Yêu Hận Triền Miên

Chương 30: Chương 30: Tự do ở nơi nào?




Editor Cát

Sau ngày hôm đó, người đàn ông kia cứ thế biến mất suốt hai tháng không có quay về nhà. Mà Mà lúc trước anh giam cầm cô nhưng giờ cũng đã buông lỏng hơn rất nhiều, cô cũng không có sống như một cái bóng nữa, chỉ thỉnh thoảng những hộ vệ ở đây nhắc nhở cô nới nào không thể đi.

Vú Lâm cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn trước kia rồi, thường sau khi xong việc hay cùng cô tán gẫu một lát, cho dù là những chuyện vụn vặt cũng làm cho Nhược Tuyết cảm thấy thoải mái. Ít nhất cũng còn có người nguyện ý trò chuyện với cô để cho cô không cảm thấy mình như là một pho tượng.

Đối với việc anh không có quản cô như một phạm nhân, cô còn có chút cảm kích, chỉ cần người đàn ông Lương Úy Lâm này không để ý tới cô, với cô mà nói đã là trời ban ơn rồi.

Cô cứ hi vọng có thể cứ như vậy mà trôi qua, khiến cho cô bình tĩnh đối mặt với cuộc sống này thật là tốt! Cô chỉ hy vọng cuộc sống của mình được tốt hơn dù cho hiện giờ cha mẹ và anh của cô không ở bên cô, nguyện vọng như vậy có tính là lớn hay không? Ông trời sẽ cho cô một cơ hội sao? Người đàn ông kia sẽ cho cô sao?

Có phải cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn hay không?

Lương Úy Lâm, tôi có phải chỉ cần nghe lời anh nói là được rồi?

Tháng mười, tháng mười một rồi đến tháng mười hai, không khí ở đây đều yên tĩnh, từ từ trôi qua từng ngày, sau lễ Noel bận rộn không còn bao nhiêu ngày nữa là đến năm mới.

Năm mới, đối với cô mà nói, không còn có bất kỳ ý nghĩa gì rồi. Chỉ là lại thêm một tuổi thôi.

23 tuổi, là tuổi rực rỡ nhưng chính mình lại bị cách ly với xã hội ngoài kia, cô phải làm sao đây? Ai có thể cứu cô? Ngoại trừ chính mình thì không ai có thể cứu được cô?

Cho nên, Nhược Tuyết sau nhiều năm bị giam cầm, cô bắt đầu từ từ để cho mình bước ra thế giới bên ngoài.

Cũng thật may là, bây giờ internet phát triển, không bước chân ra khỏi nhà mà vẫn có thể biết được những điều mà mình muốn biết.

Nghỉ ngơi sau bữa trưa, Nhược Tuyết ngồi ở trong phòng khách lẳng lặng nhìn chăm chú vào chiếc máy laptop, tháng trước cô đã tham gia khóa học giáo dục từ xa.

Cô không muốn làm cho cuộc sống của mình một chút hy vọng cũng không có. Ngày đó, anh ta đã từng nói, muốn rời khỏi anh ta trừ khi chính anh chán cô. Đúng vậy,là anh nói chán nản.

Nếu vậy nhất định sẽ có ngày này phải không?

Một người đàn ông, đối với một người phụ nữ mình không có tình cảm, chỉ có phát tiết trên thân thể, nhất định sẽ có một ngày cảm thấy chán nản. Nhược Tuyết đang chờ đợi ngày đó đến.

Lui một vạn bước nghĩ, đến một lúc nào đó anh sẽ phải kết hôn ? Kết hôn cũng sẽ không trở lại tìm cô? Rất khó suy nghĩ người đàn ông này cũng sẽ làm như những chuyện kết hôn sinh con như những người khác.

Cô không phải nhàm chán quá rồi chứ? Cho nên mới nghĩ tới chuyện này, vẫn nên chú tâm vào chuyện học đi! Tương lai của anh ta như thế nào cô không quan tâm, cô chỉ muốn chuẩn bị cho cuộc sống tự do sau này của mình.

Nếu như có một ngày cô có thể rời khỏi nơi này, cô cũng có cuộc sống, có công việc làm chứ? Sau khi tốt nghiệp trung học, cô lại sống tách biệt với bên ngoài nhiều năm như vậy, liệu bên ngoài có phải rất khó để tìm được một công việc không?

Mặc kệ như thế nào, cô cũng phải tìm được một mục tiêu để cho mình tiếp tục sống.

Tinh thần vừa tập trung lại thì vú Lâm bước vào, vẻ mặt thương yêu. Dù không có tình cảm thì con người sống chung lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm, Nhược Tuyết và Lâm mụ chính là như vậy. Mấy ngày nay Lương úy lâm không quản cô nữa nên giữa hai người tình cảm mỗi ngày một tốt.

" Tiểu thư Nhược Tuyết, thiếu gia có chuyện tìm cô." Sống cùng Nhược Tuyết lâu như vậy vú Lâm đã đổi cách gọi tên của cô, nhưng phía sau vẫn thêm tiểu thư, nói thế nào đi nữa cô cũng là người phụ nữ của thiếu gia nên muốn hay không cũng cần có phép tắc.

"A Cánh?" Nhược Tuyết sửng sốt, A Cánh không phải là người bên cạnh anh ta sao? Sao anh ta lại tìm đến cô? Vậy anh ta có phải đã trở về hay không?

Thì ra sau ba tháng rời đi anh lại trở về rồi! Trước mắt cô mù mịt, rõ ràng trong phòng có hơi ấm của lò sưởi nhưng tại sao cô lại có cảm giác vô cùng lạnh lẽo?

Có phải cuộc sống yên tĩnh sắp kết thúc?

"Nhược Tuyết tiểu thư, không có chuyện gì, chủ tử chưa có trở về." Nhìn ra được tâm tình của cô sau khi nghe A Cánh, vú Lâm lên tiếng an ủi.

Đã nhiều năm như vậy, thái độ của thiếu gia đối với Nhược Tuyết thái độ vẫn là hận cô vô cùng, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm làm việc của bà ở nhà họ Lương, nếu như thiếu gia thật chỉ có hận cô thì người đã không giữ cô ở bên cạnh nhiều năm như vậy.

Về phần vị thiếu gia trẻ tuổi của nhà họ Lương có cảm giác gì với cô thì bà cũng không biết rõ!

Giữa yêu và hận luôn cách nhau một con đường. Ai có thể nói rõ ràng đây?

Nghe được vú Lâm nói anh ta không có trở về, trái tim thấp thỏm của Nhược Tuyết rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Cũng may không phải anh về.

Tùy ý mặc áo khoác vào, Nhược Tuyết xuống lầu . A Cánh đã ở dưới lầu đợi cô.

"Tiểu thư. . . . . ." A Cánh thấy Nhược Tuyết, cung kính đứng lên nói. Mặc dù chủ nhân chưa từng nó rõ tiểu thư là thân phận gì, nhưng nhiều năm như vậy nếu như hắn còn không nhìn ra được vị trí đặc biệt của tiểu thư ở trong lòng chủ tử thì hắn không phải là người đã đi theo chủ tử được chục năm rồi. Chỉ là, trong lòng chủ tử có tính toán gì hắn không nhìn ra được, nếu như chuyện gì đều có thể nhìn ra được thì Lương úy lâm cũng không thể ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy.

"A Cánh, có chuyện gì không?" Nhược Tuyết ngồi xuống.

"Tiểu thư, chủ tử kêu tôi giao cái này cho cô." A Cánh đưa cho cô một túi tài liệu.

"Đây là cái gì?" Nhược Tuyết nghi ngờ nhìn hắn, không dám nhận. Anh ta đưa đồ gì cho cô đây?

"Tiểu thư, cô tự mình xem đi! Chủ tử còn giao phó, bắt đầu từ hôm nay, cô có thể tùy ý làm điều mình muốn nhưng buổi tối phải trở về." đồ chủ nhân giao cho tiểu thư, đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện xem.

"Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước." Nhược Tuyết còn chưa phản ứng kịp với lời nói của A Cánh thì hắn đã lặng lẽ thẳng bước đi ra ngoài.

Anh ta nói gì? Anh ta có thể làm chuyện này sao? Không phải là mơ chứ? Không thể nào? Người đàn ông kia sẽ tốt bụng tha cho cô sao? Cô không tin, cô nhất định là nghe lầm! Nhưng túi tài liệu trên tay nhắc nhở cô, mới vừa rồi A Cánh thật sự trở lại, anh ta có nói với cô, cô có thể tự làm những việc mình muốn.

Cô có chuyện muốn làm sao? Thể xác và tinh thần bị giày vò sau nhiều năm như vậy? Khát vọng tự do thật ngay trước mắt sao? Không, không phải vậy, dù cô có đi đâu chăng nữa cô vẫn phải là trở lại cái nhà tù này, cô nhất định không thể thoát khỏi bàn tay của anh ta!

Đây có thể nào là một cách giam cầm khác không? Ngoài mặt thì nói để cho cô tự do thật ra thì cô vẫn nằm trong sự giam giữ của anh ta!

Tay run mở tập tài liệu ra….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.