Trên đại địa Hồng Hoang có thói quen gọi hài tử thêm một chữ ‘oa’, vì vậy từ nhỏ Tinh Vệ đã được gọi là Nữ oa.
Từ khi Nữ oa vừa chào đời, đã được phu phụ Thần Nông và Lăng Quang yêu
thương xem như chí bảo, thậm chí Lăng Quang làm một đôi giầy nhỏ màu đỏ
từ lông chim của bản thân cho đứa con gái Nữ oa của mình, ngay cả Thường Hi cũng đưa tới một viên ngọc tị thủy để chúc mừng, ngọc tị thủy màu
lam được Thần Nông khảm vào chiếc mũ đội trên đầu Nữ oa, rạng rỡ sinh
đẹp, cực kỳ mỹ lệ.
Khi Nữ oa vừa tròn mười tuổi, có thể nói là
người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, thân ảnh nhỏ bé nhanh nhẹn thông
minh miễn bàn có bao nhiêu người yêu quý, đừng nói riêng Thần Nông và
Lăng Quang, ngay cả Thường Hi cũng bị quần áo Nữ oa mang tới mua chuộc,
tuy bộ đồ khô ráp xấu xí, nhưng nó chính tay Nữ oa làm không phải sao?
Thường Hi nhìn cái áo nửa dài nửa ngắn, tay áo không đồng đều, trên quần áo
còn mấy chổ thủng, im lặng đem nó thu vào, ừm, món quà của nữ nhi đồ tôn tặng, cậu nhận.
Nhìn lại… Chỉ trong chớp mắt đã thành trưởng bối, bị nhi nữ của đồ tôn gọi gia gia, Thường Hi có điểm ưu tang.
Bất quá khi cậu biết đồ đệ ngốc đặt tên con gái mình là Tinh Vệ cậu đã biết vận mệnh của bé, dù sao cái tên Tinh Vệ này có thể nói là rất nổi tiếng ở hậu thế, thành ngữ Tinh Vệ lấp biển đời sau có bao nhiêu quen thuộc,
vì vậy trong lễ trăm ngày Thường Hi đã tặng nàng một viên ngọc tị thủy.
Tinh Vệ lấp biển: quyết chí làm đến cùng.
Chỉ cần lúc nào cũng mang theo nó bên mình, cậu có thể triệt tiêu họa thủy đi.
Bất quá Nữ oa càng lớn càng thông minh, càng ngày càng lấy được tâm Thường
Hi, Thường Hi đào đào tư khố của mình, lại moi ra được một viên tinh
phách châu, đưa nó vào thân thể Nữ oa, như vậy, ngày sau nếu quả thật
xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì viên tinh phách châu này có thể bảo vệ
được một mạng của Tinh Vệ.
Sự thật chứng minh, sự cẩn thận của Thường Hi không phải không có đạo lý.
Thần Nông làm cộng chủ nhân tộc, công việc bận rộn, sau khi ở nhà mười năm
bồi kiều thê ấu nữ, phía nam họa thủy liên miên, mưa to mưa tầm tả, Thần Nông đành phải vội vàng lên đường, đi tới phương nam ngăn mưa.
Trước khi ra đi, nhớ tới sư phụ Thường Hi từng nói lúc Nữ oa mười tuổi sẽ có
một lần đại kiếp nạn, ngàn dò vạn dặn Tinh Vệ trước mười tuổi tuyệt đối
không được rời bộ lạc, sau khi nhận được câu khẳng định của Tinh Vệ và
Lăng Quang, mới vội vàng rời đi.
Nhưng Thần Nông chỉ rời đi có
một tháng, Tây Bắc đại hỏa, vô số nhân tộc xa rời quê hương, chu tước
làm thần điểu hệ hỏa, Thần Nông lại không có mặt, Lăng Quang đành phải
gánh lấy trách nhiệm, đến Tây Bắc.
Bây giờ đã không còn là lúc
nhân tộc vừa xuất thế, lúc đó tiên hiền (hiền triết đời trước)trong nhân tộc vô số kể, tư chất từng người rất cao, thậm chí có khả năng ngăn trở đại yêu, địch lại vu tộc tàn bạo, nhưng sau mấy đời truyền thừa, khi
nhân tộc càng ngày càng nhiều, tuy cũng có dệ tử nổi tiếng có tư chất,
thậm chí rất nhiều, nhưng như các bậc tiên hiền tài hoa tuyệt diễm lại
càng ngày càng ít dần, Thần Nông được coi như là một trong số ít đó.
Cho nên Tây Bắc đại hỏa, dù có nhân tộc hiểu biết pháp thuật, nhưng dưới thiên tai chung quy chỉ như muối bỏ biển.
Vì thế Lăng Quang chỉ có thể rời bộ lạc, bởi vì nàng biết, trong tâm trí của phu quân mình, có bao nhiêu xem trọng nhân tộc.
Ngưng trước khi khởi hành, Nữ oa bị nàng dặn dò trăm lần, trước khi cha nương chưa trở về, không thể chạy loạn khắp nơi, phải ngoan ngoãn ngồi trong
tộc.
Nữ oa đáp ứng, Lăng Quang rời đi trong sự bất an.
Sau một tháng kể từ ngày Lăng Quang rời đi, Nữ oa gặp một con thỏ.
Lỗ tai của con thỏ này rất dài rất dài, nhưng chân sau của nó lại bị
thương, làm loài vật sinh ra cùng nhân tộc, mọi người trong nhân tộc
nghe nhiều cũng thành quen, cũng rất yêu thích loài thỏ, lúc này Nữ oa
thấy con thỏ bị thương nhất thời mềm lòng.
Vì thế bé ôm con thỏ về nhà, tự mình băng bó vết thương cho nó.
Băng bó vết thương xong, con thỏ mở miệng nói, Nữ oa mới biết, con vật mà
mình cứu không phải dã thú có linh trí, mà là một tiểu yêu.
“Cám ơn ngươi, Nữ oa, nhưng có điều ta không thể ở lại đây cùng ngươi, ta muốn về nhà.” Con thỏ nói.
Nữ oa tuy rằng không muốn, nhưng bé biết vạn vật trên thế giới này đều có
người nhà, có lẽ trong nhà của con thỏ cũng có một con thỏ khác đang chờ nó đi, thế nên bé thả nó trước cửa bộ lạc, nhìn nó một chút sẽ trở về.
Có điều vết thương của con thỏ thật sự rất nặng, chỉ bước vài bước ngắn
ngủn, miệng vết thương sắp bị nứt ra, con thỏ nằm sấp trên đất không thể cử động.
Nữ oa vội vàng tiến lên: “Ngươi vẫn nên ở cùng ta dưỡng thương tốt rồi đi thì hơn.”
“Nhưng ta còn có người nhà đợi ta trở về….”
Con thỏ chết sống không chịu lưu lại, Nữ oa còn nhớ rõ lời dặn dò của
nương, vì vậy thỉnh tộc nhân mang con thỏ về nhà nó, nhưng lá gan của
con thỏ lại quá nhỏ, những người nàng cầu chỉ cần liếc nó một cái đã
lạnh run, Nữ oa đành trộm lén ra khỏi bộ lạc mang con thỏ về nhà của nó.
Con thỏ nói nhà của nó bên cạnh biển Đông Hải.
Vì vậy Nữ oa một đường ẳm con thỏ trên tay đi hướng đông, Đông Hải thì bé
có biết, hồi trước cha bé từng mang bé đến nơi này chơi, tiểu ngư, tiểu
tôm, san hô, thủy thảo, dưới đáy biển cực kỳ sinh đẹp, vả lại trên người nàng có ngọc tị thủy, bé liền càng vui hơn.
Nhưng năm nay cha nương rời bộ lạc không cho phép nàng ra ngoài, cho nên nàng chưa tới lại nơi này.
Giờ đây biết có thể lại đi Đông Hải, trong lòng Nữ oa thập phần vui vẻ.
Tuy Nữ oa trộm mang con thỏ rời khỏi bộ lạc, nhưng tộc nhân trong bộ lạc
làm sao có thể sẽ yên tâm, vì vậy lén lút sai bảo những người thân thủ
tốt đi theo Nữ oa, để ngừa nàng gặp chuyện không may, nhưng không nghĩ
tới, nhưng người đó đi theo bé khoảng nữa ngày đã mất dấu.
Mấy người kia biết có chuyện không tốt, lập tức trở về bộ lạc khẩn cầu bức họa, nhưng đã chậm.
Nữ oa đến Đông Hải, chết đuối.
Cho tới lúc chết Nữ oa cũng không hiểu, tại sao không thấy người nhà của
con thỏ, ngược lại bị con thỏ đẩy xuống biển, không phải nó sợ nước sao? Tại sao trên người bé có ngọc tị thủy, nhưng viên ngọc như một thể với
bé lại rơi vào biển sâu, làm nàng gần như không thể hô hấp. Bé vốn không có cừu oán với những con Kim Ngao to lớn kia, tại sao nó lại tạo ra
sóng to gió lớn, khiến bờ biển gần ngay trước mặt nàng cũng không thể
bơi vào, ngược lại càng bị dạt xa hơn…..
Nữ oa cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh, chẳng lẽ bé sẽ chết sao?
Giờ khắc này bé bỗng nhiên gào khóc, nếu bé chết vậy những hoa cỏ của nàng
sẽ không có ai chăm sóc, a cha và a nương chẳng thể thấy được nàng, sẽ
không còn một ai làm quần áo cho sư tổ, có phải sẽ không một ai trong bộ lạc còn thấy tiểu phượng hoàng nữa?
Có phải… Sẽ không còn một ai ghi nhớ bé?
Cha, nương nhất định rất đau lòng, tiểu công chúa của bọn họ không nghe lời
họ, Nữ oa nghĩ đến đây, một giọt lệ rơi xuống biển sâu.
Thân thể
ngày càng lạnh, linh hồn càng ngày càng nhẹ, giờ khắc này Nữ oa cảm thấy mình cả người mình trở nên nhẹ nhàng trong lòng biển mờ mịt này, dần
dần bay ra khỏi mặt biển, biến thành một loài chim có hoa văn trên đỉnh
đầu, lông vũ màu lam và bộ vuốt màu đỏ.
Gương mặt thuộc về Nữ oa bị nước biển ngăn cách càng mơ hồ, rồi chìm vào đáy biển âm u, cuối cùng không thể nhìn thấy.
Nữ oa muốn kêu, nhưng nó gọi là gì? Trí nhớ càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng, trong đầu bé chỉ còn lại hai chữ —— Tinh Vệ.
“Tinh Vệ! Tinh Vệ!” Nó kêu lên “Tinh Vệ! Tinh Vệ!”
Tinh Vệ là cái gì? Tại sao nó lại kêu như vậy? Vì sao nàó lại ngậm đá, ngậm
cây ném vào biển sâu, nó đang chờ mong điều gì? Hay nó đang đợi thứ gì?
Nhưng nó không thể nhớ ra, nó chỉ nhớ rõ hai từ ‘Tinh Vệ’, vì vậy nó cũng chỉ kêu lên ‘Tinh Vệ’.
“Tinh Vệ! Tinh Vệ!”
Trời mọc trăng lặn, nó không biết mình đã chờ đợi bao lâu, thân thể từ tinh
hồn biến thành không biết mệt mỏi, ngày đêm không ngừng nghỉ, đến khi
nhìn thấy một tiên nhân bạch y phiêu phiêu thì những kí ước còn sót lại
của nó cuối cũng đã biến mất.
“Tinh Vệ! Tinh Vệ!” Nó kêu với người kia như vậy.
Vẻ mặt người nọ khổ sở, đem nó ẳm lên bao bọc trong trong ánh trăng.
Rồi sau đó trí nhớ trở lại, bé cuối cũng đã biết tên bé là gì, hóa ra Tinh
Vệ chính là tên của bé, bé là nữ nhi của Thần Nông Viêm Đế và chu tước
Lăng Quang, nhũ danh Nữ oa, còn người lấy bao bọc nó trong ánh trăng
chính là sư tổ, Nguyệt Thần Thường Hi.
“Sư tổ.” Bé cọ cọ quần áo sư tổ “Cám ơn người.”
“Ngươi chịu khổ.” Thường Hi sờ sờ tóc nàng, thở dài một tiếng.
Là chịu khổ đi.
Nữ oa nghĩ như vậy, tuy bé may mắn nhặt lại một cái mạng, nhưng tinh phách không thể lấy nhân thân xuất hiện, nên bé lấy yêu mạch của nương Lăng
Quang, thành một con chim, phải tu luyện tám trăm năm, nếu không thì
không thể hóa hình người được.
Tiểu nhi nữ thông minh hoạt bát của cha nương cuối cùng vẫn chết trong biển.
Tinh Vệ khổ sở cúi đầu.
Bảy ngày sau Thần Nông và Lăng Quang đã chạy đến, khi nhìn thấy Tinh Vệ, cả hai đồng thời khóc rống thành tiếng,
Tiểu nhi nữ của hai người….. Tiểu nhi nữ mà họ yêu nhất.
Hung thủ hại Tinh Vệ biến mất vô tung vô ảnh, cho dù Thường Hi có tu vi siêu việt, nhưng trong khoảng thời gian đó không một ai có cảm giác khác
thường nào cả, thậm chí dấu hiệu đánh dấu trên người Tinh Vệ để chỉ rõ
còn tại bộ lạc, nếu nói không có một người nào đó gian lận, thì không
một ai tin.
Trong miệng Nữ oa, bé nói có hai yêu quái hoàn toàn xa lạ.
Một con thỏ có lỗ tai thật dài và một con Kim Ngao rất lớn.
Thần Nông và Lăng Quang mờ mịt, nhưng Thường Hi liền tập trung ngay vào hai yêu quái trong lời nói của Nữ oa.
Đệ tử Tiệt giáo, Trường Nhĩ Định Quang Tiên và Kim Ngao sẽ hóa thành đạo tràng Kim Ngao đảo.
Khóe miệng Thường Hi lộ ra tia cười lạnh, cậu không nói ra phát hiện ngay
tại chổ, sau khi mọi việc xong mới lặng lẽ nói thầm cho Thần Nông.
Từ này về sau, tam giáo của Tam Thanh có thể mở rộng trong nhân tộc hay không còn chưa thể nói rõ đâu.
Tinh hồn của Tinh Vệ còn nhỏ yếu, bị Thường Hi lưu lại Thái Âm tinh, sau khi Thần Nông và Lăng Quang rời đi, Thường Hi liền nheo lại ánh mắt, bắt
đầu sự sắp xếp của mình.
Cùng lúc đó, trong cung Tam Thanh, lần
đầu tiên Nguyên Thủy và Thông Thiên cãi nhau, Nguyên Thủy cư nhiên không nói với Thông Thiên liền trực tiếp sai bảo đệ tử của y, lại làm việc
tổn thương mệnh số, Thông Thiên sao không tức giận? Khi sai bảo người đi làm tại sao không sai đệ tử của mình, ngược lại đi tìm đệ tử người
khác?
Còn Nguyên Thủy thì vô cùng chướng mắt đồ đệ của Thông
Thiên, bất quá chỉ là hạng thấp sinh trứng hóa thấp kém, giống như
Thường Hi và Đế Tuấn, cái loại sự tình như thế này tất nhiên phải tìm
bọn họ, mỗi đệ tử của y đều có lai lịch bất phàm, xuất thân tốt, tại sao lại để bọn họ làm chuyện này?
Có bốn cách chúng sinh sinh ra:
gồm thai sinh (sinh từ bào thai), noãn sinh (sinh từ trứng), thấp sinh
(sinh ra từ những chổ ẩm thấp), hóa sinh (sinh ra từ biến hóa), dùng chỉ tất cả muôn loài.
Thông Thiên nghe xong liền bùng nổ, kẻ mà hắn chướng mắt chính là Thường Hi, Đế Tuấn của yêu tộc, cố tình lại nói
bóng gió xa gần với y, còn nói đồ đệ y là đám súc sinh thấp sinh trứng
hóa, như vậy làm sư phụ của bọn họ, y là cái gì? Tam Thanh bọn họ vốn là một, y vạn lần không ngờ, Nguyên Thủy cư nhiên coi y như vậy!
Hai người tranh chấp không được, tìm Lão Tử phân xử, Lão Tử cũng hiểu
Nguyên Thủy quả thật rất quá đáng, nhưng chưa đợi y mở miệng, Nguyên
Thủy liền cao ngạo nói cái hạng thấp sinh trứng hóa này làm bẩn Ngọc Hư
Cung.
Thông Thiên hàn tâm, vì vậy mang theo chúng đệ tử rời đi, không ở lại Ngọc Hư Cung nữa.
Sau đó Lão Tử cũng mang theo Huyền Đô ra đi, để lại một mình Nguyên Thủy trong đạo tràng Tam Thanh.
Thông Thiên mở một đạo tràng trong hỗn độn, gọi Thượng Thiên Cảnh Vũ Dư
Thiên, bởi vì không thích sự việc Kim Ngao đã cùng Nguyên Thủy làm ra,
vì vậy phạt nó biến nó thành một cái tiểu đảo, trong một vạn năm tới
không cho phép nó biến hóa, cũng tự mình trấn thủ, Kim Ngao đảo, coi như làm đạo tràng lâm thời của y.
Trường Nhĩ Đinh Quang Tiên bị y trục xuất sư môn, loại đồ đệ này, y không cần.
Lão Tử cũng mở một đạo trường trong hỗn độ, gọi Đại Xích Thiên Bát Cảnh Cung.
Tam huynh đệ đồng lòng, đồng chí từ lúc Bàn Cổ khai thiên tích địa, bây giờ phân chia ở riêng, điều này như chém ra một vết rách thật sâu giữa tình cảm huynh đệ của cả ba người.