Tiêu Lãng một mình ở trong phòng, lại thăm dò thần hồn kỳ quái của mình.
- Ủa? Hình như thần hồn của ta có thể khống chế di động?
Tiêu Lãng phát hiện một chuyện rất kỳ diệu, dường như hắn có thể dùng ý chí khống chế thảo đằng màu tím di động.
Tiêu Lãng nhìn ảo ảnh thảo đằng màu tím lắc ư quanh người. Thảo đằng màu tím đại khái dài hơn mười thước, là ảo ảnh như mộng như ảo, cảm giác
giống dải lụa màu tím.
- Đi!
Ý niệm của Tiêu Lãng chìm trong thảo đằng màu tím, chỉ tới trước. Thảo
đằng màu tím lập tức bay đến đằng trước, nhưng bay chừng ba thước thì
Tiêu Lãng cảm giác hết sức, không thể khống chế nó. Tiêu Lãng vội vàng
khống chế thảo đằng màu tím bay trở về.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng khống chế thần hồn bay tới bay lui trong phòng, cảm giác chơi
rất vui. Thứ này là ảo ảnh, có thể xuyên thấu mặt đất, vách tường, tất
cả thực vật. Cảm giác như Huyền khí phóng ra ngoài, rất có linh tính.
Nhưng Tiêu Lãng phát hiện cự ly xa nhất chỉ có ba thước, nếu xa hơn thì
không thể khống chế.
Tiêu Lãng mờ mịt nói:
- Tại sao thần hồn của ta có thể khống chế di động? Không lẽ thần hồn của ngươi khác cũng có thể di động?
Tiêu Lãng chợt nhớ ra Điệp Huyết Yêu Đao của Tiêu Thanh Y, hình như
Thiên Tầm từng nói nàng khống chế Điệp Huyết Yêu Đao trực tiếp giết chết Tư Đồ Kiêu Hùng. Chắc thần hồn của người khác cũng có thể khống chế di
động.
Tiêu Lãng khoanh chân ngồi tu luyện một canh giờ, hắn cảm giác Huyền khí tăng vùn vụt, rất sung sướng. Tốc độ tu luyện tăng gấp ba lần, chắc
không lâu sau Tiêu Lãng có thể đạt đến Chiến Tướng cảnh cao giai.
Võ giả đê giai mỗi lần tu luyện Huyền khí thì không thể tu luyện quá
lâu, bởi vì hấp thu thiên khí linh khí chuyển hoán thành Huyền khí phải
để kinh mạch cơ thể có thời gian giảm xóc, thích ứng. Bây giờ thân thể
của Tiêu Lãng chưa đủ mạnh, trước kia sáng tối tu luyện một lần, thời
gian còn lại đều là rèn luyện thân thể.
Hôm nay Tiêu Lãng không đi hậu viện cùng Tiểu Đao rèn luyện thân thể mà ở trong phòng vắt óc suy tư.
Hôm nay là ính nhật của Đông Phương Hồng Đậu, hắn nên tặng cái gì?
Tiểu Đao có chút rối rắm khi nghĩ về Đông Phương Hồng Đậu. Nói thẳng ra
Tiêu Lãng hơi thích nữ nhân dám yêu dám hận này, Đông Phương Hồng Đậu
không có chỗ chê, nhưng sâu trong lòng hắn kháng cự trở thành tình nhân
với nàng.
Có lẽ bởi vì Tiêu Lãng không hoàn toàn công nhận thế giới này, hắn không dám gánh vác trách nhiệm nào đó. Có lẽ bởi vì Đông Phương Hồng Đậu quá
mức ưu tú làm Tiêu Lãng từ nhỏ lớn lên trong hoang dã, cho rằng là đệ tử nhà nghèo hơi tự ti.
Con người là động vật rất kỳ lạ, tuy Tiêu Lãng sống hai đời nhưng hắn
không phải thánh nhân, trong lòng không cường đại đến mức tường đồng
vách sắt. Tiêu Lãng không khác gì một thiếu niên lơ tơ mơ, cũng sẽ kinh
hoàng, rối rắm, tự ti.
Tiêu Lãng có bản năng chiến đấu cường đại, đã vô số lần trải qua đau khổ sinh tử. Tiêu Lãng có thể giết người mà cahửng bận lòng, hắn có rất
nhiều ưu điểm, nhưng hắn cũng có huyết điểm. Ví dụ như mặt tình cảm nam
nữ thì Tiêu Lãng sẽ chần chừ, thiếu quyết đoán.
Tiêu Lãng là luôn người cảm tính, vì vậy hắn không dám tùy tiện nhận
tình cảm, sợ sẽ tổn thương nữ nhân này. Liễu Nhã thì không tính, vì thân phận, tính cách của nàng hoàn toàn khác với Đông Phương Hồng Đậu, sẽ
không bị thương tổn. Nếu Liễu Nhã muốn rời khỏi Tiêu Lãng tìm tình mới,
tuy trong lòng hắn hơi khó chịu nhưng tuyệt đối không phát điên.
Cuối cùng Tiêu Lãng đắn đo thật lâu, không kêu Thiền lão mua thứ gì đắt tiền mà lấy vài tờ giấy màu tím, gấp hạc giấy.
Tiêu Lãng tốn một canh giờ gấp chín mươi chín con hạc, bỏ vào trong hôm. gần tới giờ, Tiêu Lãng tắm rửa thay đồ, vẫn không mặc y phục hoa lệ,
chỉ mặc y phục võ sĩ màu đen mới tinh.
Tiêu Lãng nói với Tiêu Thanh Y một tiếng, mang theo Thiên Tầm rời đi trong ánh mắt khích lệ của nàng.
Xe ngựa không xa hoa, Tiêu Lãng không muốn làm phiền Thiền lão. Thiên
Tầm đành kêu một chiếc xe ngựa bình thường, xe không đi đế đô mà vòng
quanh đường cái chạy hướng thành nam.
Cộp cộp cộp!
Xe ngựa đi đến giữa đường thì có bốn chiếc xe ngựa xa hoa từ đằng sau
chạy nhanh đi. Người trên đường vội vàng tránh né, vì trên xe ngựa có lá cơ bay theo gió viết một chữ 'tiêu' to lớn.
Xe ngựa Tiêu Lãng ngồi là loại bình thường, không có tiêu chí gì. Bốn
chiếc xe ngựa siêu xa hoa vượt qua xe của Tiêu Lãng, không chút ngừng
lại.
Thiên Tầm khống chế xe ngựa, thấy một hộ vệ trên chiếc xe xa hoa, nhận ra chủ nhân của chiếc xe.
- Công tử, là đám Cuồng thiếu gia!
Tiêu Lãng không phản ứng nhiều, chỉ hờ hững ừ một tiếng.
Két két két két két!
Ai ngờ chiếc xe chạy cuối cùng chợt đứng lại, cửa sổ mở ra lộ khuôn mặt
điển trai, chính là Tiêu Cuồng. Hiển nhiên hộ vệ của Tiêu Cuồng nhìn
thấy Thiên Tầm, thế là báo cáo cho gã biết.
Tiêu Cuồng nhìn Thiên Tầm, mở miệng hỏi:
- Là Tiêu Lãng ngồi bên trong?
Thiên Tầm hành lễ đáp lại. Tiêu Cuồng phát ra tiếng cười to càn rỡ, không nói câu nào, nghênh ngang đi.
Thiên Tầm hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Thiên Tầm không dám biểu lộ cái gì, tộc quy của Tiêu gia nghiêm ngặt, gã là hạ nhân, dù có khó chịu cũng phải nhịn.
Giọng Tiêu Lãng vọng ra từ bên trong:
- Đi đi, Thiên Tầm, ngươi cần gì so đo với đồ ngốc?
Giọng điệu lạnh nhạt không chút tức giận.
Tiêu Lãng thấy đau đầu, chờ lát nữa chắc sẽ rất 'náo nhiệt'.
Đại viện của Đông Phương gia quả nhiên rất náo niệt, đất trống bên ngoài đậu từng hàng xe ngựa xa qua, có nhiều công tử, tiểu thư đến. Hộ vệ
đứng hàng loạt trước cửa đại viện của Đông Phương gia, rất khí phái.
Tiêu Lãng lặng lẽ xuống xe ngựa, mang theo Thiên Tầm đi vào trong. Hộ vệ của Đông Phương gia không nhận ra Tiêu Lãng nhưng đại quản gia đứng
ngoài đón khách thì nhận ra ngay, lập tức nghênh đón.
Đại quản gia cười tủm tỉm, ăn nói lễ phép với Tiêu Lãng, ngôn ngữ chân
thành, không thấy ra chụt thất lễ. Đại quản gia tự mình dẫn Tiêu Lãng đi thiên điện.
Thiên Tầm được người dẫn đi nơi khác chiêu đãi, yến hội đẳng cấp này không cho phép hộ vệ đi vào.
Tiêu Lãng chưa vào đại điện thì đại quản gia đã thông báo.
- Lãng công tử của Tiêu gia đến!
Tiêu Lãng bước chân vào đại điện, lập tức có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm.
Trong đại điện ngồi đầy người, các công tử, tiểu thư của đế đô mặc thịnh trang. Đông Phương Hồng Đậu ngồi ở trên cùng, cung váy màu đỏ, trang
điểm nhẹ, khí chất cao nhã, dáng người nóng bỏng, cực kỳ xinh đẹp.
Tiêu Lãng gật đầu với Đông Phương Hồng Đậu vẻ mặt vui sướng, sau đó từ từ nhìn xung quanh.
Thật nhiều người quen.
Những khuôn mặt quen biết đều đến, không biết... Cũng có mặt.
Chắc bọn họ đến vì muốn chứng kiến đệ nhất mỹ nữ của Đông Phương gia,
muốn lôi kéo làm quen, theo đuổi Đông Phương Hồng Đậu. Hoặc là 'xem'
Tiêu Lãng, muốn nhìn náo nhiệt.
Một thanh âm quái dị vang lên:
- Ai dà, đây chẳng phải là Thiếu Niên Hầu của chúng ta sao? Một ngày
không gặp như cách ba thu. Ha ha ha ha ha ha! Thấy sắc mặt của Thiếu
Niên Hầu không tệ, báo hại bổn công tử lo lắng mấy ngày nay, sợ ngươi
luẩn quẩn trong lòng nhảy sông tự vận.
Tiêu Lãng không cần nhìn cũng biết là Tả Minh, địa thiếu gia của Tả gia. Trong đại điện lập tức vang lên tiếng cười, thấy Đông Phương Hồng Đậu
biến sắc mặt mới ngừng cuồi.
Tiêu Lãng nhìn vô số ánh mắt đáng ghét, trơ trẽn, hắn lạnh lùng cười.
Tiêu Lãng không thèm nhìn Tả Minh, đi hướng Đông Phương Hồng Đậu.
Tiêu Lãng đưa cái hộp chứa hạc giấy cho Đông Phương Hồng Đậu, mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt tự nhiên.
- Hồng Đậu, chúc nàng sinh nhật vui vẻ, và... Tối nay nàng rất đẹp.
Đông Phương Hồng Đậu mở hộp ra, thấy đầy con hạc, mỉm cười nói:
- Đa tạ, đây là lễ vật tốt nhất, đẹp nhất ta nhận được, ta rất vui.
Nụ cười rực rỡ như hoa khiến đại điện sáng ngời, đám công tử rất là ghen tỵ.
Tiêu Lãng thản nhiên đi hướng vị trí trôngs bên cạnh Trà Mộc phía bên
trái, ngồi xuống, cùng gã nhìn nhau, thoải mái trò chuyện, phớt lờ vô số cặp mắt nhìn mình.