Yêu Hận Triền Miên

Chương 89: Chương 89: Anh dám cường bạo tôi?




editor Cát

"Không để cho tôi lại nói lần thứ hai!" Trên xe người đàn ông hiển nhiên đã không có kiên nhẫn! Đặc biệt người chung quanh đã bắt đầu bàn luận xôn xao, mà anh, luôn luôn ghét nhất đặt mình trước mặt công chúng .

Không thể cũng không do dự nửa phần, Nhược Tuyết không chút nghĩ ngợi đứng lên, dù là hai chân vì mới vừa chạy mà ê ẩm như nhũn ra.

Mới vừa lên xe ngồi xuống, dây nịt an toàn mới vừa cài, xe dĩ nhiên cũng làm như vậy lao như bay ra ngoài.

"Không cần. . . . . . Dừng lại. . . . . ." Cô kéo dây nịt an toàn thật chặt bên cạnh miễn không bị bay ra ngoài. Trời ạ, người đàn ông này, lái xe còn không muốn sống như vậy.

Mãi cho đến khi ra khỏi nội thành, hướng khúc giao, trên đường ít xe, tốc độ xe anh ngược lại nhanh hơn. . . . . . Anh điên thật rồi!

Cho đến khi xe dừng lại ở sân cỏ một biệt thự, thì ra ở nơi này, lão đại hắc bang chỗ ẩn nấp thật nhiều! Không trách được cô tìm cũng không tìm được.

Nhược Tuyết cả người cũng ngồi phịch ở trên ghế ngồi. Đôi tay còn giữ dây an toàn thật nó như biến hình.

"Cho em ba mươi giây, từ trên xe tôi xuống." Nhắm mắt lại lại mở mắt, người phụ nữ kia còn ngây ngốc ngồi ở nơi đó, gương mặt không có chút huyết sắc nào còn giống như chưa lấy lại tinh thần, vô dụng như vậy!

"Hay là em muốn tôi ôm em xuống?" Xuống xe, đợi ước chừng hai phút, người phụ nữ kia vẫn không nhúc nhích! Lương úy lâm hai tay chống tại cạnh cửa kính xe, cúi đầu nhìn cô.

Người phụ nữ này, nhiều năm không thấy vẫn như vậy non nớt, đầy đặn ướt át. Lần trước bởi vì quá bất chợt, anh chỉ nghĩ nhanh lên một chút đem con gái trước mắt cô mang đi, cho nên không có nhìn cô kĩ.

Hôm nay, ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện năm tháng đối với cô quá nhân từ, cặp mắt đen quen thuộc trước sau như nhau dù là mới khóc lại không ảnh hưởng đến phần sáng long lanh trong suốt của nó, đôi môi trở nên đỏ thắm, da trắng noãn như tuyết.

Chỉ là, thân thể hơi gầy, nơi cần có thịt không biết có thịt không?

Cảm thấy ánh mắt của anh đã từ mặt của cô dần dần dời đến trên người của cô, không cần nhìn cũng biết anh đang nhìn chỗ nào! Nhược Tuyết thật sâu thở ra một hơi, tay chân rốt cuộc có thể động, cô không nhìn mặt của anh, trực tiếp mở cửa xe ra ngoài.

Bất động! Người đàn ông này dĩ nhiên đang chặn ở nơi đó!

"Thật xin lỗi, xin tránh ra! Tôi muốn xuống xe!" Lý trí rốt cuộc khôi phục, cô muốn cô không cần thiết nói chuyện cùng người đàn ông này, côchỉ nghĩ nhanh lên một chút xuống xe tìm được cái người để cho cô ngày đêm nhớ nhung, tiểu bảo bối của cô.

"Đây là nơi ở của tôi, tôi có nói qua cho em đi vào sao?"

"Anh có ý tứ gì?" Lòng Nhược Tuyết nói lên người đàn ông này thật sự rất ghê tởm! Kéo cô tới đây không để cho cô xuống xe còn chưa tính, còn rõ ràng muốn làm khó cô. Xem ra cô hôm nay muốn nhìn đến con gái, hi vọng tương đối nhỏ bé.

"Tôi có ý gì sao? Em không phải không hiểu?" Khóe miệng anh quyến rũ!

"Tôi không hiểu, mời nói rõ một chút được không?" Muốn giả bộ? Ai không biết đây?

"Lên xe của tôi, còn không biết là có ý gì sao? Em tìm đến tôi, chẳng lẽ còn có ý tứ khác sao?”

"Tôi ý gì cũng không có, tôi chỉ là muốn gặp đứa bé một chút mà thôi." Cô ngước mắt nhìn thẳng anh, trong lời nói của anh rất mập mờ, nếu như cô còn không hiểu, đó chính là đi theo anh nhiều năm như vậy là không hiểu rõ gì rồi.

Chỉ là, cô tuyệt không muốn cùng anh có bất kỳ tiếp xúc thân thể, cô chỉ muốn xem đứa bé của cô mà thôi.

"Đứa bé?" Lương úy lâm cười lạnh lên tiếng: Em tại sao gặp nó?"

"Tôi là mẹ của nó, tôi có cái quyền lợi này." Khi anh nhìn soi mói, cô nói ra những lời này khí thế giảm hơn phân nửa. Đúng vậy, cô là chột dạ, bởi vì, cô chưa từng có một chút nghĩa vụ làm mẹ nào, hiện tại tại sao cô muốn tới nhận con gái đây?

Nhưng mặc kệ nói thế nào, đó là đứa bé hoài thai mười tháng sanh ra được, dù là ban đầu cô làm sai, hiện tại cô muốn vãn hồi có thể hay không?

"Lăng Nhược Tuyết, em thật là khiến tôi giật mình! Đương nhiên chính là em không cần con bé, em hiện tại không biết xấu hổ ở trước mặt tôi nhắc tới quyền lợi người mẹ?" Lời của anh đâm trúng trái tim của cô, để cho cô đau đến thiếu chút nữa hô hấp không nổi.

Đúng là cô có lỗi nhưng ban đầu này sao lại mang thai đứa bé này chẳng lẽ anh không có lỗi sao? Dưới tình huống như vậy có thai, anh muốn cô sao có thể chấp nhân!

Hiện tại cô hối hận có được hay không? Cô không phải muốn cướp đứa bé, cô chỉ là muốn thấy nó, muốn đền bù chuyện mình làm sai mà thôi, cũng không thể sao?

Anh nhất định phải đem vết thương của cô, lần nữa lật lại sau đó sát muối lên sao?

"Lương úy lâm, tôi không phải vậy. Tôi muốn gặp con bé." Cô giương mắt, nghiêm túc nhìn về anh.

"Tôi tin tưởng em đã không giống như trước" Anh lại gật đầu sau đó đưa tay nắm cằm của cô "Tự em dám tự động xuất hiện trước mắt của tôi, tôi biết ngay, lá gan của em trở nên lớn rồi." Có thể nói, lá gan của người phụ nữ này cho tới bây giờ cũng không nhỏ, cho dù là trước kia cô ở trước mặt anh khéo léo nghe lời cũng là giả vờ, là anh biết, cô không phải là một tiểu bạch thỏ mà trong thâm sâu là một hồ ly.

"Nếu muốn gặp con, hôm nay trước hết theo tôi!"

Lúc cô còn không phản ứng kịp, kéo cô từ cửa xe ra, sau đó không để ý tới cô dùng quyền đấm vào anh. Vừa vào cửa anh đẩy cô vào vách tường, sau lưng dùng sức chống đỡ vách tường kiên cố mang đến cảm giác đau đớn.

Biệt thự lớn như vậy nhưng không có ai…Lúc này cô không có tâm tình quan sát biệt thự bởi vì trước mắt là một dã thú dữ dội, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Cô cố gắng giữ mình tỉnh táo, không ngừng tự nói với lòng mình không bao giờ sợ anh của năm đó muốn giết chết tiểu nữ sinh, cô đã tự do, cô đã kiên cương dũng cảm “Anh muốn làm gì?” Những lời này thật là ngu xuẩn? Người sáng suốt cũng biết anh muốn làm gì, cô còn hỏi vấn đề này?

Anh cúi đầu gần sát bên tai của cô, thở phào nói hai chữ: "Ăn. . . . . . em!"

Người đàn ông này! ? Nhược Tuyết lần nữa sững sờ! Chuyện cách nhiều năm, lần nữa gặp nhau, anh thế nhưng lại thô lỗ thế này, hạ lưu nói ra những lời như vậy "Lương úy lâm, làm sao anh có thể như vậy? Anh biến thái!"

"Xem ra không cho em một chút giáo huấn, em vĩnh viễn cũng không ngoan. Tôi sẽ cho em biết cái gì là biến thái.” Một cái tay của anh có thể nhẹ nhàng khống chế được cô, một cái tay khác, bắt đầu lưu loát cởi quần áo của cô.

Cô giãy giụa, giãy giụa, đối với anh mà nói, không có chút uy hiếp "Lương úy lâm, anh dừng tay! Tôi không muốn có loại quan hệ này với anh! Dừng tay. . . . . ." Thật là quá mức! Cô chỉ là muốn đến xem con gái mà thôi, anh tại sao lại như vậy đối với cô?

Đôi tay bị kẹp chặt ở đỉnh đầu, cô không nhúc nhích được, nhấc chân muốn đá anh, lại bị anh thuận thế chống đỡ đi vào, người đàn ông này, thật sự là quá đáng .

"Lương úy lâm, anh dám cường bạo tôi? Tôi đi kiện anh!” Muốn vũ nhục cô? Anh càng quá phận không thể vô sỉ hơn.

"Cường bạo?" Anh cười lạnh: "Em biết cái gì gọi là cường bạo không?" Lôi kéo làm cho cô trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt."Anh không phải. . . . . . , chính là cường bạo."

". . . . . ." Cô không có nói anh vô sỉ như vậy, cho nên không nói ra lời như thế.

"Chưa từng có người đàn ông khác sao?" Ánh mắt đen nhánh của anh, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, nhìn hết tất cả điểm nhỏ nhất trên mặt cô, để cho cô có một loại cảm giác không thể trốn tránh.

"Thật là buồn cười! Anh cho rằng trên đời này chỉ có Lương úy lâm anh là đàn ông sao? Đàn ông theo tôi lên giường có bao nhiêu? Anh là cái gì?" Anh nhất định phải như vậy vũ nhục cô sao? Dù là đau cô cũng không cầu xin anh!

"Tôi không coi vào đâu? Vậy em còn tới tìm tôi làm gì? Hả?" Thanh âm rõ ràng mang theo tức giận mãnh liệt. Người phụ nữ này, lại dám như vậy khiêu khích anh?

"Anh vô sỉ. . . . . ." Không biết tức giận hay xấu hổ, dù sao mặt của cô hồng thành một mảnh.

"Tôi không vô sỉ, làm sao khiến em vui vẻ?" Cô biết, anh sẽ không bỏ qua cho cô, anh không có do dự, trực tiếp. . . . . .

"Thật là đau. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . ." Anh tại sao có thể cứ như vậy đi vào? Cô không muốn khóc, tuy nhiên nước mắt từng giọt rơi xuống, anh lớn như vậy, mà cô những năm này chưa từng có quan hệ cùng người đàn ông khác, đương nhiên rất đau! Nhưng phản ứng thân thể phản bội cô, cô thế nhưng trở nên mềm yếu như vậy, ở trước mặt của anh mỗi lần đau là mỗi lần khóc thành tiếng.

Anh không có kiên nhẫn cùng cô từ từ! Anh hình như đợi quá lâu. . . . . .

Tất cả đều điên rồi, giống như lâm vào lửa lớn hừng hực, giờ khắc này coi như bị thiêu thành tro bụi, cũng sẽ không tiếc .

Dục vọng thâm trầm chi phối tất cả, bọn họ quên mất yêu hận, cũng quên thời gian đang tồn tại, quên đã từng đau từng khóc, chỉ đơn thuần là giữa nam và nữ, dùng phương thức nguyên thủy nhất để trói buộc thân thể lẫn nhau, ở trong ngực đối phương cực hạn thoải mái, lấy được cảm giác an ủi thỏa mãn.

Tột cùng có bao nhiêu hận muốn truy cứu đã sớm không phân rõ rồi.

Từ đại sảnh trở lại gian phòng, Nhược Tuyết ý thức vẫn luôn là nửa mê nửa tỉnh. Suốt cả một đêm, một đêm đáng sợ, hiện tại, cô liền đưa ngón tay qua kéo chăn đắp thân thể nhưng hơi sức cũng không có.

Gió thổi từ cửa sổ tới mát mẻ, hương thơm bùn đất và cây cối, là một buổi sáng đẹp nhưng cô chật vật như vậy sao có thể ngồi dậy?

Thân thể vô lực đang nằm toàn thân của cô trên dưới không có chỗ nào được, người đàn ông như dã thú xổng chuồng hận không thể đem xương cốt cô nhập vào.

Hiện tại thế nào? Ăn uống no đủ xong có phải nên mang cô đi gặp người? Lương úy lâm tên khốn kiếp này, đứa bé căn bản không ở chỗ này, anh đưa cô tới nơi này chẳng lẽ liền vì muốn lên giường với cô?

Hiện tại nên làm cũng đã làm anh còn muốn thế nào nữa?

Cho đến khi tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, người đàn ông kia không quấn khăn tắm cứ vậy mà đi ra, có thể quá đáng hơn nữa không? Nếu như cô xấu hổ không nên quay đầu nhìn nhưng hơi sức không còn chỉ có thể trợn mắt nhìn anh càng đến gần giường, sau đó ngồi xuống ở mép giường.

"Nhìn cái gì? Em thấy thích sao?" Mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, anh cúi người xuống ở bên tai của cô nhẹ giọng nói, đưa bàn tay ra không ngừng chơi đùa mái tóc dài đang xõa ra của cô.

". . . . . ." Lúc này còn có thể nói gì?

"Một canh giờ sau, rời khỏi chỗ của tôi. Hả? Vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt của tôi, bằng không, cũng sẽ không bỏ qua như lúc này ." Anh nắm được cằm của cô, nhìn thẳng. (á á anh lưu manh quá ăn xong rồi đá đi vậy à, vùng lên chị ơi ^^)

Gặp lại lần nữa người phụ nữ này vẫn có ảnh hưởng tới anh như vậy, cảm xúc tự nhiên trên người của cô làm anh mất khống chế! Anh không có cách nào chỉ có thể mặc cho dục vọng xử trí, phóng túng mình.

Không dùng được, thật không có dùng! Người này đối với anh ảnh hưởng, cũng không có vì thời gian trôi qua mà giảm bớt nửa phần! Nếu không chiếm được, vậy thì dứt khoát không cần!

"Tôi không đi." Cô cũng định bất cứ giá nào, nếu như không gặp, cô có thể cứ như vậy cả đời lừa gạt mình, nhưng vận mệnh lại an bài, mà cô quyết định thuận theo tâm ý của mình, cô muốn con của mình!

"Em biết, đối phó em, tôi có trăm ngàn phương pháp, mỗi một cách cũng có thể để cho em đau đến không muốn sống, em xác định đây là điều em muốn sao?" Anh buông cô ra đứng lên, cứ như vậy mắt thật cao nhìn xuống cô, "Cơ hội tôi đã cho, nếu như em bây giờ không đi, vậy cũng đừng trách tôi."

Cô cắn môi, nhìn về phía khuôn mặt nguy hiểm, cô biết không nên chọc tới mãnh hổ , đó là hành động không lý trí, đặc biệt là dưới loại tình huống này, cả người cô trần truồng không có gì che giấu.

Nhưng không khuất phục! Không thể!

"Tôi chỉ muốn đứa bé."

"Đứa bé?" Anh cười lạnh, "Phải để tôi nói lại lần nữa? Ban đầu em căn bản cũng không muốn nó, nếu như không phải là vừa đúng lúc gặp phải Quân Hạo, lấy ở đâu đứa bé? Lăng Nhược Tuyết, em không cảm thấy hiện tại, tới nói với tôi muốn đứa bé là chuyện buồn cười cỡ nào? Không nói đến việc tâm không cam lòng hay tình nguyện sinh hạ nó, xin hỏi em có tư cách gì tới nói với tôi, muốn đứa bé?"

". . . . . ." Đúng vậy, cô không phản bác, nước mắt, tại đây chảy ra ngoài. Dù gì lúc này ở trước mặt người ta nói thế nào với cô cô cũng chưa bao giờ rơi lệ nhưng trước mặt anh cô khóc.

Thì ra mình không phải không quan tâm, trở nên bền chắc không thể gãy rồi, chỉ là, đối tượng không giống mà thôi.

"Thế nào, hối hận sao?"

"Hối hận hay không hối hận, không liên quan đến anh. Tôi chỉ là muốn con của mình! Tôi biết rõ, đối với anh tranh đoạt cứng rắn thì tôi cũng không phải đối thủ của anh, nhưng mặc kệ tôi là mẹ của nó tôi chỉ muốn ở bên cạnh nó. Để cho đứa bé vui vẻ lớn lên,….” Cô không muốn yếu thế, hèn mọn như thế! Nhưng trừ vậy cô còn cách nào sao?

Đấu cùng Lương Úy Lâm? Có thể đấu với anh vĩnh viễn không là cô! Ở trước mặt anh cô không là gì! Nhưng vì đứa bé cô nguyện ý bỏ xuống tự ái.

Trên đời này có những người như thế là đến tìm cái chết, không có cách nào đối phó anh cho nên chỉ có cúi đầu trước mặt anh, mới có thể thấy những điều mình muốn, dù là cúi đầu làm tim cô đau như cắt nhưng cô vẫn phải ép mình làm.

Năm đó nếu như không phải bị anh bức đã đến cực hạn, cô sẽ không bắn phát súng kia. Chỉ vì cái kia đối với cô, đã vượt qua giới hạn có thể chịu đựng của cô.

Ngay từ lúc cô bóp cò súng trong phút chốc, cô cũng rất biết rõ, đời này giữa cô và anh đến chỗ này coi như là xong rồi. Nhưng bọn họ lại tránh không khỏi số mệnh dây dưa, khi anh đối với cô như vậy, cô có đứa bé.

Cô không có hối hận bắn ra phát súng kia đó là do anh bức mà ra . Ban đầu vì có khả năng ở bên cạnh anh, bất kỳ giá nào cô đều nguyện ý bỏ ra, nhưng bây giờ cô lại hối hận bỏ rơi con của mình.

Nhưng nếu như cô biết, cuộc sống ba năm nay, là khổ sở như lời nói, ban đầu cô còn có hay không chút do dự đồng ý? Cô trẻ tuổi làm sao biết trong khoảnh khắc đó cô bỏ lỡ tim của mình, vui vẻ của mình, tất cả mọi thứ của mình đây?

"Mẹ của đứa bé? Chỉ cần tôi nguyện ý, trên đời này có hàng ngàn phụ nữ có thể làm mẹ của nó. Về phần em, không tới lượt…” Anh hừ lạnh, người phụ nữ này lại dám nói như vậy!

Anh biết, năm đó cô hận anh? Nhưng cô có biết hay không? Anh cũng là hận đó!

Năm đó, anh có thể không so đo cô bắn phát súng kia mà lần nữa mạnh mẽ mang cô trở về bên cạnh, chỉ vì không cách nào che giấu rung động. Anh có thể bỏ qua hận nhiều năm như vậy mà đối với cô nói ra tình yêu, chỉ mong cô nguyện ý tiếp tục lưu lại bên cạnh. Thậm chí, anh nguyện ý để cho cô hận, chỉ cần cô không cần rời khỏi anh, dù là cô giết anh, anh cũng can tâm!

Nhưng không được, tim anh đều bị cô từ chối cho dù anh trao tính mạng của mình cho cô cô cũng không cần! Anh không phải Lương Ngạo Vũ, cô không phải là Nhan Thanh Uyển, cho nên bọn họ phải chia xa!

Nếu hận đến ruột thịt máu mủ cũng có thể lấy ra, có thể thấy quyết tâm, vậy anh còn có cái gì để níu giữ hay sao?

Thật nghĩ như vậy, vậy thì rời đi đi!

Nhưng ai đâu ngờ số mạng luôn thích trêu người! Bọn họ lại gặp nhau lại dây dưa, mà cô lại dám nói trước mặt anh muốn ở cạnh đứa bé.

Tự tin của cô ở đâu để cho anh sẽ đồng ý với cô đây?

Nhược Tuyết trong lòng làm sao không hiểu, lời của anh nói chính xác như vậy, anh có bãn lãnh chỉ cần anh muốn sẽ có nhiều người phụ nữ tình nguyện làm mẹ đứa bé, chỉ cần anh muốn sẽ có vô số phụ nữ nguyện sinh con cho anh.

Nhưng lúc này, cô lại không muốn con của mình gọi người khác là"Mẹ" .

"Lương úy lâm, trừ phi anh giết tôi! Bằng không tôi nhất định muốn gặp được đứa bé!" Ánh mắt của cô, anh chưa từng thấy qua kiên nghị cùng cố chấp như lúc này. Mảnh mai trên mặt, có nước mắt, đó là một người phụ nữ vì con của mình mà như vậy.

Năm đó chỉ là một cô gái nhỏ luôn cúi đầu trước mặt anh hôm nay trực tiếp đối mặt với anh, dũng cảm không sợ.

Năm đó luôn bị anh bức đến cùng khóc nức nở nhưng bây giờ thì trước mặt anh nói trừ khi anh giết cô… Anh lại cảm thấy cô như thế anh không thể dời mắt khỏi cô được.

Con người thâm thúy như hai ngọn lửa đang nhảy nhót chợt lóe lên.

Cô bị anh nhìn chằm chằm trong lòng dâng lên loạn, đôi mắt anh quá xâu tựa như vòng xoáy có thể hút người ta vào, cô nhìn anh như vậy, anh lần nữa cúi xuống, hai tay chống hai bên thân cô, từ từ cúi đầu, khoảng cách ngày càng gần, gần đến….

"Tôi nói rồi, cơ hội tôi chỉ cho lần thứ nhất. Em không đi, vậy thì đại biểu. . . . . ." Lời kế tiếp anh không có nói, bởi vì lưỡi của anh đã thật sâu dò vào trong môi đỏ của cô, dây dưa, hôn khắp cái miệng nhỏ mềm mại kia.

Nụ hôn của anh hung hăng, nó đặc biệt thuộc về anh, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái đột nhiên rót vào, cô không thể tiếp tục suy tư. Cho dù ngày hôm qua bọn họ yêu cuồng nhiệt, anh cũng không có hôn qua môi của cô, vậy bây giờ coi là cái gì?

Nếu như mất khống chế có thể đổi lấy giây phút ngắn ngủi này, vậy thì mất khống chế đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.