Sau một trận rối loạn mọi người có mặt tại đây đều bị thu hút bỡi một hương thơm, như ngắm hoa đào ở cõi tiên, càng vào sâu cảnh càng đẹp, Lâm Lãnh Vũ di chuyển thân thể của mình dần tới gần tìm kiếm nơi có mùi thơm kia.
Đào Hoa Nam nhìn thấy vậy liền tỉnh ngủ. hắn cũng không quên ăn đậu hủ tiểu hồ ly một phen, liền sinh lòng tà niệm, cẩn thận lấy tay nắm cái mũi của nàng.
Đang ngủ ở chổ thật tốt đột nhiên hô hấp của nàng bị ngưng trệ không thể thở được, bắt đầu vung vẫy móng vuốt, khiến hắn cười càng lớn, ai ngờ nàng đột nhiên ngưng giãy dụa.
Dọa hắn nhảy dựng, vội vàng đem tiểu hồ ly giơ lên, hai bên trái phải kiểm tra một phen, lại khẽ động vào miệng vết thương phía sau lưng nàng, nàng gào khóc vài tiếng, yếu ớt mở to mắt, trừng mắt nhìn liếc một cái cái về phía tên đầu sỏ gây chuyện.
Nguy hiểm thật, mạch còn đang đập!
Khẽ thở ra một hơi, lại bắt đầu thức tĩnh, ánh mắt chứa đầy thị huyết chống lại ánh mắt của tiểu hồ ly giống như đang muốn ăn sống nuốt tươi hắn.
"Tiểu hồ ly, ngươi tỉnh rồi!"
Nghe được thanh âm giống như tiếng chim sơn ca, Lâm Lãnh Vũ thanh tỉnh hơn phân nửa, phát hiện khuôn mặt tuấn tú ra vẻ nghiêm túc dường như không có việc gì đánh giá nàng, khuông mặt xinh đẹp anh tuấn làm cho nàng mơ màng. không phải không phải, nàng hoàn toàn quên mình đang bị tay hắn nâng ở giữa không trung.
một trang y phục hoa đào đỏ thẫm, gương mặt nhiễm chút khí lạnh, nhẹ nhàng tung bay, giống như mỹ nữ dưới ánh trăng.
Hắn nhìn nàng đến mất hồn, con mắt mang đậm vẽ tức giận nhất thời bị đánh tan, lóe len một tia mờ ám, lại trong suốt, tĩnh lặng như mặt nước.
Đào Hoa Nam lóe lên một tia tà ác thú vị, cố ý bỏ nàng từ trên không trung xuống.
Đúng như ý nghĩ, nghe được tiếng tiểu hồ ly kêu rên.
Ngươi có biết hay không nếu làm như vậy sẽ ngã chết người? âm thanh hồ ly kêu phát ra tê tê, tức giận nghiêm nghị lên án tố cáo mỹ nam trước mặt, cũng không thèm nghĩ đến, bọn họ đều nghe không hiểu được ngôn ngữ của nàng.
Ý thức được điểm ấy, lâm lãnh vũ tức giận xoa xoa cái mông bị ngã đau.
Mạc Ly Bạch khoanh tay mằn ở giường, bất động thanh sắc nhìn tiểu hồ ly chỉ chỉ mạng lớn của mình, lại phát hiện nàng trong mắt nàng có một tia giảo hoạt, hoàn toàn không giống như hồ ly yêu mỵ.
"Tiểu hồ ly, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh? Vừa mới ta thấy ngươi hai mắt thẳng tắp, nghĩ đến ngươi chết rồi!" Hoa đào nam giống như linh điểu thanh âm tà tà vang lên, trên mặt hắn không chút che dấu ác ý.
Hồ ly? Ngươi nói ta là hồ ly?
liên tục vương ra hai cái chân nhỏ kéo kéo cục thịt, da lông màu trắng, đầu ngón tay tròn tròn bị ma sát, Lâm Lãnh Vũ không chút khách khí cắn xuống một nhát.
Hai mắt rơi ra nước mắt, cam chịu không ngừng lui về phía góc giường cuộn tròn lại giống như bức tranh, TNND ta là hồ ly!
"Tiểu hồ ly, ngươi là đói bụng phải không?" Đào Hoa Nam bị động tác bất ngờ của nàng dọa phát sợ .
"Cho dù là đói bụng, cũng không cần ăn chính mình a! Có thể nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi chuẩn bị đồ ăn."
Biết hắn hiểu lầm , muốn giải thích, nhưng bất đắc dĩ hắn có nghe cũng không hiểu, Lâm Lãnh Vũ ngượng ngùng nhìn phía hắn.
oa oa! Mỹ nam a, lớn lên so với nữ sinh còn muốn xinh đẹp hơn! Bất tri bất giác nước miếng chảy ra.
Đào Hoa Nam xem nàng chảy nước miếng liên tục, nghĩ đến nàng đói choáng váng, vội vàng đi gọi tiểu nhị của khách điếm chuẩn bị đồ ăn tiến vào.
Từng đợt mùi thơm của cơm xông vào mũi!
"Thầm thì." Bụng nhỏ cũng không chịu thua kém đồng loạt vang lên, Lâm Lãnh Vũ xấu hổ cúi đầu.
Trong lòng thật sự ảo não, a thật là mất hết hình tượng thục nữ!
"Đến, ăn cơm trước đi!" Đào Hoa Nam thật cẩn thận đem nàng ôm lên đặt trên bàn cơm.
móng vuốt trên chân dựng thẳng lên, đáng yêu gật đầu, đúng vậy, ta đói bụng, thục nữ cũng muốn ăn cơm.
nhìn thấy trên bàn đặt đôi đũa cùng cái thìa, Lâm Lãnh Vũ tuyệt vọng gặp phải trỡ ngại, móng vuốt này thì làm thế nào mà ăn cơm?
Đột nhiên liên tưởng đến cảnh ăn cơm của con chó nhỏ, buồn nôn một trận.
nhìn về phía hắn giống như cầu xin giúp đỡ.