Yêu Hận Triền Miên

Chương 56: Chương 56: Ác mộng?




editor Cát

Một ngày trôi qua thật sự rất dài, dài đăng đẳng, chỉ ngắn ngủn 24h nhưng tại sao cô lại cảm giác như là một đời đây?

Lương Úy Lâm là ác ma, anh là ác ma, điên cuồng đến mức tận cùng! Cô muốn thoát khỏi anh , nhưng không có cách nào, một chút biện pháp cũng không có.

Cô muốn đi, anh giam cô thật chặt không thả, để cho cô không thể nhúc nhích muốn lái mắt thế nhưng mí mắt như nặng ngàn cân không mở ra được.

"Không cần, tôi không muốn. . . . . ."

Trong giấc mơ mặt cô đầy máu, máu tươi văng tung tóe, máu chảy đầm đìa toàn bộ vẩy lên trên người cô. Trên da cũng cảm thấy có cảm giác nóng kinh hãi, cô giật mình tỉnh lại từ trong mộng, toàn thân đều là mồ hôi, mái tóc đen bóng như là mới dính nước, ga giường cũng bị ướt đẫm, cô thở hổn hển trong đôi mắt toàn là nước.

"Gặp ác mộng sao ?" Âm thanh quen thuộc giống như trong giấc mộng vừa rồi! Tại sao anh không thả cô đi? Không dám quay đầu nhìn mặt anh: “ Anh tránh ra, tránh ra…”

"Tại sao phải đi? Lăng Nhược Tuyết, mở mắt ra nhìn anh." Vẫn ngồi lẳng lặng ở bên giường nhìn cô đang ngủ, cô khóc thút thít, giãy giụa nhưng anh vẫn cứ ngồi ở chỗ đó không an ủi cô cũng không nói lời nào.

Bức cô đến cực hạn? Chỉ như vậy thôi lại có thể khiến cô thành ra thế này, nhớ tới thời điểm kích thích kia không biết cô sẽ ra sao?

Nhưng hiện tại không thích hợp để ép cô nữa!

"Không ngủ được? Vậy thì làm chuyện khác ." Muốn tránh anh sao? Cô không phải là đối thủ? Chỉ hai ba lần cô bị anh kéo đi ra, ép cô nhìn thẳng anh.

Ánh đèn nhàn nhạt , mắt của anh thật sâu nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu cô.

"Anh là ác ma. . . . . . Anh tránh ra. . . . . . Cầu xin anh để cho tôi đi." Cô luống cuống, sợ, nước mắt trào ra, đôi mắt đẫm lệ sợ hãi chống lại tròng mắt thâm thúy của người đàn ông, không biết bộ dạng của mình, ngược lại làm cho người đàn ông càng thêm tức giận.

"Để cho em đi? Chuyện xế chiều hôm nay còn chưa làm xong, em nghĩ đi tới nơi nào?" Người đàn ông giống như không có bởi vì lời của cô mà nổi giận. Nhưng anh càng bình tĩnh, chứng minh rằng trong tim của anh ta đang nổi sóng to gió lớn.

Để cho cô đi? Cô tới địa ngục chờ đợi đi!

Không để ý cô kịch liệt giãy giụa cùng phản kháng, cô bị anh lôi tới hung hăng đè ở phía dưới.

"Lương Úy Lâm, anh buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . . Tôi không muốn. . . . . ." Cô ở phí dưới thân anh dốc hết toàn lực giãy giụa, vung tay đấm vào anh, hai chân mảnh khảnh không ngừng đá rồi đạp, nói rõ ý muốn kháng cự lại. Cô không có biện pháp nào, anh ta thật là đáng sợ!

Người phụ nữ này thật sự là ngày càng có khả năng! Lại dám ở trên giường phản kháng anh. Thì ra anh cuối cùng cũng bức cô thành như thế này rồi. Lăng Nhược Tuyết, em thật giỏi! Thì ra em cũng có mặt này, ngoan ngoãn kia chỉ là giả vờ?

Tốt, rất tốt! Anh ngược lại muốn mở mang kiến thức về cô.

Mặt anh xanh mét buôn cô ra, đứng dậy đi thẳng đến tủ quần áo. Nhược Tuyết cho là anh đã buông tha cô lảo đảo bò xuống giường xông về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, vội vã nắm tay nắm cửa.

“ Đã trễ vậy còn muốn đi đâu?”

Nhưng có người động tác còn nhanh hơn cô, từ sau lưng giữ chặt cô lại, khom lưng ôm lấy ngang người cô sải bước hướng về phía giường, sau đó hất tay ném cô xuống cái giường mềm mại.

Nhược Tuyết sợ đến hồn bay phách lạc, không đợi anh đến gần cô liền ngồi dậy bò tới phía cuối giường, trời ạ, Lương Úy Lâm thật đáng sợ, cô không cần phải chịu đau đớn như vậy, không cần nữa.

Nhưng anh cúi người, cánh tay dài duỗi ra cầm mắt cá chân của cô, dùng sức kéo cô lại “A…” cô sợ hãi kêu ra tiếng, vừa nhếch nhác vừa đáng thương, lần nữa nằm xuống giường.

"Lăng Nhược Tuyết, quả thật em ngày càng lớn mật rồi. Xem ra không dạy dỗ em một chút thì không được.” Cô thật đã chọc cho anh giận. Một tay giữ cô một tay kia đem cà vạt mới lấy từ trong tủ ra, trói hai tay cô lại, cột vào đầu giường.

"Buông tôi ra! Cứu mạng. . . . . . Ô. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Nhược Tuyết hoàn toàn bị dọa cho sợ, vừa khóc vừa la, trong mắt của người đàn ông kia đều là dục vọng, mãnh liệt lại tàn ác, tràn đầy ham muốn giữ lấy, làm sao cô lại không sợ chứ? Cô sợ những đêm đáng sợ kia, cô càng sợ anh không muốn sống muốn một lần dùng sức thật mạnh để hành hạ cô.

"Cứu mạng? Em thật khiến người ta giật mình! Chỉ sợ, em sẽ phải là người cầu xin anh” Bàn tay vững vàng bắt được hai chân không ngừng đá động của cô, cường ngạnh kéo ra.

"Không cần. . . . . . Lương Úy Lâm, tôi không muốn như vậy!" Đầu óc cô một hồi hôn mê, khóc đến khàn cả giọng, lại không ngăn cản được ngón tay của anh đang xâm nhập.

"Không cần? Chặt đến như vậy còn nói không cần? Xem ra thân thể em thành thật hơn cái miệng nhỏ của em rồi” Tại sao anh ta lại nói những lời hạ lưu như vậy?

"Ô. . . . . ." Thân thể quen với việc này nên dễ làm đáp lại anh xấu hổ cực hạn cô khóc lên. Anh ta muốn cô sống không bằng chết! Anh ta trêu chọc cô như vậy so với việc mãnh mẽ muốn cô còn đau khổ hơn gấp nhiều lần?

"Khóc cái gì? Cầu xin anh, anh sẽ cho em, hả? Ngoan nào cô gái, nói ra. . . . . ." Anh ta nhất định là ác ma tái thế mới có thể đáng hận như vậy. Rõ ràng cô muốn cự tuyệt anh, nhưng cuối cùng, người mất thể diện là cô.

Đúng vậy, cô vô sỉ, cô hạ tiện.

"Cầu xin anh, van cầu anh . . . . ." Nếu quả thật anh muốn như vậy, vậy thì cứ như thế đi! Anh ta nói đúng cô rất hạ tiện lại còn giả bộ liệt nữ trinh tiết cho ai nhìn đây?

"Anh là ai?"

"Lương Úy Lâm."

"Cầu xin anh làm cái gì?" Anh ta nhất định phải ép cô như vậy sao? Nhất định phải thế sao?

"Cầu xin anh. . . . . . Muốn em." Nếu như đây là điều anh muốn.

Chiều nay, giống như là muốn phát tiết cái gì, hoặc như là muốn chứng minh điều gì, anh hung hăng muốn cô, một lần lại một lần nữa kéo dài, cô không chịu nổi nữa, lại không dám đẩy anh ra, không thể làm gì khác hơn là nức nức nở nở cầu khẩn. Dáng vẻ mềm mại vô dùng thừa hoan khiến cho huyết mạch người đàn ông căng phồng động tác ngày càng phóng túng. Làm sao có thể buông cô ra?

Cả đêm tận tình phóng túng. Dù là cô ở nửa mộng, nửa tỉnh, nửa hôn mê nhưng ở bên trong anh vẫn không có rời khỏi người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.