Yêu Hận Triền Miên

Chương 34: Chương 34: Một loại trừng phạt khác sao?




Nhược Tuyết trở lại căn phòng quen thuộc, tắm rửa bằng nước nóng sau đó chui vào trong chăn, đến cả tóc cũng không có sấy khô, hôm nay cô rất mệ mỏi, thật sự mệt mỏi, nếu không cô cũng không thể đi ngủ sớm vậy, chìm nhanh vào giấc ngủ nhanh như thế. Ngay cả Lương Úy Lâm vào phòng lúc nào cô cũng không hề hay biết.

Ngủ thật ngon! Mấy tháng không gặp giống như đã trưởng thành hơn một chút! Sau lần cô tự sát không thành, anh ra nước ngoài, bởi vì câu nói của Quân Hạo: “Cậu giống như rất quan tâm đến cô ấy.” Anh mau chóng rời đi giống như là đang trốn tránh chính mình.

Quan tâm? Anh sao có thể quan tâm cô? Dù thật sự là để ý thì cũng chỉ vì anh muốn báo thù mà cô đương nhiên phải sống thật tốt trên thế giới này để cho anh hành hạ đến khi vừa lòng mới thôi. Không có sự đồng ý của anh, Diêm Vương cũng không dám thu nhận cô.

Sự thật chứng minh, anh thật sự cũng không có quan tâm đến cô nhiều. Mấy tháng nay anh bận đến tối mặt tối mũi, một tay xử lý nhiều giao dịch kếch xù ở ngước ngoài căn bản không có thời gian để ý đến cô.

Cho nên để cô tự do như thế này anh đương nhiên có tính toán hết thảy. Dễ dàng bỏ qua cho người làm cho anh đau thì anh không phải là Lương Úy Lâm. Cô gái nhỏ có phải em không chuẩn bị tốt?

Nhược Tuyết đang ngủ say, nhưng trong giấc mộng giống như có người cởi áo ngủ của cô ra, cái miệng nhỏ của cô giống như bị thứ gì đó dùng sức mút một cái, cô đau quá, đau đến không thở được, cô càng cố gắng né tránh thì cái miệng nhỏ nhắn không ngừng bị cắn mút. Ánh mắt buồn ngủ mông lung mở ra.

“Anh?” Anh đã trở về. Hơi thở quen thuộc của người đàn ông, dù sao cũng cùng giường mấy năm rồi nhưng tối hôm nay cô nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình. A Cánh không phải nói anh không có trở lại sao? Tại sao khuya như vậy anh lại ở trước mặt cô? Có lẽ nói đúng hơn là đang đè lên người của cô.

“Ngoại trừ tôi ra còn có thể là ai?” Lương Úy Lâm nửa đứng dậy, chăm chú nhìn cái miệng bị anh hôn đến sưng đỏ. Thật là ăn hoài không thấy chán!

Nghe được tiếng nói của anh, những suy nghĩ trong đầu Nhược Tuyết liền biến mất.

“Anh . . . . . đã trở về. . . . . .” Vẻ mặt không lộ ra điều gì của anh, ánh mắt lạnh lẽo kia rất dọa người. Cô không có làm chuyện gì chọc giận anh chứ?

Cô không hiểu tại sao bọn họ trên giường triền miên rất kịch liệt nóng bỏng nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn lạnh lẽo như vậy. Người đàn ông này làm sao có thể làm như vậy? Thân thể rất nóng nhưng tâm lại lạnh!

“Tôi không thể trở về sao?” Miệng nói chuyện nhưng động tác của anh cũng không có dừng lại. Bởi vì anh phát hiện anh thật sự nhớ cái thân thể nhỏ bé xinh đẹp này.

“Không phải. . . . . .” Khi bọn họ ở trên giường chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, nhưng hôm nay anh sao lại nói chuyện với cô? Nhược Tuyết bối rối không biết làm sao, một tầng mồ hôi mỏng nổi trên khuôn mặt nhỏ trắng noãn.

Anh đang làm cái gì đây? Trước kia tại sao không có đối với cô như vậy? Anh không phải lúc nào cũng muốn cô lấy lòng anh sao?

“Anh. . . . . . Đừng như vậy.” Thở hổn hển, Nhược Tuyết đối với cảm giác xa lạ này mà thấy sợ hãi nhưng anh không nói gì nữa cũng không ngừng lại.

Trong phòng, ánh đèn mờ chiếu lên trên hai thân thể đang quấn quýt.

Lương Úy Lâm biết mình đã không chịu đựng được nữa, vậy mà anh vẫn không ngừng trêu đùa trên thân thể cô, kích động dục vọng của cô, anh muốn dùng biện pháp khác làm cho cô không tự ái mà chấp thuận.

Nhược Tuyết che miệng không dám phát ra âm thanh. Anh dùng phương thức như vậy thật là… Anh sao có thể đối xử với cô như vậy? Nhưng ngoại trừ anh ra thì còn ai nữa? Anh dùng môi của anh lưu lại dấu vết khắp thân thể cô, tay của anh linh hoạt làm cho cô khóc sụt sùi, dục vọng không có cách nào thỏa mãn, cả người cô như có hàng ngàn ngọn lửa đốt, nóng rang khó chịu, làm cô vài lần muốn mở miệng cầu xin anh.

Khi môi anh di chuyển một đường xuống dưới thì cô hiểu anh muốn làm cái gì. Cô kinh sợ muốn chạy trốn, thân thể liều mạng giãy giụa phản kháng.

Nhưng chỉ vô ích thôi, đổi lại anh càng chiếm đoạt cô mạnh mẽ hơn.

“Cầu xin anh. . . . . . không nên như vậy.” Cô tình nguyện để anh trực tiếp chiếm đoạt cô cũng không muốn anh khi dễ cô như vậy, muốn cô run rẩy giống như ngọn đèn lay lắt trong gió.

Đối với chuyện nam nữ, kỹ thuật của anh tuyệt đối cao hơn cô ngàn vạn lần, anh biết làm cách nào để cho người khác khổ sở hay sung sướng, cũng biết cách lợi dụng nó làm cho người ta mất đi tôn nghiêm.

Nhược Tuyết bất chấp lớn tiếng thở hổn hển, cho đến giờ cô nghĩ hành hạ lớn nhất anh đối với cô là chuyện đoạt lấy thân thể cô nhưng giờ mới hiểu được anh cố tình đùa bỡn cô mới là chuyện khó chịu, đau khổ nhất.

Lúc hai người giằng co thì cô không bao giờ là người thắng cuộc, Lương Úy Lâm thật sự là người chiến thắng, anh không chút lưu tình đả kích tự ái của cô để thỏa mãn dục vọng của mình. Môi của anh hôn lên tai cô, động tác tay như muốn móc tận linh hồn của cô, cho đến lúc khuôn mặt hai người nhìn thẳng vào nhau thì cô mới thấy sự mãnh liệt trong đôi mắt của anh.

“Nói cho tôi biết, em hôm nay đã đi đâu?” Âm thanh nồng nặc hơi thở tình dục.

“Trở về. . . . . . nhà.” Không phải anh đồng ý để cô ra ngoài sao? Không lẽ hiện tại anh muốn truy cứu trách nhiệm sao?

“Đã gặp những ai?” Cô có dám nói cho anh biết không? Người đàn ông kia là thế nào, cô hôm nay có chịu nói thật hết với anh không?

“Anh Tử Mặc. . . . . .” Không dám có nửa điểm do dự, ở trước mặt của anh, Nhược Tuyết không dám che giấu điều gì. Chỉ sợ giấu giếm sự thật sau đó hậu quả cô không thể gánh vác được.

“Anh Tử Mặc? Gọi tên thật thân thiết!”

“Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở dưới nhà mà thôi, giữa chúng tôi không có gì hết, cầu xin anh đừng hại anh ấy, anh muốn làm gì tôi cũng được. . . . . .” Dục vọng bị anh trêu chọc dâng lên như thủy triều nhưng lúc nghe được lời nói lạnh lẽo của anh, trời ạ nếu ai ở cùng cô cũng không thể may mắn thoát khỏi sao? Anh không cần nhẫn tâm như vậy? Anh Tử Mặc, thật xin lỗi anh.

“Cầu xin tôi? Sợ rằng tôi sẽ không buông tha cho anh ta? Vậy sau này có còn dám gặp mặt anh ta nữa hay không?” Anh cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, cô sao có thể kích động như vậy? Có phải là quan tâm đến người đàn ông kia?

Anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ về sau chỉ cần cô không gặp anh Tử Mặc, anh sẽ bỏ qua cho anh ấy? Anh thật sự sẽ làm thế sao?

“Trả lời tôi!” Không nghe được lời cô đáp lại, anh hung hăng bóp chặt cằm của cô.

“Không gặp . . . . . Về sau cũng không gặp nữa.” Thật như vậy, bị một lần tra tấn đối với cô đã là quá đủ, cô không muốn có lần nữa. Vốn dĩ gặp anh Tử Mặc chỉ là tình cờ mà thôi, bọn họ không cần gặp lại nữa.

“Không phải em vừa nói em có thể làm bất cứ điều gì sao? Bây giờ bắt đầu thực hiện lời hứa của em đi!”

Cô biết đêm nay mình sẽ không thể ngủ được, người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không để cho cô sống thoải mái, cô biết điều đó.

Có lẽ chinh phục được không hẳn là thắng lợi, đau và không đau, yêu và hận cũng không ai có thể phân biệt rõ. Hiện tại vào giờ phút này, cuộc hoan ái này là tận cùng của hận rồi hay là một cái gì đó khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.