Tiêu Lãng rống lên xong
không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn. Khuôn mặt Tiêu Thanh Y bị máu đỏ tươi
nhiễm làn da trắng bệch. Người Tiêu Lãng run run, bàn tay túm Tả Hi,
tiểu thư của Tả gia run bần bật. Tiêu Lãng là người không thuộc về thế
giới này, hắn đến nơi này, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt trước mắt. Khi đó Tiêu Thanh Y còn là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, tựa như tiên nữ.
Tiêu Lãng sống trong thế giới này mười tám năm, trong thời gian này chỉ
có nữ nhân trước mắt luôn làm bạn bên hắn, chỉ có khuôn mặt này, mười
tám năm qua nữ nhân này chưa từng rời khỏi hắn quá lâu.
Mười tám năm trước, nữ nhân này vứt bỏ đế đô phồn hoa, Tiêu gia phú quý, vô số thanh niên tài tuấn ngưỡng mộ nàng, mang theo Tiêu Lãng lưu lạc
giang hồ.
nàng đút cho Tiêu Lãng từng miếng sữa dê, ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn
lớn lên. Nàng dạy hắn viết chữ, dạy hắn luyện công, dạy hắn đạo đức làm
người, làm việc.
Bao nhiêu đêm, Tiêu Lãng thấy nàng buồn bã rơi lệ. Bao nhiêu đêm, Tiêu
Lãng thấy nàng cô đơn ngồi bên khung cửa sổ, thức trắng. Bao nhiêu nhiêu lần nàng đẫm máu anh dũng chiến đấu, máu nhuộm núi sâu. Bao nhiêu lần
nàng tỉnh giấc mộng, khóc kêu phụ thân, ca ca.
Nhưng...
Từ khi Tiêu Lãng lớn lên, nữ nhân này đã không hề biểu hiện ra sự yếu ớt nữa. Ở trước mặt Tiêu Lãng và Tiểu Đao, nàng vĩnh viễn hờ hững, dù trời có sụp xuống đều sẽ mỉm cười đối diện. Thế nên Tiêu Lãng đã quên bộ
dạng yếu ớt, bất lực của nàng.
Lúc Tiêu Lãng còn rất nhỏ hắn thầm nhủ với lòng phải cố gắng tu luyện
thành cường giả, phải bảo vệ nữ nhân này cả đời, không để nàng bị tổn
thương một chút nào, không để nàng chảy một giọt lệ.
Giờ khắc này, Tiêu Thanh Y lại lần nữa biểu hiện ra sự yếu ớt, chật vật, khuất nhục, thê thảm chưa từng có trước mắt Tiêu Lãng.
Giờ phút này, đầu óc Tiêu Lãng rối loạn, trống rỗng.
Tiêu Lãng không hiểu tại sao Cô Cô như tiên nữ áo trắng trong lòng hắn sẽ biến thành như vậy.
Mờ mịt qua đi là nổi điên, cuồng, lửa giận ngập trời.
Nỗi khủng hoảng bỗng nhiên đi vào thế giới này, áp lực từ nhỏ đến lớn,
trở về đế đô chịu đủ nhục nhã, Thần Hồn tiết bị mỉa mai trào phúng, sốt
ruột chạy nhanh trở về, sát khí liên tục giết mấy người.
Tất cả cảm xúc mặt trái đọng lại sâu trong lòng, lệ khí ẩn nấp trong người khiến Tiêu Lãng bùng nổ.
- A! A! A!
Tiêu Lãng thô lỗ hất bay Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, giơ cao đôi tay,
siết chặt nắm đấm run bần bật, gân xanh nổi lên, há mồm ngửa đầu gầm
rống. Dây cột tóc sau gáy rơi xuống, mái tóc không gió tự bay. Thân thể
không cao to bùng nổ sát khí ngút trời, mắt đỏ rực khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, tựa như lệ quỷ.
Giờ phút này, Tiêu Lãng tựa như biến thành một ma thần, máu lạnh, vô tình, ăn thịt người, diệt thần đồ tiên.
Tiêu Lãng và năm hộ vệ lòng run lên, tuy bọn họ đều cho rằng chút thực
lực của Tiêu Lãng đừng nói là Tiêu Thanh Báo có sức mạnh Chiến Vương
cảnh, hắn không phải là đối thủ của năm hộ vệ đỉnh Chiến Suất cảnh.
Nhưng giờ đây sáu người bị khí thế ngút trời từ người Tiêu Lãng hù sợ,
tinh thần bị chấn nhiếp.
Giờ phút này, bọn họ cảm giác đứng đối diện không phải thiếu niên phế vật mười tám tuổi mà là... Địa Ngục Sát Thần Tiêu Phù Đồ.
Giây tiếp theo!
Sáu người lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm. Thiền lão, Thiên Tầm vẻ mặt
kích động, tức giận bị hù sợ, miệng há to. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia bị hất văng ra cũng ngơ ngác.
Trong ánh mắt không thể tin của mọi người, ba ngàn tóc tơ bay múa bắt
đầu biến trắng từ phần tóc mai, nhanh tóc lan tràn, hóa thành đầu bạc.
- Cái này...
Con ngươi cả đám trợn to, bị hình ảnh quái dị làm da đầu run lên. Tuy
truyền thuyết có thiếu niên một đêm tóc bạc nhưng chính mắt trông thấy
vẫn cảm giác khó tin, hơn nữa đây không phải một đêm mà là giây lát tóc
đen thành trắng như tuyết.
Nhìn thiếu niên ngửa đầu cuồng rống, tóc trắng bay phần phật, mặt dữ
tợn, trong lòng mọi người sợ hãi. Phải tức giận cỡ nào, phát cuồng mức
nào mới biến thành như vậy?
Một thanh âm nghi hoặc vang lên:
- Ca?
Tiểu Đao nằm trên lưng Huyễn ma thú tiểu Bạch bị tiếng rống của Tiêu
Lãng đánh thức, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng điên cuồng
của hắn. Khuôn mặt khờ dại biến đổi, Tiểu Đao liếc Thanh Y các, thấy
hình dạng thê thảm của Tiêu Thanh Y. Thân hình khổng lồ cao hai thước
run bần bật, khuôn mặt non nớt, ngốc nghếch vặn vẹo.
- Cô Cô!
- Grao!
Tiểu Đao ngửa đầu gầm rống, tuy tay phải rũ xuống nhưng cơ bắp nhanh
chóc nổi cục, y phục rách rưới hoàn toàn nứt vỡ, Tiểu Đao biến thân.
Tóc đen bay phần phật, thân hình khôi ngô làm người ta thấy áp lực, Tiểu Đao bay lên trời, tay trái hóa thành vuốt nhọn như vuốt cự long. Tiểu
Đao biến thành mũi tên nhọn vọt hướng hai hộ vệ nâng Tiêu Thanh Y.
Tiêu Lãng rống to:
- Chết đi, kẻ nào dám tổn thương Cô Cô đều đi chết đi!
Mắt Tiêu Lãng đỏ rực tràn ngập sát khí, Huyền khí vòng quanh. Tiêu Lãng
theo Tiểu Đao vọt tới trước, mục tiêu không phải hai hộ vệ mà là Tiêu
Thanh Báo có thực lực Chiến Vương cảnh.
Tuy tinh thần Tiêu Thanh Báo bị chấn nhiếp nhưng gã dù gì là cường giả
thành danh của Tiêu gia, chỉ chốc lát sau bình tĩnh lại, mắt lóe tia
giễu cợt và sát ý.
Tiêu Thanh Báo quát to:
- Tiêu Lãng, Tiêu Đao, lấy hạ phạm thượng, tội đáng tru, giết bọn họ!
Tuy Tiêu Thanh Báo ra lệnh nhưng gã không ra tay, gã cảm thấy chút thực
lực của Tiêu Lãng, Tiểu Đao thì tùy tiện hai hộ vệ đứng ra có thể giết
chết. Tiêu Thanh Báo không muốn gánh tội danh giết chết tộc nhân Tiêu
gia. Tiêu Lãng, Tiểu Đao ra tay rước, đám hộ vệ lỡ tay giết chết họ, cho dù là Trưởng Lão các cũng không thể nói cái gì.
Hai hộ vệ nâng Tiêu Thanh Y, cùng với tên hộ vệ kéo Thiền lão cắn răng
thả Tiêu Thanh Y, Thiền lão ra. Ba hộ vệ rút ra Huyền khí vọt hướng Tiêu Lãng, Tiểu Đao. Hai hộ vệ áp Thiên Tầm thì không nhúc nhích, cực kỳ
căng thẳng, vì gã là Chiến Tôn cảnh.
Ba hộ vệ cầm Huyền khí lấp lánh, phóng ra ba đao mang Huyền khí. Hai đao mang Huyền khí bắn hướng Tiểu Đao, một đao mang Huyền khí bắn hướng
Tiêu Lãng theo sau.
Sau khi Tiểu Đao biến thân có lực lượng phòng ngự khủng bố, ba hộ vệ sớm nghe thấy điều này. Nhưng vì Tiêu Bất Tử cố ý giấu nên tộc nhân Tiêu
gia không xác định, hiểu biết nhiều. Tiêu Thanh Báo thì hoàn toàn không
tin.
Nhưng tình cảnh tiếp theo khiến Tiêu Thanh Báo không thể không tin.
Đao mang Huyền khí do võ giả đỉnh Chiến Suất cảnh phóng ra có lực lượng
gần vạn hổ, Huyền khí đao mang dài một thước có thể nhẹ nhàng san bằng
một lầu các.
Hai đao mang đánh vào người Tiểu Đao, phát ra khí lãng cường đại. Tiểu
Đao bị hất văng ra mấy thước, nhưng gã như không bị gì, vỗ mặt đất, lại
gầm rống vọt lên, tốc độ càng nhanh hơn.
Bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng mạnh hơn Tiểu Đao nhiều. Hộ vệ đỉnh
Chiến Suất cảnh phát ra đao mang, Tiêu Lãng lập tức ngã xuống đất lăn
một vòng, chỉ mành treo chuông né qua đao mang.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Huyền khí đao mang đập xuống đất, đá xanh lót đường nổ tung, đá vụn bay đầy, bụi bốc lên.
Vù vù vù vù vù!
Trong bụi bặm, Tiêu Lãng dán mặt đất trượt lên nhanh như chớp, sáu thanh phi đao như sáu tia chớp bắn vào chỗ hiểm của hộ vệ kia.