Kỳ thật Thường Hi lấy thân thể cây Phù Tang của thiện thi chống đỡ đến tình trạng bây giờ, đã là cực hạn.
Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn đều có tu vi chuẩn Thánh sơ giai, khác Thường Hi chỉ có
một thiện thi ra đấu, hai kẻ kia đều có thiện thi của riêng mình, Chuẩn
Đề lấy Thất Bảo diệu thụ làm căn cơ, Tiếp dẫn lấy Ngọc Tịnh Bình làm căn cơ, hai thêm hai, cộng lại thành bốn.
Thường Hi một đối bốn, mặc dù có đông đảo thủy sinh yêu tộc trợ giúp, nhưng trận này đánh cũng rất vất vả.
Bất quá cũng may, tốc độ của bản thể và Đế Tuấn rất nhanh, chỉ trong một
chén trà nhỏ, bay qua ngàn vạn dặm tới thang cốc giáp Đông Hải.
Ngay lúc hai người vừa tới, nữ quỷ – cây Phù Tang trong mắt Chuẩn Đề cuối
cùng cũng không thể giữ vững hình người, bay nhanh về phía Thường Hi,
hợp thành nhất thể.
Chuẩn Đề & Tiếp Dẫn: “!!!!”
Việc
bọn họ vừa nhìn có phải thật không? Không phải ảo giác đi? Tại sao nữ
quỷ kia lại chạy vào thân thể Thường Hi? Thường Hi và Đế Tuấn tại sao
lại tới nhanh như vậy?
Hoàn toàn không khoa học.
Trong lúc điện quang thạch hỏa, Chuẩn Đề đột nhiên nghỉ đến một cái khả năng, run rẩy chỉ vào Thường Hi “Nữ….. Nữ quỷ….. Nữ quỷ lúc nãy… Là thiện thi của ngươi?”
Điện quang thạch hỏa: từ ngữ dùng trong phật giáo, chỉ những hành động nhanh chóng.
Thường Hi nghẹn họng, mới nhớ tới mình vừa làm gì.
Đậu! Xanh! Rau! Má! Cậu cư nhiên đem thiện thi dung nhập vào cơ thể!!! Đã vậy còn bị người ta thấy được!
Thường Hi liếc mắt nhìn xung quanh có Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, nhóm tiểu yêu và mấy tiểu vu còn sót lại…. Đột nhiên tâm tắc, bọn họ có thể nghe thấy hay
không?
Thường Hi lôi kéo tóc mình, khống biết bây giờ, nếu nói đó chỉ là một kiện pháp bảo đặc thù gì gì đó…. Liệu bọn họ có tin không?
Chuẩn Đề chợt bi phẫn nói: “Trách không được ngươi yên tâm để Tiểu Kim Ô ở
đây không ai trông nom, không nghĩ tới thiện thi của ngươi lại là Phù
Tang, có thiện thi bảo hộ cho nên đương nhiên không sợ có người uy hiếp
đến Tiểu Kim Ô.”
“Nay ngô khốn đốn như thế này, vậy thiên vong ta dã, phi chiến chi tội! Thượng thiên phụ ta!”
Câu này bắt nguồn từ Hạng Võ, dịch ra là trời muốn ta chết, không phải do sai lầm đánh giặc của ta.
Nói xong Chuẩn Đề như phát cuồng công kích xung quanh, Thường Hi còn chưa
kịp ai điếu hình tượng sắp nát nghiến của mình, liền bị lời nói của
Chuẩn Đề mà không nhịn được vẻ mặt 囧 囧.
Thiên muốn gã vong, phi chiến chi tội, thượng thiên phụ gã v..v.. Sao lại nghe quen tai thế nhỉ.
Bất quá đối diện với Chuẩn Đề đang phát cuồng, Thường Hi cũng thoải mái,
chênh lệch giai cấp trong chuẩn Thánh là rất lớn, không chỉ có công lực
tăng lên, cảnh giới cũng bất đồng, hơn nữa còn có Đế Tuấn ở một bên hiệp trợ, âm dương của cả hai bổ túc cho nhau, đối phó với Chuẩn Đề và Tiếp
Dẫn thì khá thoải mái.
Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn quần áo ngày càng rách rưới, hai người nhìn yêu tộc xúm lại xung quanh, tâm như tro tàng.
Chẳng lẽ hôm nay, là ngày tàn của bọn gã?
Tiếp Dẫn không cam lòng, bọn gã cũng có được một lũ Hồng Mông mây tía, Đạo
Tổ cũng đã nói, phương Tây sẽ có một vị Thánh nhân, tại sao bây giờ lại
như thế này? Chẳng lẽ là vì lòng tham không đáy của họ sao?
Gã
thừa nhận, gã tham, Chuẩn Đề có Hồng Mông mây tía, gã cũng muốn, cho nên Chuẩn Đề đi tranh giúp gã, cứ giết, cứ đoạt, rồi dẫn tới kết quả này,
hơn phân nữa nguyên nhân do gã, vậy thì bây giờ, để gã gánh vác kết quả
đó đi, Chuẩn Đề… Nhất định sẽ thành Thánh. (Cuối cùng cũng nói được một
câu bằng tiếng người)
Tiếp Dẫn nghĩ tới đây, trong lòng kiên quyết, liếc nhìn Chuẩn Đề lần cuối cùng, sau đó vọt hướng Thường Hi và Đế Tuấn.
Trong lòng Chuẩn Đề đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, loại dự cảm này gã
từng trải qua một lần, chính là kiếp nạn của phương Tây, vậy lúc này, là cái gì?
Ngay lúc quay đầu lại, một pháo hoa thật lớn nở rộ trên
bầu trời, Chuẩn Đề còn không kịp liếc mắt nhìn bóng dáng quen thuộc kia, cái người làm bạn với gã chừng ấy năm đã biến thành mãnh nhỏ.
“Tiếp Dẫn!” Chuẩn Đề hô to, nhưng lúc này đây, đã không còn ai hồi âm với gã.
Gã phẫn hận liếc nhìn Thường Hi cùng Đế Tuấn đang bị ngăn chặn vì Tiếp Dẫn tự bạo, nhắm mắt: “Ta nhất dịnh sẽ khiến các ngươi trả giá đại giới!”
Nói xong, xoay người rời đi, đây là cơ hội cuối cùng mà Tiếp Dẫn cho gã, gã sẽ không cô phụ Tiếp Dẫn.
Thường Hi nhìn tình cảnh trước mắt có chút giật mình, đây là lần đầu tiên cậu
trực diện nhìn thấy nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Hồng Hoang tử
vong, có thể nói Tiếp Dẫn… Chết trên tay cậu, nếu cậu không xuất hiện,
có lẽ vẫn giống như trong lịch sử, làm một trong hai Thánh nhân của
phương Tây, đem đạo giáo ép đến không đứng dậy được.
Nhưng hiện tại…. Tiếp Dẫn đã chết.
Bất quá Thường Hi tuyệt không hối hận.
Nếu bọn gã không đánh chủ ý lên Tiểu Kim Ô, chẳng sợ giết chết Hồng Vân,
đắc tội Trấn Nguyên Tử, thì Thường Hi cũng sẽ không đối phó với hai
người đó, nhưng cố tình lại động người không nên động, Tiểu Kim Ô là
mệnh căn tử của cậu và Đế Tuấn, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn nghĩ muốn động tụi
nó, hoàn toàn muốn tìm chết.
Chẳng qua bây giờ, một người đã chết, còn dư một người.
Thường Hi, Đế Tuấn băng qua dư âm của trận nổ kia, đuổi theo hướng Chuẩn Đề vừa chạy.
Lúc này Chuẩn Đề đã bắt đầu đốt cháy máu huyết của mình, gã vừa mới lĩnh
giáo lợi hại của Thường Hi và Đế Tuấn, không dám sơ suất, lấy tốc độ như vũ bão, ngay cả Thường Hi, Đế Tuấn cũng chỉ có thể bay phía sau than
thở.
Chẳng lẽ cứ vậy buông tha Chuẩn Đề? Thường Hi hít sâu một
hơi, hồi nãy đúng lúc có cậu, như vậy nếu Chuẩn Đề còn muốn trả thù bằng cách khác thì sao? Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, làm sao có thể có ngàn ngày phòng trộm, con ngươi Thường Hi trầm trầm, tốc độ nhanh thêm ba
phần.
Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, làm sao có thể có ngàn ngày
phòng trộm, năm rộng tháng dài, rồi sẽ có lúc sơ sẩy: Tinh lực của một
người đều có hạn, huống chi là ứng phó trong bị động, càng hao phí nhiều tinh lực. Khó ở chỗ phải trường kỳ phòng bị, sẽ có lúc lơ là.
Đang lúc cả ba hai truy một trốn, hóa thân hồng quang của Chuẩn Đề đột nhiên ngừng lại.
Ngay lúc Thường Hi kinh ngạc, trước mặt Chuẩn Đề xuất hiện hai người, một là Tổ Vu thuộc không gian Đế Giang, một là Tổ Vu của thủy Cộng Công.
Trong giật mình Chuẩn Đề cũng hơi hơi hiểu, trách không được đám tiểu vu vẫn
luôn theo chân gã, gã vốn nghĩ chúng nó đều được nhận ân huệ từ Hồng
Vân, hoặc mơ ước nhân sâm của Trấn Nguyên Tử, nhưng không ngờ, vu tộc cư nhiên muốn thêm một chân.
Chuẩn Đề nhìn Đế Giang, Cộng Công trước mặt, quay đầu lại nhìn Thường Hi và Đế Tuấn đang đuổi theo mình, trong lòng tuyệt vọng.Hôm nay, gã có lẽ thật sự sẽ mất mạng.
Chuẩn Đề sờ sờ pháp bảo Thất Bảo Diệu thụ, cầm lên lục căn Thanh Tịnh trúc,
cho dù phải chết, gã cũng phải để những người này trả giá cả đại giới.
Đế Giang cùng Cộng Công đề phòng Chuẩn Đề, dù sao nếu gã muốn phá vây tất
nhiên sẽ chọn bên họ, nhưng không ngờ Chuẩn Đề chuẩn bị một chút cư
nhiên trực tiếp quay đầu lao về hướng Thường Hi.
Mà khi tới gần Thường Hi, không nói hai lời, tự bạo.
Khi Thường Hi bị Đế Tuấn bảo hộ trong ngực còn có hơi hỗn loạn, vậy một lũ
Hồng Mông mây tía của Chuẩn Đề đâu, thế nào mà hắn lại dễ dàng đi tìm
chết như vậy? Tuy đây là mục đích của bọn họ, nhưng Chuẩn Đề cứ đi tìm
chết sạch sẽ lưu loát như vậy có hơi dứt khoác quá không?
Sau khi nổ mạnh, ngoại trừ thật lớn Tam Túc Kim Ô đang dùng thân thể che chắn
cho Thường Hi, chỉ còn lại Thất Bảo Diệu thụ và lục căn thanh tịnh trúc, còn Chuẩn Đề, đã biến mất vô tung vô ảnh.
Máu trên cánh chim của Đế Tuấn chảy xuôi xuống biển, Thường Hi vội vàng lấy ra bột thuốc trị
liệu thương thế trong Tu Di châu bôi trên miệng vết thương, đồng thời
lấy viên thuốc trị nội thương nhét vào miệng Đế Tuấn.
Nhìn thấy Đế Tuấn và Thường Hi như vậy, đột nhiên ánh mắt của Đế Giang và Cộng Công lóe lóe.
Trong một hồi nổ mạnh không thấy Hồng Mông mây tía, cách Chuẩn Đề gần nhất
chỉ có Đế Tuấn, vậy chắc chắc Hồng Mông mây tía sẽ ở chỗ của hắn, nếu để bọn hắn có thể có Hồng Mông mây tía, vậy thì yêu tộc sẽ có hai Thánh
nhân! Như vậy có thể đoán trước suy vong của vu tộc.
Lúc này Đế
Tuấn đã bị thương, lại còn cừu chưa báo vạn năm trước của Tổ Vu thuộc
điện Dược Tư, Đế Giang cùng Cộng Công nhìn nhau, ngang nhiên lấy thế
nhanh như chớp ra tay.
Nhưng mà đáp lại bọn gã, Thường Hi và Đế Tuấn đã chuẩn bị từ sớm.
Thường Hi và Đế Tuấn đều có tu vi chuẩn Thánh trung giai, bàn về thực lực thân thể của Tổ Vu, cũng không hơn bọn họ là bao, thương thế của Đế Tuấn đã
tốt hơn, Đế Giang, Cộng Công rất nhanh từ thượng phong rơi xuống trung
phong, có khi sắp đến hạ phong.
Đúng lúc này, Trấn Nguyên Tử được Thường Hi sớm thông tri xuất hiện.
Bên cạnh Trấn Nguyên Tử, còn có Hồng Vân bị Thường Hi cho rằng đã chết.
Không đề cập đến Thường Hi khi nhìn thấy Hồng Vân kinh ngạc há mồm có thể
chứa cả một quả trứng, Trấn Nguyên Tử nhìn Thường Hi và Đế Tuấn đang đấu với người khác, dựa vào giao tình nghe giảng đạo ở Tử Tiêu Cung, cũng
xuất thủ.
Thực lực đối lập liền chuyển thành ba hai, Đế Giang,
Cộng Công đành phải ôm nổi hận bỏ chạy, nhưng trước khi đi, đem tin Hồng Mông mây tía rơi vào tay Đế Tuấn truyền cho tất cả mọi người biết hết.
Chẳng qua Đế Giang, Cộng Công ra đi tiêu sái, nhưng lại bỏ quên Khoa Phụ ở trong thang cốc.
Thiện thi Phù Tang đuổi theo Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, chín Tiểu Kim Ô tức khắc
liền vui vẻ làm càn mà vui đùa, lúc trước còn có Phù Tang quản thúc, bây giờ không thấy Phù Tang, chúng nó tự nhiên liền được tự do.
Nước biển sôi trào vì tụi nó, hằng hà ngư tôm biến thành thi thể trôi nổi
trên mặt biển, chín Tiểu Kim Ô nô đùa vui vẻ, rất nhanh liền gặp Khoa
Phụ và đám tiểu đồng bọn của hắn.
Nhóm Tiểu đồng bọn thì tranh giành chạy đi, chỉ có Khoa Phụ, ngây ngốc nhìn đám Tiểu Kim Ô, không biết tránh né.
Từ khi ra đời ngoại trừ thúc thúc Thái Nhất, hai vị phụ thân và vài tên
đại yêu thì đám Tiểu Kim Ô chưa thấy qua người lạ, lúc này nhìn thấy
Khoa Phụ tự nhiên thập phần tò mò: “Ai? Ngươi là ai?”
Khoa Phụ ngây ngốc nói: “Ta gọi Khoa Phụ”
” Khoa Phụ là cái gì vậy? Tại sao kêu tên này?”
Liệt hỏa nóng rực nướng thân thể Khoa Phụ, Khoa Phụ hơi hơi khó chịu lui về phía sau.
“Ta gọi Khoa Phụ.”
Tiểu Kim Ô hết sức bất mãn sự trốn tránh của Khoa Phụ, phần phật vây quanh, trực tiếp treo đầy người Khoa Phụ.
Đợi đến khi Thường Hi và Đế Tuấn trở về, Khoa Phụ sắp bị nướng chết.
Hai người cứu Khoa Phụ, dạy bảo chín Tiểu Kim Ô, nghiêm khắc cảnh cáo bọn
họ không được lạm dụng thái dương chân hỏa, sau khi tặng dược cho đám
tiểu ngư, tiểu tôm, mới mang theo chín Tiểu Kim Ô quay về thang cốc.
Bọn họ biết rất rõ Hồng Mông mây tía không ở chỗ bọn họ, chuyện này cần nghiền ngẫm cẩn thận nên ứng đối như thế nào.
Ngay lúc đông đảo thế lực dần dần bắt đầu khởi động, trong Tử Tiêu Cung, Đạo Tổ nhìn lũ mây tía bên cạnh, thở dài yếu ớt.
Mệnh tuyến lại đặc biệt rối loạn!
Tạo Hóa Ngọc Điệp, rốt cuộc ngươi dùng để làm gì hả?!
Ngươi xuẩn như vậy thật sự có thể tu bổ cả thiên đạo sao? Thiên đạo có thể vì ngươi kéo thấp chia đều chỉ số thông minh mà rớt thẳng luôn không?
Nội tâm Hồng Quân nóng nảy! Hai Thánh phương tây biến thành một Thánh đã đủ bi thúc, bây giờ ngay cả một Thánh cũng chả có, điều này làm sao để y
yên tâm đi hợp đạo? Nhân quả đã chấm dứt chưa?
Nhìn Thường Hi trong thang cốc hống hài tử, nhất thời tâm càng tắc, đều do tên này, đều do tên này, đều do hắn!!!!!
Chớp mắt, nhìn chim nhỏ nằm úp sấp bên người, tâm Đạo Tổ một hoành, phụ trái tử thường (cha nợ con trả), nếu ngươi treo mất hai Thánh của phương
Tây, vậy không bằng đem nhi tử của ngươi bồi cho ta đi.
Hừ!
Lục Áp không hề cảm giác thổ nạp linh khí trong không khí, hai màu âm dương chậm rãi lưu chuyển trên người nhóc, như từ trước tới nay, chưa bao giờ thay đổi.