vù vù vù vù!
- Grao!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đám võ giả không dám đến gần, cách xa vạn dặm bắt đầu oanh tạc. Gần ngàn võ giả cùng công kích, tình cảnh dồ sộ. Các loại năng lượng công kích đổ ập xuống không cần trả tiền, không gian tựa như tia chớp xẹt qua trời đêm, liên tục bị xé rách rồi trở về như cũ. Vốn sắc trời Quỷ Tà vực diện u ám nhưng giờ sáng ngời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Tiếng nổ như sấm và tiếng hú của Bệ Ngạn thú vang vọng khắp nơi. Thân thể Bệ Ngạn thú không quá khổng lồ, chỉ dài vài trăm thước, rộng ba mươi thước. Chủ yếu là hơi thở của Bệ Ngạn thú khổng lồ cộng với hiện tại bạo tạc làm không khí thêm nặng nề, dường như trời sắp sập.
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Bệ Ngạn thú mới trồi lên đã bị công kích làm nó giận điên lên. Quả nhiên sức phòng ngự của Bệ Ngạn thú khủng bố, bị nhiều người công kích mà không rớt một miếng vảy nào. Trong bốn mắt Bệ Ngạn thú lấp lánh ánh sáng trắng như lôi đinệ giao nhau, liên tục bắn ra ánh sáng trắng. Ánh sáng trắng xẹt qua đâu là một đống võ giả... Biến mất.
Không sai!
Là biến mất, không chừa một hạt bụi. Long Mãnh mang theo gần ngàn người bị mấy chục luồng sáng trắng quét qua, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến ba trăm người, toàn là đỉnh Thần Tổ cảnh sống sót nhờ né mau.
- Tiếp tục công kích, vừa đánh vừa lùi!
Long Mãnh liếc qua, phán đoán địa khái khoảng cách công kích của Bệ Ngạn thú đạt đến mấy vạn dặm, thầm hoảng sợ. Long Mãnh vội chém ra một luồng đao mang rồi lùi nhanh ra sau.
Gần ba trăm người sống sót vừa công kích vừa rút lui. Hiển nhiên Bệ Ngạn thú đã bị chọc giận, bốn chân vừa chấm đất liền nhúc nhích lao nhanh hướng Long Mãnh.
Long Kỵ công tử nói điểm yếu duy nhất của Bệ Ngạn thú là tốc độ chậm nhưng đó là đối với hoang thú đẳng cấp này. Thật ra tốc độ của Bệ Ngạn thú không chậm chút nào, ít nhất cỡ trung kỳ Thần Tổ cảnh. Trừ một đám đỉnh Thần Tổ cảnh như Long Mãnh ra, tốc độ những người khác không sánh bằng Bệ Ngạn thú.
- Tốt, chuẩn bị công kích, vây giết Bệ Ngạn thú!
Trinh sát xung quanh báo cáo tình huống cho các tử tôn Chí Cao Thần, nhiều người mắt sáng lên. Tốc độ của Bệ Ngạn thú thật sự không nhanh, có đến trăm vạn người có mặt, làm cách nào cũng có thể mài chết nó.
Thế là không cần Long Kỵ công tử ra lệnh, mọi người từ bốn phương tám hướng vây quanh, từ xa chia thành từng tổ, bắt đầu du kích.
Chiến thuật rất đơn giản, ngươi công kích một chiêu bên này, nếu Bệ Ngạn thú tấn công thì tập thể co giò chạy rồi công kích từ hướng khác. Liên tục chọc giận Bệ Ngạn thú, khiến nó rời xa vực sâu không đáy càng xa.
Chiến đấu va chạm, lực phòng ngự của Bệ Ngạn thú quá biến thái, gần như mỗi giây mỗi phút gặp công kích vậy mà nó không bị tổn thương nào. Bên võ giả của Thần Vực thì con số chết chóc tăng vùn vụt. Đặc biệt là những võ giả tiền kỳ, trung kỳ Thần Tổ cảnh, ánh sáng trắng quét qua thì không kịp né tránh, người túng chết ngay.
Năng lượng ánh sáng trắng cực kỳ hùng hậu, thường giết một võ giả xong tiếp tục bắn tới trước. Võ giả bị đánh trúng chỉ có một con đường chết, thậm chí mười mấy võ giả đứng cùng một đường thẳng sẽ bị tiêu diệt cùng lúc.
Thảm liệt!
Chỉ một canh giờ, Bệ Ngạn thú bị lôi kéo cách vực sâu không đáy chưa đến mấy chục vạn dặm nhưng có hơn mười vạn võ giả đã chết.
- Công kích, tách ra, tiếp tục công kích!
Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê không ở tuyến đầu mà đứng mặt sau gầm rống. Nếu đứng quá gần thì ngay cả đỉnh Thần Tổ cảnh còn bị giết ngay, đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê không ngu. Dù sao Chí Cao Thần đã ra lệnh, đám võ giả này có ai không dám hết sức chiến đấu? Nếu không cố gắng thì sau này gia tộc của bọn họ không còn chỗ đứng.
Đến sau này đám võ giả học khôn, tản ra thành hình quạt chứ không đứng đường thẳng nữa, vậy thì dù có người bị ánh sáng trắng bắn trúng nhưng sẽ không liên lụy võ giả phía sau bị giết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng ngọn đồi bị san bằng, từng đường hầm bị hủy diệt, từng cái cây ngã xuống.
Khói đặc, cát bụi, đá vụn, các loại năng lượng công kích, máu võ giả văng trên không trung.
Nửa ngày sau, Bệ Ngạn thú không rụng một miếng vảy, may mà con số võ giả thương vong liên tục giảm xuống. Nhưng nhiều Thần Tổ cảnh thầm run sợ và chửi thề. Thực lực của Bệ Ngạn thú cỡ bằng Thiên Tôn, nó làm sao tiến vào Quỷ Tà vực diện được? Võ giả hoặc yêu tộc Thiên Tôn khác không thể đi vào, Bệ Ngạn thú có phòng ngự cường đại như vậy, bọn họ có thể giết nó không?
Dĩ nhiên là có thể.
Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê vững tin vào điều này, hơn nữa tình hình nơi đây truyền ra bên ngoài rồi chuyển về Thần Vực, Long Ngạo Chí Cao Thần cho ra đáp án khẳng định. Cứ tiếp tục kéo dài, đợi khi Bệ Ngạn thú hoa hết năng lượng thì lực phòng ngự của nó giảm mạnh, đó là giờ chết của nó.
Tin tức truyền đến, đám công tử nâng cao sĩ khí. Nơi này có trăm vạn Thần Tổ cảnh, hơn mười vạn người chết thì còn có tám mươi mấy vạn, dây dưa tới bến. Cho dù đánh đến hơn một nửa bị tử thương thì đám công tử sẽ không chớp mắt cái nào.
Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê quyết có được nội đan của Bệ Ngạn thú.
- Long An, ngươi sắp xếp một đám người ngầm điều tra bốn phía, ta nghi ngờ Tiêu Lãng còn núp xung quanh. Bây giờ tiếng động lớn như vậy chắc sẽ dụ chúng đi ra, một khi phát hiện lập tức thông báo với ta ngay!
Chiến cuộc ổn định, Long Kỵ công tử bắt đầu nghĩ chuyện khác, sắp đặt người điều tra. Lần trước tại Thanh sơn thành, Tiêu Lãng thắng Long Kỵ công tử trước mặt mọi người làm gã không còn mặt mũi nào gặp hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc. Giờ phút này, Tiêu Lãng cướp đi Linh Manh Điểu của Long Kỵ công tử, mấy tháng đã qua, chắc Linh Manh Điểu sớm bị Tiêu Lãng luyện hóa.
Nghĩ đến đây Long Kỵ công tử càng thêm tức giận. Tiêu Lãng trở thành cái gai trong lòng Long Kỵ công tử, là ma chướng của gã. Bây giờ không giết Tiêu Lãng, chờ sau này hắn rở về Hủy Diệt chi địa, có Hiên Viên Thiên Tôn che chở hắn thì không có cơ hội nữa.
Cho nên nếu Tiêu Lãng còn ở Quỷ Tà vực diện thì Long Kỵ công tử quyết giết hắn bằng được.