“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Bước ra đây cho ta!” Đế Tuấn chỉ vào mấy tên yêu quái kêu sôi nổi nhất, trực tiếp điểm danh.
Mấy tên yêu quái được điểm danh hai mặt nhìn nhau, co rúm lại, nhưng thấy
Thường Hi đứng đằng sau, lập tức oai vệ hùng dũng hiên ngang tiêu sái
bước ra.
Thường Hi:………
Không liên quan tới ta! Quả thực không liên quan tới ta! Đế Tuấn ta có thể giải thích!
Tiếc là chẳng ai nghe được tiếng lòng của Thường Hi, còn Đế Tuấn thì lạnh
lùng nhìn bọn họ: “Ta nghe nói các ngươi muốn cưới lão bà của ta? Còn
muốn nhi tử của ta?”
Mấy tên yêu quái vừa được điểm danh quay lại nhìn Thường Hi để tăng thêm can đảm, ngạnh cổ nói: “Nếu ngươi muốn ở
với Hi Hòa, tại sao còn quấn riết Thường Hi, Thường Hi phải được một
người toàn tâm toàn ý đối đãi với người!”
“Đúng vậy! Ngươi còn mang về thêm hai đứa con, làm Thường Hi nhìn đến có bao nhiêu đau lòng.”
“Về phần con của ngươi, nếu Thường Hi muốn thì cũng có thể giữ lại, dù sao đi nữa thì đó cũng là con của Thường Hi!”
Đế Tuấn cau mày, lửa giận trong lòng bùng cháy lên.
Bọn yêu quái này, nói nghe chẳng tốt tí nào, nếu không có hắn thì tính mạng của bọn họ cũng chả có nữa là, chính hắn cứu mạng bọn họ, bọn họ lại
báo đáp hắn thế này sao?
Đế Tuấn nheo mắt, quyết định hạ thủ không lưu tình.
“Ta cùng Hi Hòa căn bản không có quan hệ, vì Thường Hi cùng ta là hai âm,
dương phân chia nên phải mượn cây Phù Tang để sinh con, còn hai quả
này…..” Đế Tuấn giơ hai quả trứng trong tay lên “Đây là đại đồ nhi và
nhị đồ nhi của ta, các ngươi còn thắc mắc gì?”
“Không phải con ngươi?” Yêu quái kia sợ run, “Rõ ràng nó có màu vàng kia mà?”
Đế Tuấn không kiên nhẫn cau mày “Nói cho rõ cũng tốt thôi, đây là nhi tử
của Phượng tổ, ở Nam Minh hỏa sơn phó thác cho ta, thu làm dồ đệ, vốn
định chờ đến lúc phá xác mới định tổ chức điển lễ, bây giờ nói cho các
ngươi biết.” (điển lễ: lễ lớn)
Chúng yêu ồ lên, Phượng tổ, đó
chính là cường giả nha, cho dù tam tộc tiêu vong, nhưng Phượng tổ thống
trị vũ tộc trên Hồng Hoang nhiều năm như vậy, ảnh hưởng vẫn còn rất
nặng, không nghĩ tới hai quả trứng được cho là con của Đế Tuấn, lại là
nhi tử của Phượng Hoàng.
Chờ yêu quái thuộc vũ tộc cẩn thận phân biệt, phát hiện trên huyết mạch có một áp chế rất nhỏ, cuối cùng gật đầu xác định.
Chúng yêu chột dạ không ngớt.
Mà Thường Hi thì tùng một hơi, đã sớm nói không phải như vậy, Đế Tuấn rất
tốt, nhưng một đám yêu quái này lại cuồng nhiệt bất thường, ân cứu mạng
cùng ân chăm sóc, Thường Hi xem, hiển nhiên ân cứu mạng nặng hơn, nhưng
một đám yêu quái này lại không có tâm ý tôn kính.
Đúng lúc này,
mấy tên yêu quái kia cư nhiên còn nói Đế Tuấn nói sạo linh tinh, lại gặp trúng lúc tức giận của Đế Tuấn còn chưa xả ra: “Vừa rồi tên nào nói
muốn cưới đạo lữ của ta, nuôi con ta, đứng ra.”
Mấy tên yêu quái kia đồng tâm bước về phía sau vài bước, Đế Tuấn nheo mắt: “Đến đấu!”
Mấy tên yêu kia vẫn không ló đầu.
Đế Tuấn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đánh nặng tay với đám yêu quái này,
Thái Dương chân hỏa thiêu đốt cả người bọn họ, kéo theo sau là tiếng kêu rên thảm thiết, Đế Tuấn cũng không có ý dừng tay.
Thường Hi có chút không đành lòng, nhưng Đế Tuấn lại chấn trụ ánh mắt của cậu.
“Sự việc có chút khác thường, đám yêu này không thích hợp.”
Trong lòng Thường Hi rùng mình, lời nói tới bên miệng lập tức nuốt xuống.
Mấy tên yêu quái kia rất nhanh bỏ mình, Đế Tuấn nhìn quần chúng yêu vây xem bộ dạng câm như hến, vẻ mặt nghiêm túc.
“Hiện tại, ai đem sự tình từ đầu tới cuối nói lại cho ta nghe?”
Chúng yêu bị thủ đoạn của Đế Tuấn trấn áp, nhất thời lâm vào im lặng, vẫn là
Bạch Trạch bị động tĩnh ầm ỹ bên này hấp dẫn đi tới mới đem sự việc
giảng giải một lần.
Thường Hi vì làm một tên nam nhân lại mang
thai, vẫn còn có chút không tiếp thu được, cho nên khi Đế Tuấn đi ra
ngoài thì đóng cửa cung điện không xuất, mà Hi Hòa làm thiện thi của
Thường Hi, tự nhiên nghe theo Thường Hi, cùng Thường Hi ngốc ngốc một
chỗ không ra ngoài.
Nhưng mọi chuyện biến hóa vào lúc Đế Tuấn rời khỏi ngày thứ ba, hai tên yêu quái không biết vì lí do gì mà động thủ,
hơn nữa còn sắp chết, một tên yêu quái thông minh liền mang tên yêu quái bị thương tìm Thường Hi, tính tìm cậu hỏi dược, vì đây vốn là sở trường của Thường Hi.
Nhưng trong lúc đang kêu loạn thành một đoàn,
không biết là ai không có cấp bậc lễ nghĩa, ngay cả cửa cũng không gõ
trực tiếp xông thẳng vào, làm Thường Hi và Hi Hòa xuất hiện trước mắt
mọi người.
Mà Thường Hi vì biết Đế Tuấn trước khi đi có tạo kết giới, nên cũng không chú ý nhiều.
Sự việc liền kì quái tại chỗ này, là ai đã phá kết giới của Đế Tuấn?
Chuyện tình vốn không biết tại sao lại biến thành như thế này, ban đầu Thường
Hi còn có thể dây dưa với dư luận, nhưng địch nhiều ta ít, cố tình lại
là vì bênh vực kẻ yếu là hắn, làm cho việc giải thích của Thường Hi tác
dụng thực kém, còn cho Thường Hi cậu yêu thảm Đế Tuấn không tiếc tất
thảy nữa kìa.
Thường Hi âm thầm quan sát kẻ nào là người khởi
đầu, nhưng có lẽ là cậu phát giác quá muộn, tất cả mọi người đều xôn xao việc này, còn tên truyền bá lời đồn đãi làm mọi người xúc động phẫn nộ
đã sớm tìm không ra.
Đế Tuấn nghe xong, hạ mắt, im lặng.Kết giới hắn làm ra hắn rõ, mà có thể giải trừ kết giới mà không bị phác
giác rất ít, Thái Nhất là một cái, hoặc là chỉ có thể cùng liên thủ mới
có thể.
Hoặc còn một biện pháp khác, chính là ba ngày ba đêm không ngủ không nghĩ từ từ mài mòn.
Đế Tuấn lập kế sách trong lòng, bắt đầu điều tra chúng yêu.
Thái Nhất bị loại bỏ đầu tiên, đem tất cả chúng yêu mang tiểu yêu bị đánh
gần chết vào điện Kim Ô toàn bộ chỉ ra hết, coi thêm có tên yêu quái nào trong ba ngày hắn rời đi không có một ai thấy đều mò ra.
Trải qua sàn lọc, yêu có đủ tu vi chỉ còn lại hai người, một là Bạch Trạch, hai là Nhiên Đăng.
Bạch Trạch sau đó lại được chứng minh đang ở cùng một chỗ với Thái Nhất, như vậy, chỉ còn Nhiên Đăng.
“Không! Không phải ta! Không phải là ta làm, nếu ta làm việc này căn bản không có lợi lộc gì cả!! Tại sao ta lại phải làm thế?”
“Đế Tuấn đã cứu ta từ trong tay Long tộc, ta đều nhớ kỹ, vì cớ gì lại muốn bôi đen Đế Tuấn đây??”
“Quả thật không phải ta làm mà, bình thường, những chuyện ta làm đều vì yêu
tộc, các ngươi cũng biết, làm thế nào mà ta có thể làm ra loại việc
này??”
Nhưng Nhiên Đăng có giải thích như thế nào đi chăng nữa,
Đế Tuấn vẫn lạnh lùng mà nhìn y, đối với lời giải thích của y, một câu
cũng không tin.
Bản thể của Nhiên Đăng là linh cữu cung đăng, là
chiếc đăng đầu tiên trong thiên địa đắc đạo, thân làm đèn của vạn nhà,
vì dẫn dắt chúng sanh trong bóng đêm, có công đức trời sinh, giản dị dễ
gần, rất am hiểu truyền đạo.
Đây là nguyên nhân mà Đế Tuấn coi
trọng Nhiên Đăng, hắn có lẽ không thể làm thứ khác, chỉ với khả năng
ngưng tụ lực hướng tâm đã đủ mạnh, hắn và Thái Nhất không phải là một
người ôn hòa, Thường Hi không nỡ để hắn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có một cái chiêu bài như Thường Hi tại, đối thế lực hắn thành lập cực kì có
lợi.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, thế lực của hắn còn chưa
thành lập xong, một đám yêu này cơ hồ sinh tâm phản cốt. (phản cốt: ăn
cây táo rào cây sung, còn có một nghĩ khác là chỉ những người có tâm
phản kháng, phản nghịch)
Hơn nữa Nhiên Đăng a Nhiên Đăng, đốt đèn chính là cần lửa, có lẽ tên Nhiên Đăng này cũng mơ ước Thái Dương tinh
của hắn đây, dù sao chổ này là nơi có thể lĩnh hội Thái Dương chân hỏa
tốt nhất, bên Thường Hi rất dễ giải thích, thuộc tính của Nhiên Đăng là
hỏa lại thường trú ở Thái Dương tinh nhiều năm đã đến rất gần Thái Dương chân hỏa, muốn giải trừ cấm chế cùng thuộc tính gần như dễ hơn một
chút.
Chính là thật sự đáng tiếc…..
Đế Tuấn bất ngờ biến
thành bản thể, cánh chim vươn rộng che lấp cả mặt trời, trên cánh là
Thái Dương chân hỏa toàn lực bốc cháy, cự trảo dữ tợn chộp tới Nhiên
Đăng, nhưng cú chộp như sấm vang chớp giật này lại đập trúng khoảng
không.
Chỉ thấy Nhiên Đăng nháy mắt xuất hiện ở nơi khác, cảm
giác Thái Dương chân hỏa nướng cháy cả người còn đọng lại trên thân thể
y, tóc y có chổ hơi hơi cháy xém cuộn tròn lại.
Mắt Đế Tuấn càng
lạnh, xuống tay không chút lưu tình, Nhiên Đăng tả xung hữu đột, sắp
thấy chống đỡ không được, từ lòng bàn tay ném ra hai mươi bốn hạt châu
màu xanh lam, ngăn cản liệt hỏa mãnh liệt kia.
“Định Hải thần châu!!”
Đế Tuấn nghĩ lại bộ dạng chật vật của Nhiên Đăng khi bị Long tộc đuổi
giết, trách không được Long tộc hận y như vậy, y cư nhiên trộm đi Định
Hải thần châu của Long tộc.
Giờ phút này, y lại dùng Định Hải thần châu ngăn cản Đế Tuấn.
Nhìn ra được Nhiên Đăng nắm giữ Định Hải thần châu cũng không chắc chắn, dù
sao thì thuộc tính khắc nhau, lực độ công kích của Đế Tuấn càng nhanh
hơn, mắt thấy Nhiên Đăng lại rơi xuống hạ phong một lần nữa, lúc sắp bị
đánh trúng, y lại biến ảo vị trí, xuất hiện cách xa nơi này cả nghìn
dặm.
Thường Hi lắp bắp kinh hãi, không đợi cậu đem Huyền Âm châu
lấy ra, thấy trước mặt Nhiên Đăng xuất hiện một người, giống y chang bộ
dáng của Đế Tuấn, thân khoác áo choàng ngân quang rực rỡ, chính là thiện thi của Đế Tuấn.
Thiện thi của Đế Tuấn xuất ra một miếng Lạc Bảo Kim Tiễn, ngay lúc Nhiên Đăng đang kinh ngạc, đánh về Định Hải thần
châu trong tay gã.
Tổng cộng có hai mươi tư hạt, cú này làm gã
mất mười hai hạt, Nhiên Đăng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hoảng sợ
bỏ chạy về phương xa.
Ngăn cản gã lúc này lại là Thái Nhất.
Định Hải thần châu hai mươi tư hạt mất đi mười hai hạt không còn là cực
phẩm thiên liên linh bảo nữa, chỉ có thể xếp vào thượng phẩm, vì vậy
Thái Nhất chỉ phóng ra một miếng Kim Tiễn, lại đánh rớt mười hai hạt
Định Hải thần châu còn lại.
Nhiên Đăng đã biến lại thành bản thể, không tiếc tất thảy liều mạng đốt hết dầu thắp trong đèn để đào tẩu, Đế Tuấn và Thái Nhất đang gắt gao trấn trụ hạt châu trong tay, nhìn thấy
Nhiên Đăng đang chạy trốn, híp mắt.
Trời đất to lớn, có một ngày sẽ bắt được gã.
Khi đó, gã có muốn sống cũng không được.
—————
Nhiên Đăng: Là đại sư huynh nằm trong thượng tiên của xiển giáo trong ‘Phong
Thần Bảng’, thuộc mười hai vị tiên núi Côn Lôn, sau đầu nhập vào sao
môn, trở thành Nhiên Đăng cổ Phật. Lung Linh bảo tháp của Lý Thiên Vương chính là do Nhiên Đăng đạo nhân tặng, để quản giáo Na Tra sau khi hóa
từ sen sống lại.
(Ảnh của Nhiên Đăng xấu quá bạn sẽ không đăng lên, thay vào đó là nguyên hình của Nhiên Đăng.)
Định Hải thần châu:
(Cái này nghe nói là có 24 hại xâu thành một vòng, tìm hoài lại ra có một hạt)