Dung Tiêm Nguyệt hơi giật mình, vươn tay nhận lấy mở túi thêu ra.
Bên trong túi thuê là một khối vật thể được bọc trong mảnh vải đỏ, đằng sau mảnh vải đỏ chính là một viên ngọc bội óng ánh hình trăng lưỡi liềm.
Trùng hợp thay, bên ngoài cửa sổ chợt có ánh mặt trời nghịch ngợm chiếu vào, tôn thêm đường nét và vẻ đẹp lung linh khó tả của viên ngọc bội.
Dung Tiêm Nguyệt và Xuân Đào đều cùng nhau ngắm nghía thật kỹ khối ngọc bội, cô không hề biết rằng cùng thời điểm đó, lắc chân nơi mắt cá chân của Dung Tiêm Nguyệt cũng đồng thời ánh lên một tia sáng khác thường.
Dung Tiêm Nguyệt nâng tay cầm ngọc bội hình trăng lưỡi liềm lên.
Hơi lạnh của viên ngọc thấm vào tận xương.
Là viên ngọc tốt nhất mà cô từng chạm qua.
Dung Tiêm Nguyệt đánh giá, con ngươi hơi co rụt lại.
Nhìn sâu bên trong viên ngọc chợt hiện lên hình ảnh chiếc đèn đất, lại giống như có ánh lửa lóe qua chuyển động, và hình như, cô thấy có bóng người trằn trọc bên trong viên ngọc bội ngày.
...Nàng, cảm giác giống như đã từng biết đến sự tồn tại của viên ngọc này?
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Dưới bóng đêm, đèn đuốc nơi Phượng Nghi Cung đều sáng choang.
Bên ngoài đèn lồng cung điện treo lủng lẳng trong gió, mặt trên của tú cầu hình rồng cũng nhẹ nhàng run lên thả mình vào gió.
Tất cả cung tỳ đều phải đứng bên ngoài, ngay cả người thân cận nhất bên cạnh hoàng thượng Thường Tổng quản cũng phải đứng ngoài canh cửa.
Bên trong điện.
Dung Tiêm Nguyệt ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, ngồi bên bàn và vị mỹ nam Hoàng đế tuấn tú đang xem án văn.
Thật đẹp, thật yên tĩnh.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, rất nhanh, nửa canh giờ trôi qua trong chớp mắt.
Rốt cục, Dung Tiêm Nguyệt lén lút hơi di chuyển thân thể, có nằm đọc sách thôi mà lưng nàng như muốn gãy ra thành từng khúc.
Đây chính là cách mà Hoàng Thượng muốn nàng phụng dưỡng?
Nhưng so với hôm qua thì hôm nay có khác gì nhau?!
Hoá ra sinh hoạt của Đế hậu, ngoại trừ cùng ăn cơm thì cũng chỉ đơn giản là đọc sách?
Cứ cho là trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn và mâu thuẫn, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì...
Tinh ——
Trong đầu Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng quỷ quyệt.
Nàng lén lút quay đầu, khóe mắt hướng về phía vị Đế vương tuấn mỹ kia.
Dưới đèn lồng, khuôn mặt tuấn mỹ so với lần hôm trước lại càng long lanh và sáng ngời bội phần, ngay cả một chút tóc gáy cũng không nhìn ra được, môi mỏng hơi hồng hào, đôi lúc lại khiến đối phương rung động mà muốn chạm vào nó, thưởng thức thứ xúc cảm mềm mại.
Thân hình cân đối, bờ vai rộng rãi thế kia, nói vậy, nếu cởi lớp áo bào ra, chẳng phải cảnh sắc sẽ đẹp hơn sao?!
Liếc nhìn sang chén trà trống rỗng trong tay Hoàng Đế, lông mày Dung Tiêm Nguyệt hơi nhướn lên.
...
Tiếng bước chân càng gần, sau đó, một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi.
Dạ Lăng Cảnh di chuyển khóe mắt, chén trà trong tay, đã được rót đầy trà.
Ngẩng đầu, con ngươi mang theo chút long lanh nhìn hắn.
“Hoàng Thượng...”
Âm thanh hết sức ôn nhu, đủ để khiến đối phương cảm thấy ấm áp.
Sau đó, cô nàng nhỏ dịu dàng ngồi xuống ngồi bên cạnh hắn.
P/s: Xin lỗi các bé cưng vì sự chậm trễ của ta, dạo này bận quá không có thời gian dịch truyện cho các nàng đọc được, xin tha thứ cho sự chậm trễ của ta...* cúi đầu 90 độ*