Vàng ngọc chói lóa, nguy nga tráng lệ.
Màu vàng óng của hàng ngàn viên ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời trông rực rỡ và hoa lệ vô cùng.
Ba tầng đá bạch ngọc lợp làm sản, thủy tinh ngọc bích trang trí làm đèn, trân châu gắn đầy làm vật tiêu khiển. Gỗ trầm hương dài sáu thước đặt chắc chắn bên giường lơ lửng là vài tiêu bảo, tú đỏ bao phủ khắp phòng điểm thêm vài châu sợi bạc hình hoa hải đường.
Bức rèm thủy tinh uốn lượn chậm rãi trút xuống, tựa như mộng cảnh.
Dung Tiêm Nguyệt là người cũng đã từng đi thăm quan biết bao nhiêu cung điện ở thế giới hiện đại, nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một kiểu kiến trúc vừa xa hoa, mỹ lệ vừa đoan trang, thanh lịch đến đáng sợ.
Nàng đã từng cho rằng bảy ngày sống trong lãnh cung – một nơi tàn tạ và hẻo lánh cũng không khác gì ở mấy nơi khác, nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến một hơi xa hoa thế này, cô mới biết cái gì gọi là khác nhau một trời một vực.
Chẳng trách trong lịch sử phong kiến Vương Triều có thể tồn tại hơn một nghìn năm, trong nghìn năm này họ có thể tích góp biết bao nhiêu nền văn hóa lịch sử quý giá?
Dù cho nơi này không phải là triều đại lịch sử mà nàng biết, nhưng đại khái cũng ở trong phạm vi đó.
“Hoàng hậu nương nương vạn tuế...”
Đám cung nữ xếp thành hàng dài quỳ rạp dưới chân, âm thanh đồng thanh chỉnh tề vang lên rõ to.
Dung Tiêm Nguyệt quét mắt nhìn đám người xung quanh, sau đó dừng mắt về phía Tiểu Xuân Đào đang đứng một bên, trong tay cẩn thận nâng niu thánh chỉ.
Trong thánh chỉ viết tuy Dung Tiêm Nguyệt nàng có tội nhưng kể từ khi bị đày sang lãnh cung đã hiểu rõ được khuôn phép, nhận ra lỗi lầm, thiện lớn lao yên*. Giờ đây, hoàng thượng nể tình ân tình khi xưa, xá tội cho nàng. Trở về cung điện.
- thiện lớn lao yên* [ 知错能改,善莫大焉] : phạm sai lầm mà có thể sửa, chưa hẳn là chuyện tốt. Đây ý chỉ một người sau khi phạm sai lầm, biết cách sửa lại sai lầm đó, chính là chuyện tốt nhất.
Nàng không biết trong cái thánh chỉ đó viết bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả nhưng chỉ bằng một câu nói vu vơ của kẻ bí ẩn tối qua, nàng đã được xá tội thoát khỏi lãnh cung...
Là trùng hợp, hay là có âm mưu gì đó?
Lập tức, nàng cảm thấy mọi thứ diễn ra trước mặt mình đều trở nên mơ hồ khó tả, giống như đang nằm mơ, có vẻ không chân thực.
“Đều đứng lên đi!”
Dung Tiêm Nguyệt phất tay.
“Tạ Hoàng hậu nương nương!”
Chúng cung nữ đồng loạt nhấc chân, khom người đứng lên.
Dung Tiêm Nguyệt đánh giá các nàng một lượt, đều là những cung nữ có gương mặt thanh tú dễ nhìn, thậm chí những người có gương mặt được cho là xấu xí nhất, so với Tiểu Xuân Đào nhà mình thì cũng đẹp hơn vài phần.
Nhớ lại đám cung nữ của Ý Quý Phi, nàng thấy đám cung nữ bên mình cũng chưa bằng một góc bên họ.
Lúc này, một cung nữ chậm rãi tiến lên, lễ phép nói :“Nương nương, mời người đi tắm trước ạ!”Dung Tiêm Nguyệt tỏ vẻ không để ý :“Xuân Đào, em an bài đi!”
“Vâng!”
... ... ...
Bên trong bể nước to lớn với làn sương mờ mịt bao phủ.
Bốn phía ngập trần hơi nước, tầng tầng lớp lớp cánh hoa màu đỏ tươi che lấp trên bề mặt nước, mùi thơm dịu nhẹ mà quyến rũ trong bể tắm đủ khiến người nhìn phải mất máu.
Dung Tiêm Nguyệt ngâm mình trong bể nước chưa tới nửa canh giờ đã đứng dậy đi ra ngoài.
Bức rèm nâng lên, thân ảnh yểu điệu xuất hiện trước mặt mọi người.
Khoác trên cái vóc dáng thon thả và mỏng manh ấy là bộ áo choàng màu vàng thêu hình phượng hoàng rõ to ở trung tâm, uốn lượn quanh tán lá xanh được thêu tỉ mỉ và công phu. Mái tóc tự nhiên nhẹ nhàng rũ xuống, trên đầu được gắn một chiếc trâm cài nạm ngọc trân châu rõ lớn. Khuyên tai minh châu chập chờn ẩn hiện. Và tất cả mọi vẻ đẹp ấy được toát lên với hàng lông mày lá liễu đậm chất phong tình.
Tiểu Xuân Đào đứng một bên hoàn thành khâu chuẩn bị cũng không khỏi ngạc nhiên, mồm không ngậm lại được.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn bản thân của lúc này trong gương, hỏi :“Làm sao thế?”
Tiểu Xuân Đào có chút ngây ngốc nhìn nàng :“Nô tỳ, nô tỳ cảm thấy nương nương so với trước kia, không giống nhau!”
“Ồ ~?”
Dung Tiêm Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía gương, ngắm nghía mình mấy lần.
“Nương nương càng ngày càng xinh đẹp hơn a!” Tiểu Xuân Đào vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
“Thật sao?”
Dung Tiêm Nguyệt bật cười :“Có lẽ là do thời gian ở lãnh cung hơi lâu nên xương cốt cũng cứng cáp, mặt mày cũng trắng trẻo, sáng sủa ra ha!”
Vốn nàng cũng không phải là “Dung Tiêm Nguyệt” kia, vốn nàng là một người... Rất bình thường.
Ném cho Tiểu Xuân Đào một câu, Dung Tiêm Nguyệt mới cười nhạt một tiếng, sau đó nhờ Tiểu Xuân Đào giúp mình đi thẳng đến tẩm cung.
Tắm rửa cũng đã xong, giờ nàng rất muốn ngủ một giấc cho khỏe người.
... ... ... ... ...
Giường mềm mại thật thích, thật thoải mái, cứ như đang nằm trên thảm mây dày đặc, có tính đàn hồi.
Nhưng không hiểu sao, giữa một bầu trời thoải mái sung sướng thế này, nàng đột nhiên cảm nhận được một thứ mùi hương nhẹ nhàng quét qua chóp mũi, như thật như ảo.
Mà lạ thay, hơi thở này Dung Tiêm Nguyệt rất quen thuộc.
... Mùi hương gỗ đàn.
Giấc mộng chợt tan biến.
Dung Tiêm Nguyệt vội vàng mở mắt.
Trước mắt, tấm màn trướng hình phượng hoàng khẽ lay động, mùi hương gỗ đàn vẫn còn thoang thoảng trong không khí.
Mùi hương thơm ngát này...rất khác với mùi hương mà nàng cảm nhận được trong mơ.
Lẽ nào, vừa nãy nàng thực sự nằm mơ?
“Nương nương, người tỉnh rồi?”
Nhìn thấy Dung Tiêm Nguyệt ngồi dậy , Tiểu Xuân Đào nhanh nhảu từ bên ngoài chạy vào hỏi han.
Theo sau Xuân Đào có vài ba cung nữ, trong tay cầm các thứ đồ dùng sinh hoạt cần thiết, Dung Tiêm Nguyệt đơn giản nhìn lướt qua, trong đầu không khỏi thốt lên hai chữ “Xa hoa“. Nhưng cái mà nàng thắc mắc nhất bây giờ chính là vẻ mặt vừa quỷ dị vừa thích chí tươi cười của Xuân Đào.
Dường như phát hiện ra sự ngờ vực của Dung Tiêm Nguyệt, Xuân Đào nhân lúc dìu Dung Tiêm Nguyệt đứng lên, bèn vui vẻ nói :“Nương nương, vừa nãy Hoàng Thượng có đến ạ!”
“Thật sao?”
Dung Tiêm Nguyệt thất thanh, khóe mắt liếc về Xuân Đào phía sau cái kia vài tên thị tỳ sau, lại nhấp môi.
Dung Tiêm Nguyệt nghe xong bèn giật mình, nàng nhẹ giọng trách cứ :“Sao em không gọi bổn cung dậy?”
Tiểu Xuân Đào khó xử trả lời :“Hoàng Thượng không cho phép a!“.
“Hoàng Thượng đi khi nào?”
Dung Tiêm Nguyệt hỏi.
“Hoàng Thượng ngồi ở đầu giường ngắm ngía nương nương một hồi sau đó lập tức rời đi!” Ánh mắt Tiểu Xuân Đào đột nhiên chuyển hướng nhìn dưới cổ chân Dung Tiêm Nguyệt.
Dung Tiêm Nguyệt giật mình trong lòng, vội vàng cúi đầu.
Mắt cá chân thượng nguyên bản ẩn đi chân hoàn không biết lúc nào thời điểm lộ ra, mà Tiểu Xuân Đào trong mắt ánh sáng làm sao cũng không che nổi.
“Hoàng Thượng đối xử với nương nương thật tốt nha!” Tiểu Xuân Đào cười gian thấp giọng nói.
“...”
Khi nàng đang tắm rửa thì có để Xuân Đào ở bên ngoài hầu hạ cho nên Xuân Đào không hề biết đến chuyện nàng có đeo một cái lắc chân, sở dĩ Tiểu Xuân Đào không lấy làm lạ bởi vì con bé này nghĩ cái lắc chân này là do chính hoàng đế đeo vào cho nàng?
—— nói như vậy, cái tên Hoàng Đế kia hẳn cũng đã nhìn thấy lắc chân này!