Yêu Hận Vô Biên

Chương 22: Chương 22




2522.

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Mễ Lan đã nẳm rõ toàn bộ tình hình của tập đoàn Hoắc Thị, còn ở hội nghị thường quy đưa ra vài phương án có tính xây dựng, những phương án này đã giải quyết được sự mâu thuẫn còn tồn tại ở Hoắc Thị, đạt được sự hoan nghênh khen ngợi của các cổ đông công ty, mọi người đều cho rằng cô là một nhân tài hiếm thấy, chiếc ghế phó tổng giám đốc càng ngày càng ổn định.

Sau đó Mễ Lan tự thân xuất mã, giúp đỡ tập đoàn Hoắc Thị giành được nhiều hang mục đầu tư lớn trên trăm triệu.

Nhưng, sự cống hiến của Mễ Lan đối với tập đoàn Hoắc Thị to lớn như vậy, nhân viên công ty càng ngưỡng mộ sùng bái cô, thì trong lòng Hoắc Văn Sơn càng bất an. Vốn dĩ cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục vẫn chưa rời viện, nhưng ông lo sợ mà sớm rời viện, về công ty làm việc.

Mễ Lan đến Hoắc Thị không phải vì báo thù sao? Nhưng tại sao cô lại giúp Hoắc Thi vậy?

Hay là ngay từ đầu bọn họ đã sai rồi, Mễ Lan thực ra vẫn còn mục đích khác nữa?

Ông thực sự nghĩ mãi không ra!

Vốn dĩ Hoắc Văn Sơn muốn chờ thêm một thời gian nữa, nhưng nhìn Mễ Lan hiện tại thuận buồm xuôi gió đến vậy, thậm chí đến nhân viên cũng ngầm tranh luận, Mễ Lan hoàn toàn có thể đảm nhận chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Thị. Lời này truyền đến tai Hoắc Văn Sơn, ông cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, mời Mễ Lan đến phòng làm việc của mình.

“Mễ Lan, ta biết nhà họ Hoắc trướcđây có lỗi với cô, tỗi cũng luôn nghĩ có cách nào để bồi thường cho cô, chỉ là không biết cô cần cái gì? Chỉ cần là việc tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ làm thỏa mãn cô!”

Khuôn mặt Hoắc Văn Sơn tỏ vẻ đầy nhân từ, âm thanh không nhanh không chậm, giống như dáng vẻ của bậc trưởng bối nên có.

Mễ Lan ngồi trên ghế sô pha, biểu hiện lạnh nhạt: “Ông sớm đã mở miệng hỏi rồi, tôi còn cho rằng ông định chờ thêm một thời gian nữa!”

Lời này biểu hiện bên ngoài như gió thổi mây bay, nhưng không che giấu được tia thù địch.

Khuôn mặt Hoắc Văn Sơn biến sắc, ngượng ngùng đến mức cong cong khóe miệng.

“Tôi biết tập đoàn Hoắc Thị đối với ông và nhà họ Hoắc vô cùng quan trọng, ông vô cùng để ý đến tự thành bại của thương trường! Nhưng tôi cho rằng sự thắng thua trên thương trường thẳng ra mà nói chỉ là sự thắng bại của đồng tiền! Tiền bạc là vật ngoài thân, thua rồi có thể kiếm lại được, nhưng niềm tin sụp đổ rồi khó lòng cứu vãn được! Yêu một người là đặt niềm tin vào người đó, nếu như hận người đó, thì sẽ hủy hoại niềm tin của hắn!”

Hoắc Văn Sơn híp mắt, từ từ suy nghĩ lời của Mễ Lan, nhưng mà nghe cũng không hiểu. Người phụ nữ trước mặt này tuổi còn trẻ, nhưng đã khiến ông nhất thời nhìn không thấu.

“Trước đây tôi đã từng yêu sâu đậm con trai ông Hoắc Minh Hách, xem người nhà họ Hoắc ông như người nhà, nhưng các người đã hủy diệt đi niềm tin của tôi từng chút một. Hiện tại niềm tin của tôi đã biến thành lòng thù hận. Ông cho rằng tôi muốn gì?”

Hoắc Văn Sơn nhíu mày: “Cô muốn tập đoàn Hoắc Thị phá sản? Nhưng mà tại sao cô lại tận tâm tận lực giúp Hoắc Thị làm ăn thuận lợi. Lẽ nào định chiếm Hoắc Thị làm của riêng?”

Mễ Lan không nhịn được mà cười lạnh, Hoắc Văn Sơn sống đến từng tuổi này rồi, đến điều này còn phải thăm dò sao!

“Đương nhiên không phải, tập đoàn Hoắc Thị tôi không thích! Tôi muốn xem Hoắc Thị bước lên đỉnh cao danh vỏng ồi từ từ rơi xuống địa ngục sẽ có cảm giác như thế nào!”

Ánh mắt Hoắc Văn Sơn nhất thời biến đổi, ông lập tức đứng dậy, cả người tức giận mà run rẩy, chỉ vào mặt Mễ Lan, lời nói khó khăn lắm mời từ kẽ răng phát ra: “Những hạng mục kia...đều là...cạm bẫy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.