Trước mắt vẫn là một mãnh thanh lãnh như cũ, ánh trăng trắng như tuyết,
cây Nguyệt Quế đồ sộ đứng lẳng lặng nơi đó, như trăm ngàn năm nay chưa
chưa từng thay đổi, nhành cây từng bị cậu hái trụi, bây giờ đã ra lá
mới, nhìn không thấy chỗ nào khác biệt với ban đầu.
Thường Hi
hoảng hốt đứng tại nơi này, rõ ràng đây mới là nhà nơi cậu sinh ra nhưng giờ này khắc này, lại xa xôi tựa như chuyện đời trước.
Thái Âm tinh thanh lãnh, cùng Thái Dương tinh náo nhiệt, như là hai thế giới.
Chẳng qua, chỗ này mới chính là gốc rễ của cậu.
Thường Hi mỉm cười đi tới dưới tán cây Nguyệt Quế, linh lực Thái Âm trào lên
đi vào thân thể cậu không ngừng nghỉ, đánh sâu vào hàng rào trong thân
thể, hàng rào trong người cư nhiên lung lay như sắp đổ, chỉ cần luyện
hóa Nguyệt Quế thì sẽ lập tức đột phá.
Bàn tay Thường Hi xoa xoa
thân cây, linh lực trong người mãnh liệt tràn ra, trong nháy mắt, phiến
lá đang lay động kia chợt phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó nhu hòa lại, điểm điểm tia sáng màu trắng bạc rắc xuống, tựa như ánh trăng in bóng.
Thường Hi nhìn hết thảy trước mặt, không chuyển mắt, cậu có thể cảm nhận,
Nguyệt Quế trước mắt đã rộng mở thân thể của mình hướng về cậu, một
phần, hai phần, ba phần, bốn phần,….
Những nơi nắm được trong tay càng nhiều, Thường Hi càng hiểu sâu thêm về Nguyệt Quế, tất cả cảnh
tượng bên trong cây đều hiện lên trong đầu, Thường Hi chưa bao giờ hiểu
rõ Quế thụ như bây giờ.
Cuối cùng, toàn bộ bên trong đã trải rộng bởi linh lực thuần âm của bản thân, đi vào được trung tâm thân cây,
cũng chính là thụ tâm.
Năng lượng màu trắng bạch mù mịt bao quanh nơi đó, Thường Hi không kiềm lòng được dùng thần thức bao vây nó để
luyện hóa, phút chốc ngay lúc chạm vào, trí nhớ qua trăm ngàn năm chỉ
thuộc về Nguyệt Quế đánh sâu vào tâm linh Thường Hi.
Đó là toàn bộ quá trình của một thân cây rơi xuống đất, mọc rể, nẩy mầm rồi dần lớn lên.
Trong nháy mắt Thường Hi cảm giác như bản thân mình biến thành cái cây đứng
lặng im trăm ngàn năm, chẳng qua, ở đây, không có gió táp mưa sa, không
có tranh hoa điểu ngư trùng (tranh hoa: tranh hoa và chim trùng: sâu),
không có lá cây héo úa, chỉ có, tịch mịch vô biên, vô hạn.
Hiện tại, cậu rốt cục đã kế thừa toàn bộ.
Tại lúc Thường Hi mở mắt, cây NguyệtQuế trước mắt biến hóa một trận, ánh trăng tan đi, một nữ tữ dung mạo tuyệt sắc hiện ra.
“Ác thi Hằng Nga gặp qua đạo hữu.”
Sắc mặt Thường Hi rạn nứt, nàng….. Nàng….. Nàng vừa nói cái gì?
Ác thi? Hằng Nga?
Thường Hi trợn mắt há mồm, sau thiện thi Hi Hòa, hắn lại gặp một nhân vật vô cùng trứ danh ở Hồng Hoang.
Một trong ba nữ thần mặt trăng trong truyền thuyết – Hằng Nga.
Chẳng qua, Hằng Nga lại nói nàng là ác thi của mình thì phải làm sao bây giờ?
Thường Hi dùng sức lau mặt, biết nói cái gì hả trời?
Hiện tại nếu nói Nguyệt Thần Vọng Thư là một thi khác của cậu thì cậu cũng chả giật mình đâu.
Thúi lắm!
Làm cậu hết hồn!
Thường Hi dùng sức nắm tóc, đột nhiên suy yếu vô lực, ông trời khiến cậu xuyên qua đến đây rốt cuộc để cậu làm gì hả? Chẳng lẽ thu thập hậu cung tràn
đầy mỹ nữ sao?
Ha ha ha, ha ha, ha…..
Nhưng bây giờ hắn lại bị người khác giành trước xxx rồi, [khóc] [khóc] [khóc]… (இдஇ) (இдஇ) (இдஇ)
Không biết nếu bây giờ cậu mà nói không cần ác thi này, tạm thời lui lại luyện hóa một bước còn kịp không ha?
Thường Hi ngồi dưới tán cây Nguyệt Quế, ngửa mặt lên trời thở dài.
Tưởng tượng cây Nguyệt Quế là Hằng Nga trong truyền thuyết…… Ngay cả nhánh
cây cậu cũng chả dám ngồi, chỉ có thể uất uất ức ức ngồi dưới tàng cây,
nghĩ tới mình ngồi trên người một tuyệt thế mỹ nữ…..
Ầy, nếu cậu không cong thì thật tốt.
Thường Hi cười khổ, kinh thán, suy sút, khó hiểu rất lâu, cuối cùng cũng đành chấp nhận tiếp thu việc này là thật.Người thứ nhất thiện thi bởi vì là nữ nên phải giấu đi… Mà người thứ hai, xem ra cũng phải giấu tiếp.
Bằng không, làm người ta biết đường đường là tam thi của Nguyệt Thần Thường
Hi cư nhiên là nữ, đem mặt mình quăng luôn cũng được.
Mắt mặt với cả Hồng Hoang luôn đó.
Sau khi ủ rũ xong, Thường Hi cuối cùng cũng nhớ tới mục đích thứ hai khi trở về của mình – luyện hóa linh bảo bảo hồng tú cầu.
Hồng tú cầu bởi vì có được công đức hôn nhân trong thiên địa, tuy rằng phẩm
cấp (phẩm chất, cấp độ) không phải cao nhất, nhưng công đức được ngưng
tụ trong đó không thể khinh thường, ít nhất không dính nhân quả, vạn tà
bất xâm (tà: tà ma, quỷ quái), đối với Thường Hi là một bảo bối rất tốt.
Nhưng do màu sắc và phong cách rất nữ tính lại làm cậu có chút tức giận.
Thường Hi nghĩ nghĩ, đem hồng tú cầu đưa Hằng Nga.
Cậu đã có cực phẩm linh bảo, hai mươi bốn viên định hải thần châu, hồng tú cầu, đưa cho Hằng Nga giữ đi.
Hơn nữa, để Hằng Nga luyện hóa không khác gì để cậu luyện hóa.
Hằng Nga thi lễ cúi chào Thường Hi, liền biến thành cây Nguyệt Quế.
Thời gian luyện hóa lúc này lại ngoài ý muốn dài ra, Thường Hi xếp bằng trên Thái Âm tinh củng cố tu vi, ngẫu nhiên mở ra tầm nhìn của Hi Hòa xem
Thái Nhất đang sứt đầu mẻ trán cùng nhómTiểu Kim Ô, coi như là một trong số ít lạc thú của bản thân.
Chín Tiểu Kim Ô bây giờ đã lớn hơn
một ít, càng thêm hoạt bát hiếu động, Tiểu Nhất thích ngủ, Tiểu Nhị hiếu chiến, Tiểu Tam âm hiểm, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ tràn đầy nhiệt huyết, Tiểu
Lục lười biếng, Tiểu Thất nhàn nhã, Tiểu Bát tham ăn, Tiểu Cửu thường
xuyên mất tung tích… Chín Tiểu Kim Ô tính cách khác nhau, hành hạ Thái
Nhất mệt muốn chết.
Lúc này Thái Nhất không chỉ là Đông Hoàng
Thái Nhất, mà còn là bảo mẫu – Thái Nhất, mỗi khi nhìn mặt chim hoàn
toàn không biết làm sao của hắn, Thường Hi cảm giác sung sướng từ từ
dâng lên.
Ai biểu ca ca nhà ngươi ức hiếp tẩu tử của ngươi làm chi, hiện tại liền bị con ta bắt nạt lại.
Hơn nữa mặt chim của ngươi và ca ca ngươi lớn lên không khác nhau là mấy…
Thứ lỗi cho Thường Hi không thể nhìn ra chỗ khác giữa Đế Tuấn và Thái
Nhất.
Ngay lúc cảm giác sung sướng của cậu từ từ dâng lên, Hằng Nga cuối cùng đã luyện hóa xong hồng tú cầu.
Cũng tại lúc đó, đột nhiên thiên đạo đánh xuống cảm ứng, Thường Hi không kịp phản ứng liền bị kéo vào trong kia, đến khi thoát được, Thường Hi quả
thực muốn rơi lệ đầy mặt.
Tại sao! Tại sao! Tột cùng là tại sao hả ả ả!
Chẳng qua là cậu chỉ luyện hóa linh bảo đạo tổ ban cho, tại sao lại nhấc lên
quan hệ với hôn nhân trong thiên hạ, còn cái gì từ nay về sau tùy ta
quyết định, ngươi đùa ta phải không, phải không, phải không, phải
khônggggg?
Hơn nữa hồng tú cầu…. Cư nhiên không chỉ là công đức
linh bảo như Thường Hi nghĩ, hóa ra nó chính là tơ hồng trong truyền
thuyết! Là thứ mà hồng nương dắt tay, là tơ hồng nhân duyên của Nguyệt
Lão đó! (hồng nương: bà mối, bà mai)
Thường Hi quả thực muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét.
Mặc dù trên mặt hồng tú cầu đều che kín bởi tơ hồng thì cậu cũng chỉ nghĩ là tú cầu cổ đại không giống với hiện đại được không?
Ai nghĩ tới nó còn có công năng ẩn tàng hả!
Ai nghĩ chớ?!
Thường Hi sứt đầu mẻ trán cầm hồng tú cầu trong tay, nhìn Hằng Nga trước mặt,
hít sâu, đúng rồi, hồng tú cầu này mình đã đưa cho Hằng Nga luyện hóa
phải không, cậu nhớ không lầm đi.
“Hằng Nga, từ nay trở đi ngươi chính là hồng nương.”
Chức trách hồng nương giao cho ngươi đi, cái loại xưng hô ẻo là này, cậu mới không cần.
Hằng Nga lĩnh mệnh, cầm hồng tú cầu biến mất, để lại Thường Hi đối mặt với Thái Âm tinh mênh mông.
Quả nhiên vận mệnh đại thần sẽ không bỏ qua cho cậu mà, cậu chính là thiếu niên bị vận mệnh lựa chọn trong truyền thuyết!
Vận con mẹ nó mệnh!
Thường Hi che mặt, quyết định rời đi nơi làm cậu thương tâm này, nghĩ nghĩ,
trong thời gian ngắn cậu không nghĩ trở về, không cần lại phải nhìn thấy Quế thụ biểu thị đủ loại những việc hỏng bét cậu đã trải qua a.