Trừ Quân Thần Độc Cô Hành
ra, mọi người đều quỳ một gối xuống. Quân Thần Độc Cô Hành có quyền lực
gặp thánh miễn quỳ, những người khác thì không có tư cách đó. Dù Tiêu
Lãng được phong là Thiếu Niên Hầu cũng không có tư cách đó.
Thái giám liếc Quân Thần Độc Cô Hành, kiêu ngạo nói:
- Khẩu dụ của bệ hạ là... Độc Cô Hành, ngươi có lời gì muốn nói với trẫm không?
Tiêu Lãng, Thiên Tầm, Thiền lão nghe thánh chỉ đến thì rất khủng hoảng.
Quân Thần Độc Cô Hành là nguyên soái Trấn Bắc quân, không có thánh dụ
dám can đảm tự ý rời cương vị công tác, còn dám mang binh xâm nhập đế
đô, đây chính là phạm vào tối kỵ, tội đáng tru cửu tộc.
Không ngờ thánh chỉ đến chỉ là một câu như vậy, còn là khẩu dụ.
Quân Thần Độc Cô Hành vẻ mặt nghiêm túc, khom người nói:
- Vi thần sợ hãi!
Thái giám hếch mũi lên trời, lạnh lùng hừ, không thèm nhìn Quân Thần Độc Cô Hành cái nào, chờ gã giải thích. Ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành nói
xong bốn chữ thì im miệng không nói, nhàn nhã đứng ở nơi đó.
Thái giám đợi một lúc không thấy Quân Thần Độc Cô Hành nói chuyện, sửng sốt nhìn gã.
Thái giám nghi hoặc hỏi:
- Hết rồi?
- Hết rồi!
Quân Thần Độc Cô Hành cười ôn hòa, xoay người rời đi. Đám người Tiêu
Lãng cảm giác sét đánh ầm ầm. Tuy hoàng đế Vân Phi Dương chỉ có một câu
nói nhưng rõ ràng là chờ Quân Thần Độc Cô Hành giải thích để quyết định
nên xử lý gã như thế nào.
Ngươi ném một câu vi thần sợ hãi là xong rồi? Dám đáp lại câu hỏi của
hoàng đế kiểu đó chắc trừ Quân Thần Độc Cô Hành trước chưa từng có ai,
sau cũng không người đến.
Vi thần sợ hãi?
Người mù cũng nhìn ra được Quân Thần Độc Cô Hành có khủng hoảng gì đâu.
Đại quân lại lần nữa xuất phát, nghênh ngang đi hướng nam, để lại Ngự
Lâm quân vẻ mặt không dám tin, còn có thủ lĩnh thái giám cực kỳ tức
giận.
Tiêu Lãng ngồi trên xe ngựa nhìn Quân Thần Độc Cô Hành hờ hững, còn hắn
thì thấp thỏm. Bây giờ Tiêu Lãng đi theo Quân Thần Độc Cô Hành, nếu gã
bị hoàng đế Vân Phi Dương bắt giữ, tước binh quyền áp về đế đô hỏi tội
thì bệnh tình của Tiêu Thanh Y sẽ chậm trễ.
Quân Thần Độc Cô Hành không lộ vẻ gì nên Tiêu Lãng không tiện hỏi nhiều, nghĩ bể đầu cũng không ra. Quân Thần Độc Cô Hành sẽ ứng đối cơn giận
của hoàng đế Vân Phi Dương như thế nào? Không lẽ Quân Thần Độc Cô Hành
thật sự không sợ? Hoặc Quân Thần Độc Cô Hành cho rằng Chiến Vương triều
nợ gã, hoàng đế Vân Phi Dương không dám đụng gã?
Sự việc truyền về đế đô, cả triều xáo động, năm đại học sĩ giận run
người, chửi ầm ngay trên triều đường. Vô số tấu chương buộc tội Quân
Thần Độc Cô Hành xếp đầy trên bàn của hoàng đế Vân Phi Dương. Không biết hoàng đế Vân Phi Dương nghĩ sao mà liên tục mấy ngày không thượng
triều, mặc kệ năm đại học sĩ quậy ngất trời. Hoàng đế Vân Phi Dương chỉ
truyền một ý chỉ, qua mấy ngày sẽ cho mọi người một đáp án.
Trong đế đô dậy sóng ngầm, nhiều người suy đoán hoàng đế Vân Phi Dương
sẽ xử lý Quân Thần Độc Cô Hành như thế nào, hoặc đã âm thầm bố trí rồi?
Một vạn Thanh Y vệ nghênh ngang đi hai ngày ba đêm, dừng lại dưới một ngọn núi nguy nga.
Núi này rất nổi tiếng trong Chiến Vương triều, nổi hơn cả Dược Vương thành.
Thuấn Sơn phong!
Nơi Cẩu Họa Dược Vương, một trong hai Dược Vương cư ngụ.
Cẩu Họa Dược Vương cách đế đô không xa, tuyến đường chỉ vài ngàn dặm.
Ngọn núi này cực kỳ lạ lùng, cao vạn thước, ba mặt là vách đá, chỉ có
một mặt có một con đường có thể lên núi, gập ghềnh chật hẹp, như con
đường lên trời.
Hai Dược Vương của Dược Vương thành, Mộc Đỉnh Dược Vương am hiểu luyện
dược, Cẩu Họa Dược Vương thì giỏi cứu người. So với luyện dược thì người có thể cứu người càng được cường giả yêu thích. Trên con đường võ đạo,
núi đao biển lửa, nghịch thiên mà đi, không ai bảo đảm mình sẽ không bị
thương.
Tiêu Lãng chờ xe ngựa dừng lại, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ngọn núi Thuấn Sơn phong cao ngất đâm mây, cơn dốc dựng đứng.
Tiêu Lãng khó hiểu hỏi:
- Độc Cô thúc thúc, chẳng thúc thúc đã nói là Cẩu Họa Dược Vương, Mộc
Đỉnh Dược Vương đều không thể chữa trị cho Cô Cô của ta sao?
Quân Thần Độc Cô Hành cười đầy bí ẩn, vốn không định giải thích nhưng cuói cùng vẫn nói hai câu:
- Y thuật của Cẩu Họa miễn cưỡng đạt chuẩn, mời hắn làm trợ thủ.
Tiêu Lãng mắt trợn trắng. Mời Cẩu Họa Dược Vương danh chấn thiên hạ làm
trợ thủ? Việc này chỉ có Quân Thần Độc Cô Hành mới làm ra được. Cẩu Họa
Dược Vương còn phải làm trợ thủ thì y thuật của cao nhân tuyệt thế kia
sẽ kinh người cỡ nào? Nhưng nếu người kia lợi hại như vậy thì sao chưa
từng nghe trong chốn nhân gian?
Tiêu Lãng trầm tư, Quân Thần Độc Cô Hành đã sai người cầm thiệp lao đi Thuấn Sơn phong.
Tiểu Đao nhìn đường núi dốc ngược ngoài khung cửa sổ, kinh kêu:
- Núi này dốc đứng quá!
Đường núi này cho cảm giác giống đường trời, nếu không phải là võ giả
thì tuyệt đối không lên nổi. Tiểu Đao dã ngừng trị thương, tay phải chưa lành nhưng có thể nhúc nhích. Xương tay của Tiểu Đao bị Tả Phi Vũ chấn
nát, tuy có đỉnh cấp đan dược phụ trợ, muốn lành cần chờ thêm vài ngày.
Tiêu Lãng không nhìn Thuấn Sơn phong mà quay đầu xem Tiêu Thanh Y. Mấy
ngày nay Tiêu Thanh Y luôn hôn mê, chỉ tỉnh một lần, mở to mắt nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Quân Thần Độc Cô Hành một cái rồi hôn mê tiếp. Tiêu
Thanh Y hộc máu hai lần, may mà Quân Thần Độc Cô Hành cho nàng nuốt một
viên đan dược bí ẩn khiến sắc mặt của nàng không quá khó coi.
Nửa canh giờ sau, có bóng người chạy nhanh xuống đường núi như đường
trời, xuyên qua Thanh Y vệ vây quanh xe ngựa, đi thẳng tới trước xe.
Người kia quỳ một gối trầm giọng nói:
- Bẩm đại soiá, trưởng lão Cẩu gia nhờ ta chuyển lời với đại soái, Cẩu
Họa Dược Vương đang bế quan luyện đan, không tiện gặp khách, xin đại
soái thứ lỗi!
Vốn Quân Thần Độc Cô Hành nhắm mắt tĩnh dưỡng chợt mở mắt ra, không nói chuyện mà thản nhiên uống trà.
Tiêu Lãng ngồi bên cạnh sốt ruột hỏi:
- Độc Cô thúc thúc, làm sao đây?
Quân Thần Độc Cô Hành rời khỏi đế đô liền chạy đi Thuấn Sơn phong ngay,
hiển nhiên Cẩu Họa Dược Vương giúp ích đôi chút trong việc chữa trị cho
Tiêu Thanh Y. Bệnh tình của Tiêu Thanh Y không thể chậm trễ, không chờ
được.
Quân Thần Độc Cô Hành cười cười, vén rèm lên, nói với Thống lĩnh kia:
- Độc Cô Vô Ngã, ngươi lại đi lên núi, nói cho hắn là ta ở ngay dưới chân núi, xin Cẩu Họa xuất quan gặp mặt.
Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã lập tức chạy nhanh lên núi, nửa canh giờ sau vẫn là một mình xuống núi, vẻ mặt tức giận.
Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã nói:
- Trưởng lão của Cẩu gia bẩm báo với Cẩu Họa, được trả lời là trong ba tháng luyện đan không tiếp khách, ai đến cũng vậy!
Tiêu Lãng ngạc nhiên, Quân Thần Độc Cô Hành có thân phận như thế nào?
Thân phận, địa vị của Quân Thần Độc Cô Hành sánh bằng tộc trưởng, gia
chủ của bốn siêu cấp thế gia. Cẩu Họa Dược Vương biết rõ Quân Thần Độc
Cô Hành ở dưới chân núi mà vẫn không tiếp khách.
Già mà không nên nết, cậy tài khinh người, câu này nói về loại người như Cẩu Họa Dược Vương. Không ngờ Cẩu Họa Dược Vương cũng có tính cách khó
chịu như Mộc Đỉnh Dược Vương. Tiêu Lãng thầm cảm thán, nhưng nghĩ rằng
dù tính cách của Mộc Đỉnh Dược Vương, Cẩu Họa Dược Vương có khó chịu đến đâu thì các gia tộc, cường giả trong Chiến Vương triều không ai dám
không nể mặt họ, bởi vì bọn họ là Dược Vương, có dược có thể cứu mệnh.
Tiêu Lãng không dám nói lời nào, mắt lặng lẽ quan sát Quân Thần Độc Cô
Hành, để xem gã có phản ứng gì. Kết quả khiến Tiêu Lãng thất vọng, vẻ
mặt Quân Thần Độc Cô Hành không chút thay đổi. Quân Thần Độc Cô Hành
nhàn nhã uống trà, cúi đầu đọc sách.
Tiêu Lãng gãi đầu, thấy nhức óc. Tiêu Lãng chịu bó tay với loại cổ hủ
này ỷ già lên mặt này. Tiêu Lãng tò mò suy đoán, Quân Thần Độc Cô Hành
sẽ phá cục diện này như thế nào?
Rời đi?
Hay là lên núi cúi người, khom lưng cầu xin?
Cách của Quân Thần Độc Cô Hành rất đơn giản, gã không đặt quyển sách
xuống, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói với Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, Tiểu Đao, các ngươi dẫn một ngàn Thanh Y vệ lên núi bắt Cẩu Họa. Lấy hết thảo dược, đan dược trên núi, có ai dám phản kháng thì xử
hét, chỉ cần không giết người là được, các ngươi tùy ý chơi.